Đô Thị Tàng Kiều

Chương 147: Thân lâm hiểm cảnh




Bạch Tình Đình vừa lên xe cáp treo thì thấy Diệp Lăng Phi đuổi tới. Nhưng chỉ có một chiếc xe cáp thế nên Bạch Tình Đình cho dù Diệp Lăng Phi muốn đuổi theo nàng cũng không còn kịp nữa.

Bạch Tình Đình ngồi trong xe cáp, nước mắt trên khuôn mặt nàng chảy xuống như mưa. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Bạch Tình Đình cảm thấy tủi thân như lúc này. Tất cả những tức giận của nàng đều phát tiết lên người Diệp Lăng Phi, nếu như không có Diệp Lăng Phi thì Bạch Cảnh Sùng sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Nhưng trong lòng Bạch Tình Đình cũng hiểu rõ, chuyện này không liên quan tới Diệp Lăng Phi. Thật ra mà nói, không phải là Bạch Tình Đình không muốn ở cùng với Diệp Lăng Phi, nàng chỉ nhất thời cảm thấy khó chịu thế nên mới cố ý tức giận với Diệp Lăng Phi.

Vừa rồi nàng cũng không dự định cứ như vậy mà tha thứ cho Diệp Lăng Phi. Nếu như nàng tha thứ dễ dàng cho Diệp Lăng Phi thì nói không chừng không biết sau này Diệp Lăng Phi còn gây ra những chuyện gì nữa. Nàng vốn đã hạ quyết tâm, muốn cho Diệp Lăng Phi hiểu được tính nghiêm trọng của việc này rồi sau đó nàng mới tha thứ cho hắn.

Dự định thì là như vậy, nhưng thật không ngờ kế hoạch lại có biến hóa quá nhanh. Đột nhiên Bạch Cảnh Sùng nói như vậy khiến cho kế hoạch của nàng xáo trộn. Nhất thời bực tức, Bạch Tình Đình muốn chết trước mặt cho Diệp Lăng Phi xem.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy xe cáp treo leo lên đỉnh núi, trong lòng hắn cảm thấy sốt ruột, hắn thật sự rất sợ Bạch Tình Đình vì quá xúc động mà làm những chuyện dại dột. Diệp Lăng Phi thấy cái giá cáp treo này cao khoảng hơn mười thước, nhưng nói chung cũng không khó leo lắm. Chỉ là không có bất kì một thiết bị bảo hiểm hay đồ dùng để leo núi nào, nếu như có sơ xuất thì rất là nguy hiểm.

Lúc này Diệp Lăng Phi cũng không suy nghĩ nhiều, hắn cởi áo khoác ra vứt xuống bãi cát. Hắn tháo thắt lưng ra, rồi đi tới đầu sợi dây cáp treo. Hít một hơi thật sâu, hắn bắt đầu bò theo sợi dây.

- Có người leo dây cáp treo kìa.

Một phụ nữ đang đứng trong xe cáp, lập tức gọi chồng nhìn về phía Diệp Lăng Phi.

Càng ngày càng nhiều người chú ý hơn đến Diệp Lăng Phi. Có người đã vội vàng gọi điện báo cảnh sát, thậm chí còn có người gọi điện cho cả những phương tiện truyền thông đến để đưa tin.

Diệp Lăng Phi không thèm để ý đến những người phía dưới, tâm trí của hắn bây giờ đang dành trọn cho Bạch Tình Đình, hắn sợ Bạch Tình Đình sẽ gặp chuyện không may. Leo dây đối với hắn dễ như trở bàn tay, hắn leo với tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã chỉ còn cách chiếc xe cáp khoảng hơn mười thước.

Bạch Tình Đình ngồi trong xe cáp, hai mắt của nàng vẫn đang nhìn về biển rộng mênh mông. Bạch Tình Đình cảm thấy rất tủi thân, người cha luôn luôn yêu thương nàng bây giờ lại ép nàng phải kết hôn. Bạch Tình Đình không còn chán ghét Diệp Lăng Phi như trước nữa, thậm chí trong lòng nàng đã bắt đầu tiếp nhận Diệp Lăng Phi là người chồng tương lai của mình rồi. Thế nhưng Bạch Tình Đình không bao giờ muốn cha nàng bắt nàng phải kết hôn với Diệp Lăng Phi.

- Tên khốn kiếp chết tiệt. Đều là tại anh.

Bạch Tình Đình nức nở nói:

- Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

Bạch Tình Đình vừa khóc vừa mắng Diệp Lăng Phi. Nàng lơ đãng nhìn ra thì thấy Diệp Lăng Phi đang leo sợi cáp đuổi theo chiếc xe cáp của nàng.

- Khốn kiếp, anh không muốn sống sao?

