Trương Lộ Tuyết cũng muốn đến Bắc Kinh, chuyện này Bạch Tình Đình thật sự không biết, lúc trước, cô chỉ nghe Trương Lộ Tuyết đề cập tới chuyện tổ chức hội nghị giám định, nhưng chưa bao giờ cô nói với Bạch Tình Đình là mình định đến Bắc Kinh cả. Bạch Tình Đình cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện này, cô kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, sao Lộ Tuyết lại định đến Bắc Kinh thế, cô ấy chưa từng nói qua chuyện này với chúng mình!
- Cứ để cô ấy đi đi, anh tin rằng Lộ Tuyết tự có tính toán của cô ấy, Tình Đình, Lộ Tuyết làm như vậy cũng là vì không muốn em phân tâm!
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, nói:
- Em có thể chuẩn bị một chút để đến Bắc Kinh, dù sao bên Vọng Hải cũng không có chuyện gì, về phần người đàn ông đó, anh sẽ giải quyết giúp em. Tình Đình, em không cần lo lắng gì cả!
Bạch Tình Đình nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy được rồi, em sẽ đi Bắc Kinh với cha, thật ra, nếu để một mình cha đến Bắc Kinh, em thật sự không yên tâm!
Bạch Cảnh Sùng cười nói:
- Tình Đình, không có chuyện gì đâu, chẳng phải cha đã nói rồi sao, Khiếu Thiên và Lộ Tuyết đều đến Bắc Kinh mà, sao lại chỉ có một mình cha được?
- Chính vì Lộ Tuyết cũng đến Bắc Kinh, cho nên con càng phải đi Bắc Kinh cùng cha rồi, cha, cha thấy có đúng không?
Bạch Tình Đình rời khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi, cô đi đến bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, khoác tay Bạch Cảnh Sùng, nũng nịu nói:
- Cha, con nhất định phải đi, không phải là cha không nghe ra được ông xã con anh ấy như thế nào, anh ấy cảm thấy con ở đây làm vướng chân vướng tay anh ấy, muốn đuổi con đi. Cha, cha để con đi Bắc Kinh cùng cha đi!
Bạch Tình Đình vừa nói như vậy, Diệp Lăng Phi lập tức phản bác:
- Tình Đình, anh không có gan để đuổi em đi đâu, Tình Đình, em nói như vậy khiến cho anh rất thương tâm đấy!
Bạch Tình Đình bĩu bĩu môi với Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh vốn muốn đuổi em đi!
Diệp Lăng Phi trông bộ dạng của Bạch Tình Đình, không nhịn được cười nói:
- Được rồi, cứ cho là như vậy đi!
Diệp Lăng Phi nói xong lấy điện thoại di động ra, hắn còn có chuyện phải làm, chuyện của gã đến từ Bắc Kinh đó còn chưa giải quyết xong, Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho người đàn ông đó, điện thoại đổ chuông ba bốn hồi, sau đó giọng nói của gã đó vang lên trong điện thoại, ông ta nói:
- Anh tìm ai?
- Tôi tìm ông!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi là chồng của Bạch Tình Đình, tôi nghe nói ông bị bà xã của tôi lừa tiền, còn lừa tình nữa, tôi muốn biết chuyện này có phải là thật hay không?
- Đúng, đúng là như vậy!
Người đàn ông kia kiên quyết nói,
- Trong tay tôi có bằng chứng về chuyện cô ta lừa tiền, tôi có thể cho anh xem!
Diệp Lăng Phi tay cầm một điếu thuốc lá, nghe được những lời này, Diệp Lăng Phi không nhanh không chậm nói:
- Xem ra chúng ta cần phải gặp mặt trực tiếp rồi, thế này đi, tối nay chúng ta gặp nhau ở đại sảnh tầng một của khách sạn quốc tế đi, tôi muốn xem xem những bằng chứng trong tay ông là cái gì!
- Tại sao tôi phải cho anh xem?
Người đàn ông kia suy nghĩ rất cẩn thận, nói:
- Chứng cớ này đối với tôi mà nói là rất quan trọng, có rất nhiều các đơn vị truyền thông muốn có được nó đấy!
