Mưa càng lúc càng lớn, không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại, ở trong hội sở giải trí Đại Phú Quý, Trác Việt tay cầm một điếu thuốc, đứng ở trước cửa sổ, anh ta nhìn ra bên ngòai, nhìn cảnh mưa rơi không ngớt. Cái gạt tàn thuốc đặt ở trên mặt bàn đã có bảy tàn thuốc hút xong, ở trên chiếc giường lớn trong gian phòng, một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi ngồi dậy, chậm rãi mặc lại quần áo.
- Quản lý, trận mưa lớn như vậy, chẳng hay ho gì cả, ngài nói muốn đưa em sang Mỹ mà, lúc nào đi vậy, bây giờ em càng muốn ra nước ngoài để ngắm cảnh!
Nghe cô gái kia nói như vậy, Trác Việt quay người lại, đưa lưng về phía cô gái đó, nói:
- Cô không nên hỏi quá nhiều, như vậy thì tốt cho cô hơn đấy!
- Quản lý, trông bộ dạng của anh kia, vừa rồi vẫn còn cười cười nói nói với em cơ mà, sao bây giờ lại trở mặt không nhận người như vậy, chẳng lẽ vì em hầu hạ ngài không tốt, em…!
Cô ta còn chưa nói xong, đã nghe thấy Trác Việt lạnh lùng nói:
- Nếu cô còn muốn sống thì bây giờ mặc quần áo tử tế, tiền để ở chỗ bàn ấy, tự cô đi lấy rồi biến đi. Nhớ kỹ, đừng nói ra chuyện của tôi và cô, nếu không thì cô đừng hòng sống tiếp nữa!
- A...... dạ, em biết rồi, em biết rồi!
Cô gái đó ý thức được Trác Việt không hề nói đùa, trước kia cô ta còn cho rằng Trác Việt đang nói giỡn với mình, cô ta mới không để ở trong lòng, còn muốn tâm sự với Trác Việt nhiều hơn, nhưng hiện giờ trong lòng cô hiểu rõ rằng, Trác Việt cũng không hè nói giỡn với cô, nếu bây giờ cô không đi thì có thể cô ta sẽ thật sự chết ở chỗ này. Không phải là cô ta chưa từng chứng kiến cái gì gọi là chết, ngay mấy ngày hôm trước thôi, một cô gái từng nói chuyện với cô đột nhiên biến mất, chẳng ai biết cô ấy đi chỗ nào. Những người ở trong hội sở đều nói cô ấy nghỉ làm, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, cô gái đó không nghỉ làm mà là đã chết rồi, cũng bởi vì cô ta lắm miệng, ở chỗ này, lúc nào anh cũng phải cẩn thận cái miệng của mình, nếu chỉ lỡ miệng một chút thôi thì có thể phải đem tính mạng ra trả giá. Cô ta không muốn mình bỏ mạng ở chỗ này, cô còn muốn sống thật tốt, còn rất nhiều tiền đang chờ cô ta đi kiếm, cô ta không thể chết như vậy được, cô không cam lòng. Huống chi hiện giờ không tệ, kiếm được một chú tiền, cô ta đã rất hài lòng rồi. Cô ta không nghĩ tiếp nữa, vội vàng mặc quần áo vào, không nói một câu dư thừa, đi ra chô bàn để lấy tiền, lặng lẽ rời khỏi căn phòng của Trác Việt.
