Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1451-1: Những chuyện ngày xưa!(1)




Những lời của Trương Lộ Tuyết giống như là kích nổ một quả bom ngay giữa hội trường, làm cho những người tham gia bữa tiệc cảm thấy choáng váng, những người ở đây chẳng ai ngờ rằng lại xảy ra chuyện này, Lan Đình Tự của Vương Hi Chi lại hiện thế. Lan Đình Tự của Vương Hi Chi có giá trị nghệ thuật cực lớn, cùng với “Tế điệt cảo” (tức “Tế chất Quý Minh văn cảo”, tức bài văn tế người cháu tên là Nhan Quý Minh) của Nhan Chân Khanh và “Hàn thực thiếp” của Tô Thức Tô Đông Pha được coi là “Tam đại hành thư thư pháp thiếp”. Lan Đình Tự đã thất lạc từ lâu, lần này xuất hiện, có thể tưởng tượng được sẽ gây ra tiếng vang như thế nào, phản ứng đầu tiên của những người đang ở đây là xác nhận xem mình có nghe nhầm không, sau khi biết là mình không nghe lầm, lập tức toàn trường vang lên những tiếng kinh hô, có một số người không thể chờ đợi được nữa, muốn tận mắt nhìn thấy bút tích thực của Lan Đình Tự. Trương Lộ Tuyết muốn tạo ra hiệu quả lớn như vậy, cô không định lấy Lan Đình Tự ra, đây chính là vật báu vô giá, lần này hội nghị giám định phải khiến cho cả nước phải chú ý, trước kia Trương Lộ Tuyết không nghĩ tới việc tổ chức một hội nghị giám định gây tiếng vang lớn trong toàn quốc, hiện giờ, cô đã nảy ra ý tưởng này, không đơn giản chỉ là mời cả chuyên gia đến giám định, cô còn định đề nghị đài truyền hình truyền hình trực tiếp ngay tại hiện trường, đây chính là cơ hội tuyên truyền tốt nhất cho tập đoàn Xây Dựng Thành Thị. Không ai biết rằng bức Lan Đình Tự này là do Diệp Lăng Phi ăn trộm được, lúc trước, Thái Duyệt đã kể lại chuyện này cho Mộ Văn, nhưng Mộ Văn lại không thể tìm được Lan Đình Tự, chỗ giấu Lan Đình Tự đã sớm bị Diệp Lăng Phi phát hiện ra rồi, Diệp Lăng Phi cũng tiện tay lấy Lan Đình Tự thật đi luôn. Từ phản ứng của những người đến tham gia buổi tiệc Trương Lộ Tuyết biết chuyện này nhất định sẽ trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi, vì thề để cho sự chú ý tiếp tục, tạm thời không cần phải làm nó nguội lạnh. Trong lòng Bạch Tình Đình lại không nghĩ đến những chuyện này, chuyện về người phụ nữ rất giống cô đi lừa đảo khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy rất bực bội, bữa tiệc còn chưa kết thúc, Bạch Tình Đình đã đề xuất muốn đi về. Trương Lộ Tuyết nhìn ra, tâm trạng của Bạch Tình Đình không được tốt lắm, bất kỳ người nào gặp những chuyện kiểu thế này chắc hẳn cũng sẽ bực bội như Bạch Tình Đình.

- Tình Đình, không thì mấy ngày tới cậu nghỉ ngơi cho khuây khoải, chuyện của công ty mình sẽ lo!

Trương Lộ Tuyết nói.

Hiện giờ quan hệ giữa Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đã không tồi tệ như trước nữa, nếu như đổi thành trước kia, có thể khẳng định Trương Lộ Tuyết nhất quyết sẽ không nói như vậy, lúc ấy Trương Lộ Tuyết rất thích nhìn thấy bộ dạng phiền não của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:

- Lộ Tuyết, mấy ngày tới mình nghỉ ngơi một chút, chuyện này khiến cho mình rất ức chế, mình nghĩ mình nên bình tĩnh lại, trước tiên phải giải quyết xong chuyện này. Chuyện của công ty và nhất là chuyện của Long Sơn còn chưa xử lý xong, Lộ Tuyết, lần này phải phiền cậu giải quyết chuyện ở Long Sơn một mình rồi!

