Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1500-2: Hung ác!(2)




- Chẳng lẽ là ngày hôm qua...!

Bạch Tình Đình muốn hỏi, nhưng lời đã ra đến khóe miệng, Bạch Tình Đình lại rút về, đúng như những gì mà Diệp Lăng Phi đã nói, nơi này rất hỗn loạn, có lẽ không nói thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nhìn thấy một chiếc Audi màu đen đang chạy tới, Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình đi ra, đến chỗ cửa xe mới phát hiện ra người lái chiếc xe này là nhân viên bảo an mà Diệp Lăng Phi đưa tới từ thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi không tin tài xế xe taxi địa phương, ở thành phố xa lạ này, Diệp Lăng Phi cần phải đề phòng mọi chuyện, tránh để kẻ khác có cơ hội, hắn cho người đi thuê một chiếc xe, như vậy hành động sẽ thuận tiện hơn rất nhiều rồi. Ở trong xe, Diệp Lăng Phi không cần phải chú ý quá nhiều, hắn lấy di động ra gọi cho Vương Trác, Diệp Lăng Phi đã hẹn với Vương Trác như vậy, sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, Diệp Lăng Phi nói:

- Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi, tôi muốn biết tại sao anh lại biết rõ về tôi như vậy?

- Tôi đã điều tra tư liệu về anh, phải nói là, sau khi nhận được điện thoại báo cảnh sát chạy tới hiện trường, xuất phát từ mục đích bảo vệ cô gái đó, trong lúc đưa cô ấy về trại tạm giam thì nghe từ cô ấy tin tức về anh, tôi đã điều tra một số tài liệu về anh, phát hiện anh không phải một người bình thường, hoặc có thể nói anh là người có thể giúp chúng tôi mà tôi đang tìm kiếm bấy lâu, cho nên, tôi nghĩ anh sẽ tới Chương Châu, tôi vẫn chờ anh từ lúc đó!

- Anh luôn miệng nói là mình muốn bảo vệ Tiểu Linh, chẳng lẽ Tiểu Linh bị nhốt trong trại tạm giam cũng là bảo vệ sao, chẳng lẽ người của tôi một người chết, một bị trọng thương cũng là bảo vệ sao? Chuyện đó không phải quá khôi hài sao, tôi chưa bao giờ gặp chuyện như vậy cả, ít nhất là tôi chưa bao giờ nghe về cách bảo vệ như chỗ này, không biết anh giải thích thế nào về chuyện này đây?

Trong điện thoại Vương Trác tỏ vẻ rất bình thản, nói:

- Nếu tôi làm như vậy khiến cho anh hiểu lầm, vậy tôi chỉ có thể nói xin lỗi thôi, tôi cũng đâu có muốn làm chuyện này, cũng vì bị ép nên tôi mới làm như vậy. Có lẽ anh chưa hiểu rõ tình hình ở đất Chương Châu này, nơi này không giống như những thành phố khác, ở đây có quá nhiều chuyện không thể dựa vào lương tâm là có thể giải quyết được, vì nơi này là Chương Châu. Tôi dám khẳng định, nếu không phải tôi đích thân đưa cô bé vào trong trại tạm giam, cô đến đêm cô ấy sẽ bị người ta giày vò không còn ra hình người nữ, bởi vì cô ấy đã đắc tội với Tiểu Bá Vương, người mà ở đây không ai trong số chúng tôi dám trêu chọc!

- Tiểu Bá Vương mà anh nhắc đến là Chu La Quân đúng không?

Diệp Lăng Phi nói,

- Tôi cũng đã ít nhiều nghe nói qua một số chuyện về hắn, chỉ là trong mắt tôi, cái gã tên là Chu La Quân đó không phải hung thần ác sát gì cả, còn chưa tới lượt tôi phải sợ hắn, chẳng lẽ dám ban ngày ban mặt hắn dám làm những chuyện trái pháp luật sao?

