Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1467-1: Quay trở lại Nhật Bản!(1)




Tại tầng ba một chỗ ở tư nhân trong thành phố Osaka Nhật Bản, Takeshi Kusamoto ngồi trên ghế, trước mặt ông ta là hai người đàn ông Nhật Bản mặc âu phục màu đen, ánh mắt Takeshi Kusamoto toát lên vẻ giận dữ, đột nhiên, ông ta cầm lấy chén trà trước mặt, ném vào mặt một tên, người Nhật Bản đó bị như vậy nhưng vẫn không nhúc nhích gì.

- Sao lại thất thủ, chuyện đơn giản như vậy mà cũng không làm xong, các ngươi khiến ta cảm thấy quá thất vọng!

Takeshi Kusamoto mắng,

- Chẳng phải các ngươi nói những người đó đều là tinh anh của gia tộc Yamakawa đó sao, tại sao lại thất thủ, người của gia tộc Yamakawa không đáng tin cậy!

- Đám cảnh sát Trung Quốc nằm ngoài dự liệu của chúng tôi, năng lực của bọn họ rất mạnh, đám người đó không hề chuẩn bị chuyện này, kết quả đều bị cảnh sát Trung Quốc giết chết, ngay cả nhân viên liên lạc mà chúng ta phái đến cũng đã chết, chúng tôi không lường trước được những chuyện này!

- Các ngươi đều là heo à, ngay cả những chuyện này mà cũng không biết!

Takeshi Kusamoto mắng,

- Bây giờ ta ra lệnh cho các người lập tức phái người giám sát tất cả các sân bay lớn và bến cảng cho ta, Suzu Yamakawa lần này không chết nhất định sẽ quay trở lại, mấy lão gì của gia tộc Yamakawa hiện giờ chẳng quan tâm Yonchien Yamakawa sống hay chết chết, chỉ nghĩ đến lợi ích của riêng mình thôi. Nhưng mà nếu như con nha đầu thối tha Suzu Yamakawa quay trở về thì cũng không nói trước lắm, ta lo lắng Satan sẽ biến Suzu Yamakawa thành bù nhìn trong tay hắn!

- Satan là người Trung Quốc, nếu hắn tham gia vào chuyện nội bộ của gia tộc Yamakawa, có lẽ mấy tên trưởng lão đó sẽ ngả về phía chúng ta!

Takeshi Kusamoto khoát khoát tay, nói:

- Sự tình không đơn giản giống như các ngươi nghĩ đâu, tất cả dựa theo kế hoạch của ta mà àm, lần này không thể phạm sai lầm một lần nữa, rõ chưa?

- Rõ!

Hai người đàn ông kia đáp.

…………………………….

Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc đi ăn cơm cùng nhau, Diệp Lăng Phi cố ý bao cả một nhà hàng, chỉ có hai người bọn họ. Họa tươi, rượu ngon và cả tiếng đàn vi-ô-lông lãng mạn, tất cả khiến cho người ta say mê, cái nay gọi là rượu không say mỗi người tự say, Trịnh Khả Nhạc không uống rượu cũng đã say, gương mặt của cô hồng nhuận phơn phớt, ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, cô cứ cảm thấy không khí không đủ lãng mạn, sau đó liền chuyển sang ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cả người cô nép vào trong lòng Diệp Lăng Phi, giống như là những người vừa mới yêu nhau thật cuồng nhiẹt, một khắc cũng không muốn rời. Diệp Lăng Phi cũng chiều theo ý Trịnh Khả Nhạc, một mỹ nữ như Trịnh Khả Nhạc quả thực khiến cho người ta rất yêu thích, Diệp Lăng Phi cũng vui vẻ để Trịnh Khả Nhạc rúc vào trong lòng mình như vậy. Bữa tối của hai người kéo dài gần một giờ đồng hồ mới xong, Trịnh Khả Nhạc dùng bữa xong, cô vẫn còn chưa thấy thỏa mãn, muốn Diệp Lăng Phi lái xe đưa cô đi hóng gió. Diệp Lăng Phi đã sớm cảm giác được Trịnh Khả Nhạc có chỗ khác so với những người phụ nữ của khác, Trịnh Khả Nhạc thuộc một kiểu phụ nữ khác, ở trên người Trịnh Khả Nhạc có sự nồng nhiệt, có dã tính, cũng có sự hy vọng về tương lai như những cô gái trẻ khác. Nhưng Trịnh Khả Nhạc cũng không phải là một cô gái cam nguyện để người ta bao dưỡng, cô có mục tiêu của riêng mình, hướng tới nó, với những người đàn ông mà mình không thích, cô chưa bao giờ cho họ bất kỳ một cơ hội nào, đó là Trịnh Khả Nhạc, một cô gái dám yêu dám hận, cũng là một cô gái khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất đặc biệt, có đôi lúc, Diệp Lăng Phi cũng hướng muốn được nghe những tiếng đặc biệt đó, nếu ở bên cạnh hắn đều là những người phụ nữ không có chủ kiến gì, như vậy sẽ chỉ làm Diệp Lăng Phi cảm thấy những người này giống như là từ một khuôn đúc, hắn không thích một cô gái như vậy. Diệp Lăng Phi lái xe đến đường Hoàn Thành, bây giờ đã là buổi đêm rồi, rất ít xe cô đi lại trên con đường này, Diệp Lăng Phi tăng tốc độ xe lên, chạy băng băng trên đường Hoàn Thành, Trịnh Khả Nhạc hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, hét lớn:

- Em yêu Diệp đại ca...!

Sự điên cuồng của Trịnh Khả Nhạc ngược lại đã kích thích Diệp Lăng Phi, ở trong lòng Diệp Lăng Phi cũng hy vọng có một chút thay đổi, ví dụ như là hành vi điên cuồng của Trịnh Khả Nhạc trái lại có thể kích phát sự hoang dại ngủ yên bấy lâu trong lòng Diệp Lăng Phi. Từ sau khi Diệp Lăng Phi quay trở lại thành phố Vọng Hải, cuộc sống của hắn đã thay đổi rất nhiều, sự hoang dại khi ở nước ngoài trước kia dần dần bị mài mòn, đã lâu lắm rồi Diệp Lăng Phi chưa điên cuồng giống như bây giờ, hắn bỗng nhiên lái xe ra đường quốc lộ, đi về phía đỉnh núi. Sau khi đến đỉnh núi, Diệp Lăng Phi dừng xe lại, đẩy cửa bước xuống xe. Trịnh Khả Nhạc cũng xuống xe, Diệp Lăng Phi ôm Trịnh Khả Nhạc, hai người hôn nhau nồng nhiệt trên đỉnh núi.

- Bịch!

Trịnh Khả Nhạc bị Diệp Lăng Phi đẩy tựa vào xe, hắn cởi bỏ thắt lưng của mình, hai tay đặt lên mông Trịnh Khả Nhạc, từ hắn tiến công Trịnh Khả Nhạc từ phía sau, Trịnh Khả Nhạc cũng phối hợp chổng mông lên, miệng cô liên tục phát ra những tiếng rên rỉ mê hồn. Cái gọi là dã chiến chắc cũng không hơn gì thế này, trước kia Diệp Lăng Phi chưa bao giờ làm như thế này với Bạch Tình Đình, là tiếng kêu của Trịnh Khả Nhạc đã kích phát khí tức hoang dại đã biết mất từ lâu ở sâu trong lòng Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc cũng cảm giác toàn thân Diệp Lăng Phi đều toát lên khí tức đàn ông khiến cô mê muôi, nhất là sự va chạm mãnh liệt khiến cho Trịnh Khả Nhạc cả người đều bị hòa tan, nếu trước kia lúc cô chưa phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, trái tim của cô không hoàn toàn thuộc về Diệp Lăng Phi lời thì giờ phút này, trái tim cô đã không còn chỗ trống khác nữa, tất cả đều thuộc về Diệp Lăng Phi, trong lòng Trịnh Khả Nhạc chỉ nghĩ xem làm thế nào để có thể chung sống với Diệp Lăng Phi, thậm chí cô còn nghĩ định sinh cho Diệp Lăng Phi một đứa bé. Phải biết rằng, từ trước tới giờ Trịnh Khả Nhạc chưa từng có ý nghĩ như vậy, cô chỉ nghĩ xem làm thế nào để chơi đùa cho thỏa thích, cô chưa hề suy nghĩ xem cuộc sống sau này của mình thế nào chứ càng không cần phải nói đến chuyện sinh con, dường như sinh con là chuyện gì đó rất xa xôi với cô. Nhưng Diệp Lăng Phi lại khiến cho Trịnh Khả Nhạc thay đổi suy nghĩ này, giờ phút này Trịnh Khả Nhạc mới hiểu được mình yêu người đàn ông này như thế nào, cô yêu sâu đậm đến mức sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì người đàn ông, thậm chí ngay cả chuyện sinh con mà trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới, giờ phút này cũng biến thành một chuyện ngọt ngào hạnh phúc, người ta thường nói khi yêu thì phụ nữ thường trở nên ngốc nghếch, Trịnh Khả Nhạc cũng cảm thấy hiện giờ cô đã trở nên ngốc nghếch rồi. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, làm gián đoạn khoảnh khắc hạnh phúc của hai người, Trịnh Khả Nhạc nghe được đó là tiếng chuông điện thoại di động của cô, nhưng mà hai tay cô đang để trên thành xe, làm sao có thể cầm điện thoại được được, đành để mặc cho điện thoại tiếp tục réo chuông. Điện thoại tiếp tục kêu một hồi, sau đó thì cũng lặng yên, ngay lúc Trịnh Khả Nhạc tưởng rằng điện thoại sẽ không kêu nữa thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên Trịnh Khả Nhạc quay đầu sang, thở gấp, nói:

- Diệp đại ca, em phải nghe điện thoại...!

Diệp Lăng Phi đang lúc cao hứng, không để ý đến, trái lại, hắn còn ghé môi tới hôn Trịnh Khả Nhạc thật nồng nhiệt...

Trịnh Khả Nhạc không có mặc đồ lót, trần truồng cuộn mình nằm trong xe, cô cầm điện thoại, thấy là số điện thoại từ nhà gọi tới, Trịnh Khả Nhạc liền gọi lại về nhà, ở bên ngoài xe, Diệp Lăng Phi vừa mới hút xong một điếu thuốc, hắn ném điếu thuốc xuống đất, mở cửa bước lên xe, thấy Trịnh Khả Nhạc đang cầm điện thoại, hắn ngồi ở ghế lái, ghé môi tới hôn Trịnh Khả Nhạc một cái. Trịnh Khả Nhạc cầm điện thoại, hai chân cô quắp lên người Diệp Lăng Phi, môi thì hôn Diệp Lăng Phi, sau khi nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng nói của mẹ mình, môi của Trịnh Khả Nhạc mới rời khỏi môi Diệp Lăng Phi, cô nói vào trong điện thoại:

- Mẹ, mẹ vừa gọi điện thoại cho con ạ?

- Ừ!

Trong điện thoại vang lên giọng nói của mẹ cô, Trịnh Khả Nhạc không thể nói cho mẹ cô biết lúc bà gọi điện thoại tới thì cô đang ân ái với Diệp Lăng Phi, không có thời gian để nghe điện thoại, chỉ có thể nũng nịu nói:

- Mẹ, vừa rồi con không nghe thấy tiếng điện thoại, mẹ, đã trễ như vậy rồi, mẹ còn gọi điện thoại cho con!

- Chẳng phải vì mẹ lo nếu gọi buổi sáng sẽ quấy rầy công việc của con, con suốt ngày nói việc ở công ty bận lắm, mẹ sợ nếu gọi cho con vào buổi sáng thì sẽ quấy rầy công việc của con. Khả Nhạc, con đã có bạn trai chưa?

Trịnh Khả Nhạc nghe mẹ cô hỏi như vậy, cô nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang ôm mình, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc, không nhịn được ghé môi tới, sau khi tặng cho Diệp Lăng Phi một cái môi thơm, Trịnh Khả Nhạc mới lên tiếng:

- Mẹ, con có bạn trai rồi, mẹ không cần quan tâm chuyện này nữa, chẳng phải lần trước con đã nói với mẹ rồi sao, mẹ chỉ cần chăm sóc cho mình là được rồi, con không sao đâu mà!

- Con đã có bạn trai rồi sao?

Mẹ của Trịnh Khả Nhạc hiển nhiên không ngờ Trịnh Khả Nhạc lại nói là có bạn trai rồi, bà nói:

- Sao mẹ lại không nghe con đề cập đến chuyện này nhỉ, còn để mẹ ở Bắc Kinh suốt ngày lo lắng chuyện này, muốn nhờ bạn bè thân thích giới thiệu giúp con một người bạn trai tốt, nhưng mà, Khả Nhạc à, bạn trai của con như thế nào, đang làm gì?