- Chuyện đó mình biết mà, Tình Đình, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe đi!

Trương Lộ Tuyết nói xong lại lườm Diệp Lăng Phi, nói:

- Đến lúc đó, cậu bảo người đàn ông này ở bên cạnh cậu nhiều một chút, đừng để cả ngày chẳng thấy anh ta đâu cả!

Bạch Tình Đình cất tiếng cười như chuông bạc, cô khoác tay Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Đàn ông bận rộn chuyện gì đó thì tốt hơn, cũng không thể để anh ấy ở nhà cả ngày được, Lộ Tuyết, mình cảm thấy anh ấy như vậy là rất tốt rồi!

- Mình biết ngay là cậu lại nhường nhịn anh ta mà!

Trương Lộ Tuyết nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cô mở to mắt nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, nếu cậu cứ nhường nhịn anh ta như vậy, coi chừng bị anh ta ăn hiếp đó!

Bạch Tình Đình cười cười, Diệp Lăng Phi vốn chẳng nói chẳng rằng lúc này rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn nói xen vào:

- Lộ Tuyết, sao em lại nói anh như vậy chứ, chẳng lẽ anh là một người đàn ông chuyên bắt nạt vợ mình sao?

- Tất nhiên là như vậy rồi!

Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói,

- Anh có thói quen bắt nạt bà xã!

- Được rồi, được rồi, anh không đấu khẩu với em nưa, anh biết rõ miệng lưỡi em rất sắc bén, anh nói không lại em!

Giờ phút này Diệp Lăng Phi làm ra vẻ thất bại, bất ngờ không cãi nhau với Trương Lộ Tuyết nữa, Diệp Lăng Phi đột nhiên nói như vậy trái lại khiến cho Trương Lộ Tuyết cảm thấy không quen. Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:

- Không phải là hôm nay anh có chỗ nào đó không ổn chứ?

Diệp Lăng Phi không có gì không ổn cả, chỉ là hắn không muốn đấu khẩu với Trương Lộ Tuyết ở đây, hắn và Bạch Tình Đình đi ra khỏi hội trường, đi vào thang máy. Vừa mới đi xuống đại sảnh khách sạn, đã nhìn thấy ở bên ngoài cửa ra vào, những phóng viên đó vẫn còn đang chờ Bạch Tình Đình. Những phóng viên này đều là kẻ kiếm tin để mà sống, vất vả lắm bọn họ mới có một tin tức giật gân như vậy, sao có thể không đào sâu điều tra, dễ dàng buông tay như vậy. Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy đám phóng viên đó, cô nhíu mày, cô ghét nhất đám phóng viên đuổi không chịu đi này, Bạch Tình Đình không thể nói như vậy trước mặt đám phóng viên đó, còn phải tỏ ra rất văn minh thanh lịch, chuyện đó càng khiến cô cảm thấy phiền não hơn. Chỉ là, Diệp Lăng Phi đang ở bên canh cô, có Diệp Lăng Phi ở đây, Bạch Tình Đình không hề cảm thấy lo lắng chút nào cả, Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, phải làm sao bây giờ?

- Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là quang minh chính đại đi ra ngoài rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tình Đình, em yên tâm đi, không phải đã có anh ở đây sao, có chuyện gì cứ giao cho anh xử lý là được!

Có những lời này của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cảm thấy yên lòng, cũng không cần lo lắng gì nữa. Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, cùng Diệp Lăng Phi trực tiếp đi ra chỗ cửa khách sạn, còn không đợi đám phóng viên đó bao vây, Diệp Lăng Phi đã cao giọng nói:

- Các vị, tôi biết các vị muốn họi chuyện gì, hiện giờ tôi có thể nói cho các vị, việc này

không liên quan gì đến bà xã tôi cả, hơn nữa chúng tôi sẽ tiến hành khởi tố kẻ đã vu oan cho vợ tôi, tình hình cụ thể thế nào chúng tôi sẽ tổ chức họp báo. Từ giờ trở đi, bất kỳ một phóng viên nào ngăn cản chúng tôi, chúng tôi sẽ cự tuyệt phỏng vấn, các vị cũng sẽ bị liệt danh sách những nhân vật không được hoan nghênh, từ này về sau đừng mong có được những tư liệu trực tiếp nữa!

