Hứa Nguyệt Như bị Tưởng Khải Lâm vạch trần như vậy, không hề có một chút xấu hổ nào, cô ta tiếp tục nói:
- Bí thư Tưởng, ông đúng là có đôi mắt hoả nhãn kim tinh, chuyện gì cũng không thể gạt được ông, cô bé lần trước tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Trung của trường trung cấp Phương Bắc, không thể nói là cô ấy tốt nghiệp trường trung cấp được đúng không, tôi liền giản lược cho cô ấy một chút, gọi tắt là Bắc Đại, quả nhiên Bí thư Tưởng chuyện gì cũng biết. Bí thư Tưởng, tôi cam đoan nữ sinh viên lần này là một sinh viên đứng đắn, nếu như ông không tin, ông có thể đến công ty của tôi tự mình khảo sát, xem bằng tốt nghiệp của cô ấy!
- Chuyện này chờ khi nào tôi về rồi hẵng nói đi, chỗ tôi còn có chút chuyện cần giải quyết. Nguyệt Như, cứ quyết định như vậy nhé, tôi bận mất rồi, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi hẵng nói!
Tưởng Khải Lâm nói như vậy đã tỏ rõ ý muốn cúp máy, Hứa Nguyệt Như sao có thể không nghe hiểu, cô ta cười nói:
- Vậy được rồi, cứ quyết định như thế đi, chờ khi nào bí thư Tưởng trở về rồi nói sau!
Hứa Nguyệt Như cúp mãy, cô ta bĩu môi, rủa:
- Lão sắc quỷ, ông đã biết rõ đó không phải là sinh viên, thế mà tối hôm đó ông không hề rời đi, còn giằng co cả đêm, hừ, lần trước để ông khám phá ra, lần này dù thế nào tôi cũng phải khiến ông ngoan ngoãn. Cái lão sắc quỷ nhà ông thích nhất là những cô gái non tơ, vậy thì tôi sẽ tìm cho ông, khoản tiền ở trong ngân hàng thành phố còn phải nhờ ông giúp đỡ mà!
Chuyện này vốn có thể tìm Chu Hồng Sâm giúp đỡ, nhưng Hứa Nguyệt Như nhưng lại không nói chuyện này ra. Trong lòng Hứa Nguyệt Như Tâm cũng biết, nếu mình nói chuyện này với Chu Hồng Sâm, có lẽ Chu Hồng Sâm sẽ đồng ý, nhưng vấn đề là cô ta không muốn làm Chu Hồng Sâm liên lụy vào chuyện này, Tưởng Khải Lâm thì lại khác, Hứa Nguyệt Như luôn ước gì có thể kéo Tưởng Khải Lâm dính vào càng sâu càng tốt, như vậy thì bản thân cô ta sẽ được an toàn. Tâm tình này của Hứa Nguyệt Như khiến ngay chính cô ta cũng không tại sao mình lại như vậy, có lẽ trong lòng cô ta thực tình thích Chu Hồng Sâm thì phải. Hứa Nguyệt Như Tâm tự cười giễu một hồi, sao mình lại có suy nghĩ buồn cười như vậy chứ, quan hệ giữa cô ta Chu Hồng Sâm vốn chỉ là một cuộc giao dịch, Chu Hồng Sâm đối với cô chưa thể nói là có cảm tình, Hứa Nguyệt Như nghĩ tới đây, bỗng nhiên cô ta có chút lo lắng....
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Chu Hồng Sâm xong, hắn quay trở vào chỗ ngồi trong nhà hàng. Trương Tuyết Hàn ngồi trong nhà hàng tay cầm điện thoại, đang soạn tin nhắn, thấy Diệp Lăng Phi đã trở về, Trương Tuyết Hàn vội vàng đưa cất điện thoại di động đi, Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn thấy hết động tác vừa rồi của Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi cố ý hỏi:
- Tuyết Hàn, vừa nãy em làm gì vậy, chẳng lẽ là nói xấu sau lưng anh với bạn của em sao?
Trương Tuyết Hàn vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô vội vàng nói:
- Không có, không có, Diệp đại ca, anh hiểu lầm rồi!