- Bởi vì số tiền tôi đưa cho ông sẽ vượt xa cái đám tin tức truyền thông ấy, chẳng lẽ điều kiện này còn chưa đủ hấp dẫn sao?
Diệp Lăng Phi rít một hơi thuốc, tay cầm điện thoại, theo Diệp Lăng Phi thấy, điều kiện mà mình đưa ra rất hấp dẫn, người đàn ông đó nhất định sẽ đồng ý. Trên thực tế đúng như những gì Diệp Lăng Phi dự liệu, người đàn ông đó không cần suy nghĩ quá lâu, lập tức nói:
- Vậy được rồi, nếu điều kiện mà anh đưa ra đủ hấp dẫn, tôi sẽ bán lại chứng cứ trong tay cho anh, nhưng mà, anh cũng phải nhớ kỹ, tôi không phải một người đơn giản đâu, anh không có vọng tưởng giở trò gì đó với tôi!
- Giở trò với ông sao?
Diệp Lăng Phi nghe người đàn ông này nói như vậy, hắn không nhịn được cười, nói:
- Chẳng lẽ ông cho rằng tôi sẽ giở trò với ông sao, ông cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm như vậy đâu, tôi có thể dùng tiền để giải quyết mọi chuyện, đơn giản nhưng hiệu quả, không phải sao?
Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với người đàn ông đó xong, hắn dập máy, quay sang nhìn Bạch Tình Đình, cười cười, nói:
- Bà xã, chẳng trách em không muốn nói chuyện với gã này, đúng như những gì em nói, tên khốn kiếp này quả thật là một tên chuyên đi lừa bịp tống tiền, chỉ có điều, anh vẫn cho rằng làm tên khốn kiếp này ngậm miệng lại thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, nhớ ra Bạch Cảnh Sùng vẫn còn đang ở đây, Diệp Lăng Phi không nói tiếp đoạn sau nữa, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Tất nhiên, anh sẽ sử dụng thủ đoạn rất văn minh để đối phó với hắn ta, anh tin rằng chuyện này sẽ được giải quyết một cách thuận lợi!
Cái gọi là thủ đoạn văn minh mà Diệp Lăng Phi nói thường thường là chọn cách uy hiếp, đây là phương pháp mà Diệp Lăng Phi cho rằng đã tương đối văn minh để giải quyết vấn đề. So về cách sử dụng bạo lực, uy hiếp thường thường có thể làm cho đối phương bị dọa lui, nhưng không khiến đối phương bị tổn thương. Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Trương Lộ Tuyết, bàn bạc cụ thể hơn về chuyến đi lần này, đương nhiên, còn cả những chuyện khác như đặt vé máy bay. Trương Lộ Tuyết vốn đã thông báo Trịnh Khả Nhạc đặt hai vé máy bay đến Bắc Kinh, sau khi biết Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình cũng muốn đến Bắc Kinh, Trương Lộ Tuyết lập tức thông báo cho Trịnh Khả Nhạc lại đặt thêm hai vé nữa. Đến Bắc Kinh, tất nhiên là có nhiều thứ cần chuẩn bị một chút, cũng không thể nào giải quyết trong ngày một ngày hai được, theo kế hoạch của Bạch Tình Đình, ít nhất cô phải ở lại đó ba bốn ngày thậm chí lâu hơn, cô cần mang theo một số hành lý. Diệp Lăng Phi đưa Bạch Tình Đình về biệt thự rồi mới lái xe đến khách sạn quốc tế. Hắn đã hẹn tên giám đốc họ Vương đó ở khách sạn quốc tế hẹn, Diệp Lăng Phi muốn biết những tư liệu về người phụ nữ trông rất giống Bạch Tình Đình từ miệng của người đàn ông này. Lúc Diệp Lăng Phi đến khách sạn, người đàn ông kia còn chưa tới, Diệp Lăng Phi cũng không sốt ruột, ngồi ở đại sảnh tầng một khách sạn lầu chờ người đàn ông đó tới. Kết quả là chờ một lúc mà người đàn ông kia chưa tới, Tiểu Triệu lại gọi điện thoại cho hắn. Diệp Lăng Phi thấy là điện thoại của Tiểu Triệu, đoán hẳn là chuyện của Tôn Dược Đông đã giải quyết gần xong rồi, mấy hôm nay Tiểu Triệu luôn tập trung giải quyết chuyện này. Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, theo trong điện thoại truyền đến giọng nói vui sướng của Tiểu Triệu:
- Diệp ca, sự tình có tiến triển lớn rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Triệu nói như vậy, hắn lạnh nhạt nói:
- Tiểu Triệu, có tiến triển gì vậy, không cần vội vàng, cứ từ từ nói với anh!