- Diệp tiên sinh, tôi không biết anh nói những lời này là có ý gì, nếu như anh cố ý thăm dò tôi, anh hoàn toàn không cần phải làm như vậy, tôi đã mạo hiểm rất nhiều mới dám liên hệ với anh, tôi không có lý do gì để hại anh cả. Về phần những ý tứ khác, tôi cũng không rõ lắm, có thể là anh nên nói rõ với tôi, tuy tôi thừa nhận mình không phải người thông mình, nhưng mà tôi không phải kẻ ngốc, tôi vẫn có thể hiểu được ý Diệp tiên sinh muốn nói gì!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vương Trác, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm ý tôi rồi, tôi nói như vậy không phải để thăm dò anh, chỉ là tôi không nắm rõ về tình hình ở đây lắm, phải biết rằng ở thành phố của tôi không bao giờ xảy ra những chuyện như vậy, tôi cũng không hiểu rõ chuyện của anh lắm, đó là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng tôi. Tôi cũng không tin cái tên Chu La Quân đó có thể vô pháp vô thiên đến mức độ như vậy, ừm, thứ lỗi cho tôi dùng từ vô pháp vô thiên để hình dung, bởi vì trong lòng tôi, tôi thật sự không thể nào chấp nhận được chuyện này!

- Chuyện đó thì tôi có thể hiểu được!

Vương Trác nói,

- Tôi nghĩ rất nhiều người đều không muốn tin tưởng nơi này có những chuyện như vậy, tôi cũng không muốn tin, nhưng vấn đề là sự thực là như vậy. Diệp tiên sinh, đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi hi vọng anh có thể giúp chúng tôi, tôi biết anh có năng lực như vậy!

- Tôi có năng lực như vậy?

Diệp Lăng Phi cười khẽ, nói:

- Nơi này không phải là thành phố Vọng Hải, nơi này là Chương Châu, là một thành phố mà tôi chưa quen thuộc, ở chỗ này tôi không có năng lực làm việc gì cả, lại càng không thể nào ảnh hưởng đến chính phủ ở chỗ này, tôi nghĩ anh tìm nhầm người rồi!

- Tôi tin tưởng anh có năng lực như vậy, tôi đã điều tra tư liệu về anh, tôi biết vợ anh là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, mà cha của cô ấy lại có quan hệ với bên Bắc Kinh, vốn tôi cũng không trông chờ sẽ có người giúp chúng tôi, nhưng chuyện này lại có liên quan đến anh, Diệp tiên sinh, chẳng lẽ anh giúp chúng tôi không phải là đang giúp mình sao?

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Thì ra là vậy, anh muốn ám chỉ quan hệ của vợ tôi à, ừm, để tôi suy nghĩ chút đã, được rồi, tôi sẽ cố gắng giúp anh, nhưng mà ít nhất anh cũng phải giúp tôi hiểu những chuyện mà người khác không hiểu, hoặc là những chứng cở có thể chứng minh Chu La Quân hoành hành ngang ngược ở chỗ này, nếu không thì làm sao tôi có thể giúp anh được, nói không chừng anh đang vu oan cho một người tốt thì sao, anh thấy tôi nói có đúng không?

- Tôi hiểu ý Diệp tiên sinh ý là gì, tất nhiên tôi có chứng cớ có thể chứng minh những gì mình nói!

Vương Trác nói,

- Tôi sẽ giao lại những chứng cứ đó cho anh!

- Vậy được rồi, chờ khi nào anh đưa tài liệu cho tôi rồi nói sau!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tôi tin tưởng không cần tôi nói, anh cũng biết tôi đang ở chỗi nào, tôi sẽ chờ anh!

Dường như Vương Trác đã bất chấp tất cả, anh ta đáp:

- Được!

Diệp Lăng Phi dập máy, cũng sắp đến khách sạn rồi, vừa rồi Bạch Tình Đình đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Diệp Lăng Phi và Vương Trác, cô nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh định làm thế nào?