Bạch Tình Đình quýnh lên. Nàng bất chấp việc mình đang khóc, từ cửa sổ chiếc xe nàng hô lớn với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vẫy vẫy tay với Bạch Tình Đình, hắn vẫn tiếp tục leo lên. Hắn vừa vội vàng leo lên đỉnh núi vừa nói:

- Nếu như cô xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hối hận cả đời. Tôi thừa nhận mình không phải là một người đàn ông tốt thế nhưng tôi sẽ không để cho người con gái mình yêu phải chịu bất kỳ một thương tổn nào. Tình Đình, có thể giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, thậm chí chúng ta còn không thể ở cùng được với nhau. Thế nhưng, điều đó không gây trở ngại cho việc tôi bảo vệ cô, tôi sẽ không để cho cô phải chịu bất kỳ một tổn thương nào.

Những lời này của Diệp Lăng Phi đã khiến cho Bạch Tình Đình hết sức cảm động, cảm giác tủi thân của nàng đã hoàn toàn tan biến. Nếu như Diệp Lăng Phi nói những lời này với Bạch Tình Đình trên bãi cát thì không chừng Bạch Tình Đình sẽ cho rằng Diệp Lăng Phi dối trá, thích dùng lời nói để lừa gạt người khác. Thế nhưng trong giây phút này, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi muốn bảo vệ mình mà không màng đến tính mạng thì cho dù nàng có là sắt đá cũng phải cảm động, huống chi Bạch Tình Đình vốn đã có tình cảm với Diệp Lăng Phi.

Nàng nhớ đến lần trước chính Diệp Lăng Phi đã cứu nàng từ tay sát thủ, nàng nhớ đến đêm lãng mạn của nàng với hắn, nhớ đến nụ hôn đầu tiên của nàng đã trao cho hắn. Chính hắn đã không tiếc tính mạng để bảo vệ nàng.

Tất cả những điều này đã khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy vô cùng lo lắng cho Diệp Lăng Phi. Nàng hối hận vì những hành động của mình. Bởi vì nàng tùy hứng mà đã đặt Diệp Lăng Phi vào hiểm cảnh.

- Tên khốn kiếp nhà anh, mau đi xuống dưới đi. Có nghe thấy không, tôi muốn anh leo xuống dưới.

Bạch Tình Đình như đang cầu xin, nàng hận không thể tự mình dẫn Diệp Lăng Phi xuống. Diệp Lăng Phi chỉ còn cách chiếc xe của Bạch Tình Đình một đoạn, thế nhưng nếu muốn đến chiếc xe của nàng thì hắn phải leo qua một chiếc xe khác, điều này lại càng nguy hiểm hơn.

- Tình Đình, bây giờ tôi đã bò đến đây rồi, đi xuống lại càng khó hơn đi lên. Cô không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ hết sức cẩn thận. Nhưng cô phải đồng ý với tôi là không được kích động, cứ ở trên đấy chờ tôi.

Diệp Lăng Phi nói.

- Diệp Lăng Phi, anh là một tên đại ngu ngốc, là một tên ngu ngốc nhất trên đời.

Bạch Tình Đình khóc, nàng khóc vì Diệp Lăng Phi. Hai mắt đẫm lệ nàng nhìn Diệp Lăng Phi, giọng ân cần, nàng nói:

- Tôi đồng ý với anh, thế nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi, nghìn vạn lần phải cẩn thận đấy.

- Ừ, cô cứ ở trên đấy chờ tôi.

Cuối cùng thì xe cáp cũng lên tới đỉnh núi, Bạch Tình Đình vội vàng đi ra khỏi chiếc xe. Hai nhân viên liền đi tới để kiểm tra chiếc xe xem có hỏng hóc ngầm gì không.

Gió lạnh thổi bay tóc của Bạch Tình Đình khiến cho những giọt nước mắt nhanh chóng khô đi để lại hai vệt nước mắt. Nàng đứng trên này cảm thấy lo lắng không yên, không biết Diệp Lăng Phi có gặp nguy hiểm gì không.

Cuối cùng thì nàng cũng nhìn thấy một đôi bàn tay thò ra, tiếp theo là nửa thân thể của Diệp Lăng Phi cũng xuất hiện. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nhễ nhại mồ hôi, hai gã nhân viên vội vàng kéo Diệp Lăng Phi vào trong.

Diệp Lăng Phi vừa lên tới nơi đã ngồi xuống đất. Hắn thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống như tắm thế nhưng lại rất nhanh chóng bị những cơn gió làm cho tan biến.

Bạch Tình Đình không để ý tới cơ thể đầy mùi mồ hôi của Diệp Lăng Phi. Nàng đi tới gần Diệp Lăng Phi, chăm chú nhìn vào người đàn ông trước mặt mình, người đàn ông đã mạo hiểm tính mạng vì nàng.