Trương Tuyết Hàn giống như là nóng lòng muốn làm sáng tỏ chân tướng sự việc, cô lấy di động ra, chìa cho Diệp Lăng Phi xem, nói:
- Diệp đại ca, vừa rồi em nhắn tin với Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu nói cậu ấy đang rất nhàm chán, em liền an ủi cậu ấy một chút, em thật sự không nói gì anh mà!
Diệp Lăng Phi trông bộ dạng khẩn trương của Trương Tuyết Hàn, hắn không nhịn được, cười nói:
- Tuyết Hàn, anh chỉ trêu chọc em một chút thôi, em làm gì anh không có ý kiến đâu!
Tay phải Diệp Lăng Phi ôm vòng eo Trương Tuyết Hàn, thân thể mềm mại của Trương Tuyết Hàn nhích lại gần Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói:
- Tuyết Hàn, chờ sau khi ăn cơm xomh, anh muốn tìm một khách sạn, chiều nay anh không có việc gì, em có thể dẫn anh đi chơi ở tỉnh thành, như vậy có được không?
- Dạ!
Trương Tuyết Hàn tỏ vẻ cầu còn không được, dường như cô đã sớm chờ những lời này của Diệp Lăng Phi rồi, chỉ có điều, Trương Tuyết Hàn đáp một tiếng như vậy xong, trong lòng của cô cũng ý thức được mình không nên đồng ý một cách sảng khoái như vậy, không có một tí rụt rè nào của con gái cả, Trương Tuyết Hàn lại cúi đầu xuống, xấu hổ đỏ cả mặt. Sau khi Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn ăn cơm trưa ở đây xong, hai người đi tìm khách sạn, Trương Tuyết Hàn cũng không thông thạo về mấy khách sạn ở đây lắm, nhà cô ngay ở tỉnh thành, tất nhiên không cần ra bên ngoài ở khách sạn rồi, Trương Tuyết Hàn thậm chí còn không biết khách sạn nào tốt nữa. Diệp Lăng Phi cũng không hỏi Trương Tuyết Hàn quá nhiều, tất nhiên hắn nhìn ra được, Trương Tuyết Hàn không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Chỉ là, những khách sạn lớn như Thụy Sĩ, Shangri-la tất nhiên là rất đáng tin cậy, Diệp Lăng Phi nhanh chóng tìm được một khách sạn năm sao ở gần đây. Lúc này số lượng người thuê phòng trong khách sạn rất đông, Diệp Lăng Phi thuê một gian phòng thương vụ, cùng Trương Tuyết Hàn vào thang máy đi lên phòng. Đây là lần đầu tiên Trương Tuyết Hàn đến khách sạn này, trong nội tâm có chút băn khoăn, không chắc là mình có nên đi vào hay không. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn khuôn t, hỏi:
- Tuyết Hàn, em làm sao vậy?
- Diệp đại ca, cha em không cho phép em đi ra khách sạn bên ngoài, từ trước tới giờ em luôn ở nhà, cha em nói bên ngoài quá loạn, nhất là các khách sạn, nhắc nhở em đừng tới những nơi đó, em thật sự chưa đến khách sạn bao giờ, trong lòng em cảm thấy bất an!
Ở trước mặt Diệp Lăng Phi Trương Tuyết Hàn không có gì phải che giấu cả, cô nói hết ra những suy nghĩ trong lòng mình, Diệp Lăng Phi nghe Trương Tuyết Hàn nói như vậy, hắn liền cười bảo:
- Tuyết Hàn, không thì em ra ngoài chờ anh, chờ anh cất hành lý xong xuôi sẽ ra ra bên ngoài tìm em!
Trương Tuyết Hàn cắn cắn môi, cô kiên quyết lắc đầu, nói:
- Không, Diệp đại ca, có anh ở bên cạnh, em không sợ hãi bất kỳ chuyện gì cả!
Trương Tuyết Hàn nói xong đi theo sau Diệp Lăng Phi vào trong phòng. Diệp Lăng Phi để hành lý xuống, đi rửa mặt, sau đó đi ra, đã nhìn thấy Trương Tuyết Hàn đang nằm ở trên giường, hai tay giang ra, mắt nhắm lại, trên mặt Trương Tuyết Hàn còn đang nở một nụ cười.
