Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1464-2: U ám rời đi!(2)




- Khả Nhạc, đi lên tầng hai đi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Em có thể lựa chọn thợ đấm bóp cho mình, các nhân viên ở đây đều trải qua quá trình huấn luyện nghiêm chỉnh đấy, bọn họ đều có giấy chứng nhận hành nghề, không như những người phụ nữ bán thân vì lợi nhuận ở bên ngoài đâu, sau khi em mát xa ở đây xong sẽ cảm thấy cực kỳ khoan khoái dễ chịu. Chẳng phải em nói mình đang có chuyện phiền muộn ư, vậy thì càng nên đến đây để thư giãn một chút, em có biết những nhân viên mát xa ở đây mỗi giờ nhận bao nhiêu tiền không?

- Năm mươi... một trăm à?

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Là tám trăm, đó là giá dành cho hội viên, bây giờ em biết rõ rồi nhé!

- Má ơi, vậy thì nhân viên làm một ngày chẳng phải là hơn em làm một tháng sao, chỗ này là cái gì vậy, Diệp đại ca, chỗ này kiếm lắm quá, nếu không thì để em mát xa cho anh, mỗi giờ anh cho em năm trăm đồng là được rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Em có biết cách mát xa không? Khả Nhạc, em đó, đừng thấy tiền thì sáng mắt lên, đừng nhìn vào con số một giờ tám trăm đồng, nhưng những nỗi khổ mà các cô ấy phải chịu đựng không phải là em có thể hiểu nổi đâu, anh hỏi em có thể chịu được bị người khác chiếm tiện nghi không? Tuy nơi này là hội sở giải trí xa hoa, nhưng những người khách tới đây dạng gì cũng có, người ta bỏ tiền ra thì tất nhiên là muốn được hài lòng, chỉ cần không gây ra chuyện lớn, hội sở sẽ không quản. Khả Nhạc, em có hiểu ý anh không?

Trịnh Khả Nhạc khẽ gật đầu, nói:

- Chuyện này tất nhiên là em biết, em chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, có lẽ em không làm được công việc này đâu, vừa nghĩ tới chuyện để cho những gã đàn ông thối tha đó chiếm tiện nghi là em đã cảm thấy ghê tởm rồi!

- Được rồi, Khả Nhạc à mau vào phòng đi, chờ sau khi mát xa xong, anh sẽ dẫn em đi đánh bài, nói thật nhé, ở đây anh còn chưa thắng tiền lần nào, hi vọng lần này em có thể thắng được tiền!

- Diệp đại ca, chúng ta đã giao hẹn trước rồi đấy nhé, tiền thắng là của em, thua coi như là anh chơi!

Trịnh Khả Nhạc vẫn không quên nhắc nhở giao kèo với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa tay véo má Trịnh Khả Nhạc một cái, đáp:

- Được thôi, Khả Nhạc, em không cần lo lắng những chuyện này nữa!

Lúc này Trịnh Khả Nhạc mới cảm thấy thỏa mãn, cười nói:

- Diệp đại ca, em dù sao cũng là người nghèo, không có tiền đâu, nếu mà thua thì không biết em có sống qua được tháng này không. Được rồi, không nói nữa, hôm nay em nhất định phải thắng đươc tiền, cố gắng lên...!

Trịnh Khả Nhạc chưa từng được thả lỏng như vậy bao giờ, cô mát xa xong lại đi tắm một cái, cảm thấy xương cốt toàn thân sảng khoái không nói lên lời, cô mặc bộ quần áo thụng do hội sở đặc biệt cung cấp, đi ra đại sảnh. Diệp Lăng Phi đang ở chỗ đại sảnh chờ cô, dáng người cao gầy cùng gương mặt xinh đẹp của Trịnh Khả Nhạc nhanh chóng thu hút sự chú ý của người khác, có thể nói những người đến hội sở này phi phú tức quý, người bình thường không thể vào được, ở đây không thiếu những đại nhân vật danh chấn một cõi, Trịnh Khả Nhạc vừa mới tắm xong, mái tóc mềm mại như thác nước chảy xuống chỗ đầu vai, trong lúc cô đang dáo dác nhìn quanh xem Diệp Lăng Phi ở đâu, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng nói của một người đàn ông:

- Cô đi một mình sao?

Trịnh Khả Nhạc quay đầu lại, không nhịn được há hốc mồm, cô thật sự không ngờ có thể gặp được vị đạo diễn nổi tiếng hay xuất hiện trên tivi ở chỗ này, tay đạo diễn này thường xuyên trả lời phỏng vấn, gần đây còn đạo diễn một bộ phim lớn, nghe nói tiền đầu tư một trăm triệu. Trịnh Khả Nhạc chớp chớp mắt, nói:

- Ông là Vương Việt Thạch, Vương đại đạo diễn?