Diệp Lăng Phi nói những câu này rất có hiệu quả, đám phóng viên đó vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, quả nhiên không dám tùy tiện xông tới nữa, chỉ giơ máy ảnh lên chụp hình. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thuận lợi rời khỏi khách sạn, các sau khi lên xe, Bạch Tình Đình mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không lo đám phóng viên kia làm phiền nữa.

- Ông xã, chúng ta đi tản bộ đi!

Bạch Tình Đình quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Đã lâu rồi em chưa đến quảng trường Minh Châu, ánh đèn đêm ở nơi đó rất mỹ lệ, em còn nhớ hình ảnh năm đó em và Hân Mính tản bộ ở nơi đó, chớp mắt mà thời gian trôi qua thật mau, Hân Mính đã mang thai rồi, còn em...!

Bạch Tình Đình nói đến đây sờ lên bụng mình, trên mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói thầm:

- Đáng tiếc là bụng em chẳng có động tĩnh gì cả!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình lại nhắc đến chuyện mang thai, chắc hẳn chuyện này đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình luôn muốn sinh cho Diệp Lăng Phi một đứa bé. Diệp Lăng Phi liền an ủi:

- Tình Đình, em cũng đừng quá để tâm như vậy, trong chuyện này cũng có trách nhiệm của em, có lẽ anh phải gắng sức hơn, vấn đề này là chuyện cả vợ và chồng mà!

Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:

- Ông xã, trong lòng em hiểu mà, em cũng không nghĩ nhiều đâu, em chỉ muốn làm một người mẹ, thấy Hân Mính sắp được làm mẹ, mà em lại không thể được như vậy, trong lòng em...!

Bạch Tình Đình không nói nốt đoạn sau, nhưng đừng nhìn Bạch Tình Đình ngoài miệng nói là không để ý, thật ra thì ở trong lòng Bạch Tình Đình, cô rất để ý chuyện này. Diệp Lăng Phi vốn định an ủi Bạch Tình Đình vài câu, nhưng nhìn bộ dạng cô đơn lúc này của Bạch Tình Đình, hắn lại không biết phải nói thế nào. Đột nhiên Bạch Tình Đình cất tiếng thở dài, cô nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng hỏi:

- Ông xã, anh bảo có phải em quá ích kỷ không?

- Ích kỷ? Ích kỷ cái gì?

Diệp Lăng Phi không hiểu Bạch Tình Đình nói vậy là có ý gì, hắn nhìn Bạch Tình Đình, trên mặt tỏ vẻ khó hiểu, Bạch Tình Đình nói:

- Em có thể cảm giác được, ông xã anh rất muốn có một đứa con, nhưng em lại không thể sinh con cho anh được, em là vợ của anh, thế mà...!

Diệp Lăng Phi không đợi Bạch Tình Đình nói hết, hắn đã ngắt lời Bạch Tình Đình, chỉ nghe Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tình Đình, em đừng nói thế, anh chưa từng nghĩ như vậy, anh cảm thấy rất tốt, em thử nghĩ xem, Hân Mính đã sinh cho anh một đứa con, anh sắp được làm cha rồi, còn gì tiếc nuối nữa chứ. Tình Đình, nếu em thực sự cảm thấy mình mắc nợ anh, vậy thì cứ hầu hạ anh cho tốt là được. Mỗi buổi sáng em phải hầu hạ anh mặc quần áo, buổi tối hầu hạ anh tắm rửa, lúc nào anh muốn sủng hạnh em, mặc kệ em có muốn làm hay không cũng phải làm anh thỏa mãn, lúc mà anh không có dục vọng làm chuyện đó, em phải ngoan ngoãn không được phép quyến rũ anh, em phải học làm bếp, nấu những món ăn mà anh thích, em phải học...!