- Tuyết Hàn, em cười cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi đi đến bên giường, đặt mông ngồi xuống, Trương Tuyết Hàn nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi mình, cô vội vàng ngồi dậy, nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Diệp đại ca, em đang nghĩ đến chính bản thân mình, mới vừa rồi, em còn không dám đi vào, em cứ lo lắng trong này sẽ có cái gì đó, nhưng bây giờ, em lại cảm thấy nơi đây thật thoải mái, nhất là nằm ở chỗ này, khiến em cảm giác toàn thân mình cực kỳ khoan khoái dễ chịu!
- Vậy em có thể ngủ một giấc thật ngon ở đây!
Diệp Lăng Phi đặt tay lên khuôn mặt xinh đẹp của Trương Tuyết Hàn cái, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng của cô, nói:
- Em có thể an tâm ngủ một giấc ở đây, chờ khi nào ngủ dậy, anh sẽ đưa em về nhà, em không cần phải lo lắng gì cả!
Trương Tuyết Hàn hơi nghiên đầu, dụi dụi gò má nõn nà như em bé của mình vào tay Diệp Lăng Phi, ánh mắt cô nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp đại ca, anh thì sao, anh sẽ ở lại chứ?
- Tất nhiên là anh sẽ ở chỗ này rồi, em nghĩ rằng anh sẽ đi đâu được chứ?
Diệp Lăng Phi cũng nằm xuống, hắn nhìn vào gương mặt của Trương Tuyết Hàn, khẽ cười nói:
- Anh muốn nằm thế này nhìn em ngủ, được không?
- Diệp đại ca, anh có thể ôm em được không, em muốn anh ôm em!
Lúc Trương Tuyết Hàn nói những lời này, hai gò má cô đã ửng đỏ, Diệp Lăng Phi không nói gì, mà trực tiếp ôm lấy Trương Tuyết Hàn, Trương Tuyết Hàn nép vào trong ngực Diệp Lăng Phi, cô nhắm mắt lại, xem ra thực sự đã buồn ngủ. Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn, không nói gì, hắn cứ như vậy mà ngắm nhìn Trương Tuyết Hàn. Bỗng nhiên hắn cảm giác đầu của Trương Tuyết Hàn dường như đang cử động, bờ môi của Trương Tuyết Hàn càng ngày càng tới gần môi của hắn, Diệp Lăng Phi cảm nhận sự ấm áp trong hơi thở của Trương Tuyết Hàn, hắn liền ghé môi đến bên miệng Trương Tuyết Hàn, môi hai người khẽ chạm rồi quấn lấy nhau. Bất chợt, thân thể Trương Tuyết Hàn khẽ run lên, làm cho Diệp Lăng Phi hoảng sợ, vội vàng rời môi ra, còn không đợi hắn hắn hỏi gì, đã nhìn thấy Trương Tuyết Hàn mở mắt ra, gương mặt đã đỏ hồng, ánh mắt mỹ lệ toát lên vẻ ngượng ngùng, nói:
- Diệp đại ca, em thật sự đã ổn cả rồi, em không sao đâu, bây giờ em đã có thể yêu, có thể đi làm bất cứ chuyện gì với người em yêu, kể cả những chuyện trước đây em muốn làm mà lại không dám làm!
Trương Tuyết Hàn nói những lời thẳng thắn như vậy, Diệp Lăng Phi lại cảm khái vì Trương Tuyết Hàn đã khác trước kia quá nhiều, trong lòng của hắn cũng có một loại cảm giác cao hứng, Trương Tuyết Hàn rốt cục đã dám làm những chuyện mà muốn làm rồi, mà những chuyện đó trước kia Trương Tuyết Hàn muốn làm mà không dám làmTrong lúc Diệp Lăng Phi đang ngừng lại, bờ môi kiều diễm của Trương Tuyết Hàn đã kề sát lên môi Diệp Lăng Phi rồi. Bên trong cái lạnh bao hàm tình cảm cuồng nhiệt, Diệp Lăng Phi gần như là vô ý thức phản ứng lại, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng tách hàm răng của Trương Tuyết Hàn ra, quấn lấy đầu lưỡi nóng hổi của Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn không để ý tới chuyện gì cả, không cố kỵ chuyện gì cả, cô chỉ muốn hôn Diệp Lăng Phi như vậy, cả đời đều như thế này. Cả đời như thế, đó là suy nghĩ trong lòng Trương Tuyết Hàn, cô đã chờ đợi thời khắc này quá lâu rồi.