- Cô nhận ra tôi sao?

Vương Việt Thạch nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy, ông ta nở nụ cười, khẽ gật đầu, đáp:

- Tôi chính là Vương Việt Thạch!

- Thật sự không ngờ có thể gặp được ông ở chỗ này, ông cũng là hội viên hội sở này sao?

Vương Việt Thạch gật đầu, nói:

- Ừ, đúng vậy!

Vương Việt Thạch lại nhìn chung quanh, hỏi:

- Tiểu thư đi một mình sao?

- Không phải, tôi có bạn ở đây!

Trịnh Khả Nhạc vội vàng lắc đầu, nói:

- Là một người bạn không tệ, đạo diễn Vương, ông đi một mình sao?

- Ừ!

Vương Việt Thạch cười nói,

- Tôi nghỉ ngơi một mình ở thành phố Vọng Hải, ừm, tất nhiên, có công ty mời tôi quay một bộ phim, có thể sẽ nghỉ ngơi mấy ngày ở thành phố Vọng Hải. Tiểu thư, tôi thấy ngoại hình của cô không tệ, rất phù hợp với vai nữ chính trong bộ phim tiếp theo của tôi, nếu cô muốn thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Bởi vì bộ phim tiếp theo của tôi còn chưa được lên kế hoạch, không có phương án cụ thể, nếu như tôi làm thì sẽ bắt đầu khâu tuyển diễn viên đấy!

- Ông nói tôi sao?

Trịnh Khả Nhạc quả thực không thể tin được, Vương Việt Thạch lại nói cô phù hợp với nhân vật nữ chính, nếu như có thể làm nữ chính trong phim của Vương Việt Thạch, vậy chẳng phải là mình đã nổi tiếng rồi sao. Vừa nghĩ tới tương lai khi mình đứng dưới ánh đèn năm màu, Trịnh Khả Nhạc cảm thấy lâng lâng, thiếu chút nữa lập tức đồng ý lời đề nghị của Vương Việt Thạch, nhưng cũng may Trịnh Khả Nhạc vẫn còn một chút lý trí, tuy Vương Việt Thạch nói ngoại hình của cô phù hợp với hình tượng nhân vật nữ chính trong bộ phim tiếp theo, nhưng Trịnh Khả Nhạc dù sao cũng không phải dân điện ảnh chính quy xuất thân, trong lòng cô vẫn biết rõ trình độ của mình thế nào, Trịnh Khả Nhạc áy náy nói:

- Đạo diễn Vương, chuyện này chỉ sợ tôi phải bàn bạc với bạn tôi một chút, tôi không làm chủ được!

- Bạn của cô là bạn trai của cô nhỉ!

Vương Việt Thạch dường như rất có kinh nghiệm, ông ta cất tiếng hỏi, Trịnh Khả Nhạc nghe Vương Việt Thạch hỏi như vậy, sau khi đắn đó một lát, cô cười nói:

- Chuyện này...... cứ xem là thế đi!

Trịnh Khả Nhạc thật sự không biết mình nên trả lời như thế nào, cô và Diệp Lăng Phi cũng không phải bạn trai bạn gái trên danh nghĩa, ít nhất là trong lòng Trịnh Khả Nhạc cô cho rằng Diệp Lăng Phi không coi cô là bạn gái, cô vẫn có chỗ băn khoăn, không dám chắc Diệp Lăng Phi nghe mình nói như vậy thì có ý kiến gì không.

- Chuyện này dễ giải quyết thôi, cô cũng không còn là trẻ con nữa, có một số việc phải biết hi sinh, không có hi sinh thì làm sao có được lợi ích lớn hơn được!

Vương Việt Thạch nói với giọng điệu như đang dạy dỗ người khác, Trịnh Khả Nhạc nghe Vương Việt Thạch nói như vậy thì chỉ mỉm cười.

- Tôi thấy chưa chắc!