- Phải xem thế nào rồi mới tính, nếu tình huống đúng là như vậy, anh nghĩ mình phải quản chuyện này rồi, không phải là em không nhìn thấy tình cảnh của Tôn Hổ, anh sẽ không bỏ qua chuyện này như vậy đâu, anh nhất định phải làm cho bọn chúng biết rằng đắc tội anh sẽ có kết cục như thế nào!

Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy trước cửa khách sạn có vẻ huyên náo, Diệp Lăng Phi không biết chuyện gì xảy ra, hỏi:

- Phía trước sao vậy?

Vương Vĩnh ngồi ở ghế phụ lái, anhta cũng không rõ có chuyện gì, chỉ thấy có không ít người đang vây quanh xem náo nhiệt, nói:

- Tôi cũng không rõ lắm!

Chờ đến cửa khách sạn, Vương Vĩnh sau khi nghe ngóng xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vàng chạy về, nói vvới Diệp Lăng Phi:

- Vừa nãy có người đến trói người đem đi, hình như là Chu tiểu thư bị trói đi rồi!

Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn lập tức đăm chiêu, ở đây có người bảo về Chu Tiểu Linh, giờ phút này điện thoại của Vương Vĩnh cũng đổ chuông, hóa ra là người Diệp Lăng Phi phái đi bảo vể Chu Tiểu Linh gọi điện thoại tới, thông báo với Vương Vĩnh là anh ta đang đuổi theo những người đã bắt Chu Tiểu Linh.

- Quả nhiên là vô pháp vô thiên!

Diệp Lăng Phi chửi,

- Dám chạy đến nơi này để bắt cóc người cơ à, hắn coi đây là chỗ nào vậy? Vương Vĩnh, bây giờ chúng ta lập tức qua đó, tôi muốn xem là tên khốn kiếp nào làm như vậy, nếu thật sự chính là cái tên Tiểu Bá Vương kia, t ôisẽ cho hắn biết lần này hắn đã thật sự chọc giận tôi rồi đấy!

Diệp Lăng Phi nói xong lại nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, hiện nay nơi này rất nguy hiểm, em về khách sạn đi!

- Ông xã, chúng ta báo cảnh sát nhé!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói muốn đuổi theo những kẻ bắt cóc đó, cô có vẻ do dự, nói:

- Ông xã, nơi này có cảnh sát mà, chúng ta có thể báo cảnh sát, để cảnh sát đối phó với bọn bắt cóc!

- Em tin tưởng cảnh sát sao?

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Anh không tin cảnh sát ở đây, chúng ta chỉ có thể dựa vào mình thôi, Tình Đình, em không cần lo lắng, sáng mai người của chúng ta sẽ đến đây!

Diệp Lăng Phi nói xong liền nói với người đang lái xe:

- Anh ở lại bảo về Tình Đình, Vương Vĩnh, anh đi với tôi!

- Ông xã... anh phải cẩn thận đó!

Bạch Tình Đình trong lòng biết mình không thể khuyên bảo được Diệp Lăng Phi nữa, đành phải thuận theo chỉ nhắc nhở Diệp Lăng Phi phải chú ý an toàn, Diệp Lăng Phi gật đầu, đáp:

- Tình Đình, em yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện gì đâu, loại chuyện này trước kia ở thành phố Vọng Hải anh vẫn thường làm mà, đối với anh mà nói đó chỉ là ba chuyện cỏn con thôi, anh không cho rằng chỗ này còn hung hiểm hơn thành phố Vọng Hải năm đó!

Diệp Lăng Phi cùng Vương Vĩnh lên xe, đuổi theo, Diệp Lăng Phi tay cầm một điếu thuốc, nói:

- Lấy hàng nóng ra cho tôi, lần này tốt nhất không cần dùng đến súng!

Vương Vĩnh lấy ra súng lục đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không thích dùng súng, nhưng hắn cũng không còn cách nào, ai biết đối phương sẽ ra tay hung ác không chứ.