Diệp Lăng Phi vừa thở phì phò vừa quay sang người nhân viên nói:

- Có nước không?

Gã nhân viên kia nhanh chóng mang một chai nước khoáng tới, Diệp Lăng Phi cầm lấy cái chai, ngửa cổ lên uống liền một hơi. Rồi sau đó ném cái chai nhựa sang bên cạnh, lúc này hắn cảm thấy khá hơn rất nhiều. Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nhếch miệng cười nói:

- Tình Đình, xem ra năm tháng không buông tha người nào. Nếu như cách đây bốn, năm năm, một hơi tôi có thể leo thẳng lên đây mà không mệt chút nào.

Bạch Tình Đình không còn tâm trạng nào để nói đùa với Diệp Lăng Phi nữa. Nàng vươn cánh tay mảnh khảnh của mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Diệp Lăng Phi, nàng không thèm quan tâm đến việc tay mình dính đầy mồ hôi của hắn.

- Diệp Lăng Phi, anh là người ngu ngốc nhất trên đời. Anh không biết nguy hiểm lắm sao, chẳng may ngã xuống thì phải làm sao đây?

Bạch Tình Đình ân cần trách Diệp Lăng Phi, nàng trách Diệp Lăng Phi vì đã không để ý tới tính mạng của mình.

- Vì em, anh tình nguyện làm một thằng ngốc.

Tay phải Diệp Lăng Phi để lên trên tay của Bạch Tình Đình, hắn chậm rãi nói. Bạch Tình Đình không hề có ý lảng tránh ánh mắt của Diệp Lăng Phi, nàng cảm giác được hơi ấm từ tay hắn truyền sang người nàng.

Ánh mắt Diệp Lăng Phi bao hàm chân tình, không hề có bất kỳ sự dối trá nào. Giọng nói trầm hùng đầy nam tính của hắn vang lên bên tai Bạch Tình Đình.

- Tình Đình, Anh đã từng cho em một lời ước hẹn, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ một thương tổn nào cho dù anh phải hi sinh cả tính mạng mình cũng quyết bảo vệ em. Giữa chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn khó có thể giải quyết được thế nhưng anh sẽ mãi mãi bảo vệ em. Cho dù sau này em có lấy một người đàn ông khác thì lời hứa của anh cũng không bao giờ thay đổi.

- Không!

Bạch Tình Đình vội vàng lấy tay che miệng Diệp Lăng Phi lại. Nàng đã vứt bỏ lòng tự ái của mình, khẽ mở chiếc miệng anh đào của mình ra, chân thành nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp Lăng Phi, em sẽ không lấy bất kỳ ai, trừ anh ra.

Bạch Tình Đình chủ động ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, nàng không hề để ý đến việc mình đang đứng giữa chỗ đông người. Diệp Lăng Phi cũng kề sát môi hắn vào đôi môi mềm mại ướt át của nàng. Sau một lúc Bạch Tình Đình cắn răng để chống cự lại thì cuối cùng cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng cũng hiến cho Diệp Lăng Phi. Đầu lưỡi tham lam của Diệp Lăng Phi hoàn toàn đã cuốn lấy lưỡi của nàng. Dường như cả hai người đều có một khao khát giống nhau.

Hai người bọn họ cứ hôn nhau say đắm như vậy, mặc kệ cho bao ánh mắt của những người xung quanh đang hướng vào. Dường như nơi này chỉ thuộc về bọn họ chứ không còn có ai khác.

Bạch Cảnh Sùng cùng với Cô Ngô cũng chạy tới phía dưới chân núi, nhìn lên trên thấy có hai người đang ôm nhau. Tuy rằng nhìn không rõ lắm thế nhưng Bạch Cảnh Sùng cũng biết hai người này là ai. Khuôn mặt Bạch Cảnh Sùng lộ vẻ tươi cười, cuối cùng thì khó khăn cũng đã được giải quyết. Cô Ngô đứng bên cạnh Bạch Cảnh Sùng cũng cười, bà nói:

- Lão gia, ông có thể yên tâm được rồi, cuối cùng thì tiểu thư cũng có được người mình yêu.

- Ừ, cuối cùng thì cũng thỏa mãn được tâm nguyện của tôi.

Bạch Cảnh Sùng vui mừng, cười nói.

- Vậy còn ông, ông định sau này sẽ tính sao?

Cô Ngô đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Bạch Cảnh Sùng liếc mắt nhìn Cô Ngô, ông chỉ khẽ cười chứ không trả lời. Ông cần thời gian để suy nghĩ, đây cũng là một vấn đề nan giải trong cuộc đời của ông.