- Diệp ca, bây giờ em đã bắt Tôn Thiên Ngạo rồi, mấy tên thủ hạ của Tôn Thiên Ngạo cũng đều bị bắt cả, bọn chúng đã thú nhận, lúc đó là Tôn Thiên Ngạo ra lệnh đánh Chu Ba, tên nhóc Tôn Thiên Ngạo kia cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu cung khai rồi!
Tiểu Triệu nói lại toàn bộ tình hình của mình cho Diệp Lăng Phi nghe, những này chuyện này không hề nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi sớm đoán được nếu Tôn Thiên Ngạo cảm thấy chú của mình không bảo vệ được mình nữa, hắn sẽ cung khai.
- Tiểu Triệu, cậu không được phép quên, Tôn Dược Đông còn chưa bị bắt, chuyện này còn chưa xong đâu!
Diệp Lăng Phi nhắc nhở.
- Chuyện này em biết mà, chỉ có điều em không có quyền để bắt Tôn Dược Đông, cphải là ủy ban Kỷ luật Thanh tra đến bắt, em chỉ có thể bắt Tôn Thiên Ngạo trước. Tất nhiên một khi đã nắm được đầy đủ chứng cử, Tôn Dược Đông muốn chạy cũng không chạy được đâu!
Tiểu Triệu nói cũng không sai, chỉ cần có chứng cớ trong tay tay, Tôn Dược Đông muốn chạy cũng không thể nào chạy được, cũng không cần phải vội vàng bắt Tôn Dược đông như vậy, theo Diệp Lăng Phi thấy, chỉ cần Tôn Thiên Ngạo cung khai, rất nhanh thôi Tôn Dược Đông cũng sẽ bị bỏ tù, đến lúc đó, cả vụ án đã được phá xong. Thật ra mà nói Diệp Lăng Phi không có nhiều thù hận với hai tên Tôn Dược Đông và Tôn Thiên Ngạo, sở dĩ trước kia hắn gây khó dễ cho chúng chủ yếu là vì chuyện của Chu Ba, hắn cầm ngọc bội của Chu Ba, nếu như không làm chút gì đó cho Chu Ba, trong lòng hắn rất không thoải mái, vì thế mới quyết tìm hung thủ đã giết chết Chu Ba, coi như là báo thù cho anh ta. Diệp Lăng Phi và Tiểu Triệu hàn huyên mấy câu, Diệp Lăng Phi thấy chuyện của Chu Ba cũng đã ổn rồi, chỉ một thời gian nữa thôi, Tôn Dược Đông và Tôn Thiên Ngạo sẽ bị trừng trị, hắn cũng không cần phải tiếp tục quan tâm nữa, vấn đề bây giờ là về người chị sinh đôi có thể vẫn còn sống của Bạch Tình Đình.
Khi người đàn ông tên là Vương Thành xuất hiện, Diệp Lăng Phi đã ngồi đợi ở đây hơn nửa tiếng. Vương Thành ước chừng hơn 40 tuổi, bụng phệ, mặc âu phục, trông bộ dáng cũng biết là loại hưởng thụ đã quen, loại đàn ông này háo sắc, con buôn, điển hình cho loại người mà người ta rất không muốn tiếp xúc, Diệp Lăng Phi ghét nhất những người đàn ông như gã này. Diệp Lăng Phi cảm thấy bội phục khả năng phán đoán nhạy bén của Bạch Tình Đình, chỉ từ những ngì gã này nói trong điện thoại cô đã đoán được người đàn ông này là một kẻ làm cho người ta rất ghét, không muốn tiếp xúc.
- Vương Thành đúng không, ngồi đi!