Trác Việt thủy chung vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía cô bé kia, sau khi cô bé đó đi khuất, Trác Việt mới quay người lại, anh ta bất đắc dĩ khẽ thở dài, ở trước mặt những nhân viên của hội sở Đại Phú Quý, Trác Việt muốn cố gắng duy trì bộ dạng khiến những cô gái đó sợ hãi, anh ta muốn dựng nên quyền uy của mình, chỉ có quyền uy thì những nhân viên đó mới có thể tôn kính Trác Việt, mới chịu nghe lời mình, trong lòng Trác Việt hiểu rất rõ điều ấy, bởi vậy, anh ta một mực vẫn duy trì hình tượng của mình với tư cách lãnh đạo. Nhưng là, chỉ có chính Trác Việt mới hiểu được mình rốt cuộc là cái gì, anh ta chỉ là một con kiến trong tay Chu Ngọc Địch thôi, nếu Chu Ngọc Địch muốn lấy mạng anh ta, thì bất cứ lúc nào cũng được. Chu Ngọc Địch sắp về rồi, Trác Việt hiểu một khi Chu Ngọc Địch trở về, vậy thì chuyện hắn lăng nhăng với những cô gái khác không thể để cho Chu Ngọc Địch biết được, anh ta là tài sản riêng thuộc về Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch không cho phép anh ta có quan hệ với những người phụ nữ khác. Có thể là anh ta sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, ít nhất có thể kéo dài hơi tàn mà sống sót, nhưng những người phụ nữ có quan hệ với anh ta thì chắc chắn không thể sống được.
Trác Việt cũng là một người đàn ông rất coi trọng tình cảm, anh ta không muốn khiến những người phụ nữ đó bị thương tổn, Chu Ngọc Địch sắp về rồi, vậy thì anh ta phải xóa bỏ chuyện mình có quan hệ với những cô gái khác, không để cho Chu Ngọc Địch biết đươch, như vậy thì mới có thể bảo vệ những cô gái đã có quan hệ với anh ta. Đó là suy nghĩ của Trác Việt, anh ta chờ cho cô gái đó rời khỏi phòng, Trác Việt mới ngồi xuống ghế, bên ngoài trởi mưa rất lớn, Trác Việt rất hi vọng ngày mai Chu Ngọc Địch sẽ không về, nhưng trong lòng anh ta lại rất rõ ràng, như vậy cũng chưa chắc là đã không có chuyện gì, Chu Ngọc Địch đã nói là sẽ trở về thì cô ta nhất định sẽ trở về. Chu Ngọc Địch vẫn luôn là như vậy, nói ra chuyện gì thì nhất định phải làm được. Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Trác Việt cầm lấy điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái:
- Trác Việt, đến bến tàu đón chúng tôi, chúng tôi đã trở về rồi!
Trác Việt nghe thấy giọng nói của cô gái trong điện thoại, anh ta lại cảm thấy đau đầu, giọng nói đó là của Thanh Nhi. Hai cô nàng Thanh Nhi cùng Tử Nhi đều đi theo Chu Ngọc Địch, đừng xem hai tiểu nha đầu này tuổi tuy không lớn, nhưng cũng đã giết không ít người, nếu không thì Chu Ngọc Địch cũng sẽ không giữ hai người ở lại bên cạnh, coi như là làm hộ vệ cho cô ta. Nghe được giọng nói của Thanh Nhi, Trác Việt lập tức nghĩ là Chu Ngọc Địch đã trở về rồi. Trác Việt để điện thoại xuống, xem ra không phải ngày nau Chu Ngọc Địch mới về mà là ngay trong hôm nay rồi, tại sao Chu Ngọc Địch phải trở về sớm hơn dự kiến, chẳng lẽ Chu Ngọc Địch còn có những sự an bài khác?
Trác Việt nghĩ đến đây, anh ta nhíu mày, Trác Việt không biết mục đích Chu Ngọc Địch làm như vậy là vì cái gì, có lẽ Chu Ngọc Địch muốn điều tra mình, nhưng nếu Chu Ngọc Địch muốn điều tra mình thì không cần phải bảo Thanh Nhi gọi điện thoại cho mình chứ, điều đó chứng tỏ Chu Ngọc Địch không nhằm vào mình mình, cô ta làm như vậy mục đích là vì cái gì, chẳng lẽ là vì Diệp Lăng Phi? Trác Việt có không biết là Diệp Lăng Phi đã về tới thành phố Vọng Hải, anh ta chỉ biết mấy hôm nay Diệp Lăng Phi không hề có mặt ở thành phố Vọng Hải, rốt cuộc thì Diệp Lăng Phi ở chỗ nào, Trác Việt cũng không biết, nhưng mà, Diệp Lăng Phi không có mặt ở thành phố Vọng Hải cũng là một chuyện tốt, ít nhất Trác Việt không cần lo lắng đến Diệp Lăng Phi nữa. Trác Việt không nghĩ ra rốt cuộc Chu Ngọc Địch đang chuẩn bị cái gì, nhưng trong lòng Trác Việt hiểu rất rõ, Chu Ngọc Địch làm như vậy nhất định có mục đích của cô ta, mình không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, anh ta chỉ cần làm theo những gì Chu Ngọc Địch là đủ rồi. Trác Việt nghĩ tới đây, anh ta không dám chậm trễ, lập tức sắp xếp người đi bến tàu......................