Giọng nói của Diệp Lăng Phi vang lên sau lưng Vương Việt Thạch, Vương Việt Thạch nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi liền quay người lại, ông ta không nhận ra Diệp Lăng Phi. Ngược lại Trịnh Khả Nhạc đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, động tác khoác tay Diệp Lăng Phi của cô khiến cho Vương Việt Thạch nghĩ chắc người đàn ông đứng trước mặt mình là bạn trai mà mỹ nữ này nói. Vương Việt Thạch đã gặp qua không ít người đàn ông, trong mắt ông ta, một người đàn ông như thế nào có thể thông qua quần áo mà người đó mặc để phán đoán, nhưng Vương Việt Thạch nhìn quần áo của Diệp Lăng Phi, ông ta suy đoán Diệp Lăng Phi không phải là một người đàn ông có bối cảnh thâm hậu, nhưng nếu thế thì tại sao người đàn ông này có thể xuất hiện ở đây, có lẽ trong đó còn có ẩn tình khác. Vương Việt Thạch không muốn không muốn tìm hiểu nguyên nhân, ông ta chỉ hỏi:

- Tôi nói không đúng ở chỗ nào vậy?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vương đại đạo diễn đúng không, tvừa rồi tôi nghe ông nói cái gì mà hi sinh thì phải, trong mắt tôi, đóng phim cũng không phải là một sự lựa chọn tốt, bây giờ giới văn nghệ rất hỗn loạn, cho dù có một số cô gái có thể giữ mình trong sạch ở giới văn nghệ, nhưng người ngoài sẽ đối xử với họ như thế nào

Diệp Lăng Phi nói xong nhìn thoáng qua Trịnh Khả Nhạc đứng bên cạnh, nói tiếp:

- Giống như cô ấy chẳng hạn, là một nhân viên văn phòng ở một tập đoàn lớn, tuy cô ấy không sống trong hào quang danh vọng như giới giải trí, nhưng ít nhất có thể sống tự, không cần phải nở nụ cười dối trá dưới ánh đèn, đó là sự tự do của cô ấy, muốn cười thì cười, không muốn cười cũng không ai có thể ép cô ấy cả!

Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô nở một nụ cười mê người, bộ ngực cao vút kề sát vào cánh tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm thấy từ tay mình truyền đến cảm giác mềm mại co dãn vô cùng, hắn nhìn thoáng qua tiểu mỹ nhân bên cạnh, Trịnh Khả Nhạc đang ngẩng đầu lên, mỉm cười với Diệp Lăng Phi, ở ngay trước mặt Vương Việt Thạch, Diệp Lăng Phi giơ tay ra véo má Trịnh Khả Nhạc một cái, sau đó nhìn về phía Vương Việt Thạch, cười nói:

- Vương đại đạo diễn, không biết tôi nói có đúng không?

Vương Việt Thạch mặt không đổi sắc, nói:

- Tôi ngược lại không ủng hộ những gì ông nói, ngành giải trí không hề dơ bẩn không chịu nổi như người ngoài các anh nghĩ đâu, ít ra là tôi chưa gặp những chuyện này. Về phần những thứ gọi là quy tắc ngầm trong ngành giải trí cũng chỉ là do mấy tên đạo diễn bất lương mới làm thôi, bọn họ đã làm hỏng hình tượng của những người trong giới giải trí, tôi luôn luôn chán ghét những chuyện như vậy!

- Đạo diễn Vương, tôi sẽ nhớ những gì ông nói!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Sau này khi đi gặp bạn, tôi sẽ kể lại những gì mà đạo diễn Vương nói hôm nay cho bạn của tôi nghe, tôi muốn nói với những người bạn tôi, nhất là những người cho rằng giới giải trí dơ bẩn cùng cực biết rõ rằng, ở trong giới giải trí vẫn còn một đạo diễn tốt như đạo diễn Vương đây, à, đúng rồi, đạo diễn Vương, chuyện xấu của ông và cô diễn viên xinh đẹp kia đã kết thúc chưa? Tôi nghe nói chồng của cô diễn viên đó đã đánh ông một trận, đạo diễn Vương à, chuyện này có gì to tát chứ, đều là đàn ông mà, trong lòng tôi cũng biết đạo diễn Vương có khổ mà không nói ra được. Lần sau đạo diễn Vương nhất định phải nhớ kỹ, với những cô diễn viên đó thì đừng gây ra scandal thì tốt hơn, đỡ để người ta nghĩ rằng đạo diễn Vương dùng quy tắc ngầm với người ta đấy!

Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho Vương Việt Thạch không còn chút mặt mũi nào ở lại đây nữa, Vương Việt Thạch nào có ngờ được rằng người đàn ông trước mặt mình lại ăn nói không kiêng nể ai như vậy, ông ta xấu hổ nói:

- Tôi còn phải đi gặp mấy người bạn, lần sau lại trò chuyện!

Nói xong, mang theo khuôn mặt u ám rời đi.