Bên ngoài trởi mưa rất to, trận mưa này dường như không bao giờ ngừng lại, không biết lúc nào mới chấm dứt. Trong phòng tắm, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người ngồi trong bồn tắm, Bạch Tình Đình đang lau thân thể cho Diệp Lăng Phi, cái này gọi là tắm uyên ương, mấy ngày nay Diệp Lăng Phi không đụng vào phụ nữ, tay Bạch Tình Đình vừa chạm vào hạ thân của Diệp Lăng Phi là Diệp Lăng Phi lập tức có phản ứng, chỉ là, Diệp Lăng Phi không muốn ân ái với Bạch Tình Đình vào lúc này, bây giờ có rất nhiều thời gian, hai người bọn họ cần phải tăng thêm không khí lãng mạn.
- Ông xã, em đi lấy rượu vang!
Bạch Tình Đình trần truồng bước ra khỏi bồn tắm, trên người cô vẫn còn dính mọt ít bọt xà phòng, mái tóc ướt sũng rủ xuống đầu vai của cô. Cô giống như một đóa hoa sen mới nở, choàng một cái áo tắm, đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi nằm trong bồn tắm, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, Bạch Tình Đình nói muốn đi lấy rượu vang, cô còn muốn tiếp tục tô đậm thêm bầu không khí lãng mạn với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi mấy ngày nay không được gặp Bạch Tình Đình rồi, trong lòng hắn quả thật rất muốn cô. Bạch Tình Đình nhanh chóng quay trở lại phòng tắm, trong tay cô cầm theo một chai rượu vang và hai cái ly, vừa đi vào, Bạch Tình Đình bật cười khanh khách rồi nói:
- Ông xã, em vừa mới gặp Hân Mính ở bên ngoài, em đã hỏi ý kiến của Hân Mính rồi, cậu ấy không muốn đi tắm, ừm, em nghe nói phụ nữ sau khi sinh còn tốt nhất là không muốn tắm rửa! Ông xã, thật không may, anh không có cơ hội để hoàn thành điều anh mong muốn nhất...!
Bạch Tình Đình không nói tiếp đoạn sau, cô cất tiéng cười khanh khách, Diệp Lăng Phi đưa tay ra vây Bạch Tình Đình:
- Lại đây, để xem anh giáo huấn em như thế nào!
Bạch Tình Đình mở chai vang ta, rót hai ly, cẩn trọng bưng hai ly rượu vang vào trong bồn tắm, Bạch Tình Đình ngồi vào trong ngực Diệp Lăng Phi, đưa một ly rượu vang cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm lấy ly rượu vang, tay phải của hắn và Bạch Tình Đình quấn lấy nhau, Diệp Lăng Phi đưa ly rượu của hắn đến bên miệng Bạch Tình Đình, ly rượu của Bạch Tình Đình thì đặt ở bên miệng Diệp Lăng Phi, hai người uống rượu giao bôi. Thân thể của hai người tựa sát vào nhau, Bạch Tình Đình có thể cảm giác được hạ thân của Diệp Lăng Phi đang chạm vào mông cô, Bạch Tình Đình tay cầm ly rượu vang đã uống một nữa, từa đầu vào má Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, em nói cho anh biết một tin tức tốt!