Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1446-1: Ngả bài!(1)




Bạch Cảnh Sùng ngồi trong thư phòng chờ hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, đúng như những gì vú Ngô đã nói với Bạch Tình Đình, Bạch Cảnh Sùng một mực chờ đợi Bạch Tình Đình đến đây. Trước khi Bạch Tình Đình tới đây, Bạch Cảnh Sùng nghĩ xem lúc Bạch Tình Đình tới đây cô sẽ có phản ứng thế nào, tức giận, thút thít nỉ non..., bất kể là phản ứng như thế nào, nó cũng khiến cho Bạch Cảnh Sùng cảm thấy khổ sở, ông ta không muốn mọi chuyện thành ra như thế này, tất cả phải trách chính ông ta thôi...

Cửa thư phòng mở ra, Bạch Cảnh Sùng nhìn về phía cửa ra vào, thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người đi đến. Trên mặt Diệp Lăng Phi hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười này ở trong mắt Bạch Cảnh Sùng, ông ta thấy nó mang theo một chút ý hả hê sung sướng. Đối với chàng rể Diệp Lăng Phi này, trong lòng Bạch Cảnh Sùng luôn thầm kính nể, bởi vì cách làm việc của Diệp Lăng Phi khiến ông ta không nhìn thấu. Bạch Cảnh Sùng luôn luôn xuất hiện với hình tượng mạnh mẽ trước công chúng, nhưng khi Bạch Cảnh Sùng đối mặt với con rể mình, ông ta mới cảm giác được sự cường thế của Diệp Lăng Phi. Bạch Cảnh Sùng không thể đoán ra được giờ phút này trong lòng Diệp Lăng Phi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, nếu con rể chịu giúp mình thì có thể dẹp yên lửa giận của cô con gái, nếu con rể mình lại ủng hộ Bạch Tình Đình, sẽ chỉ khiến cho chuyện càng thêm rắc rối.... Ánh mắt Bạch Cảnh Sùng nhìn về phía Bạch Tình Đình, chỉ thấy nét mặt con gái mình rất căng thẳng, không cần Bạch Tình Đình mở miệng nói chuyện, từ nét mặt của cô Bạch Cảnh Sùng cũng đã nhận ra được tâm tình của Bạch Tình Đình đang rất tệ. Chuyện này đã nằm trong dự liệu của Bạch Cảnh Sùng rồi, cũng không làm cho Bạch Cảnh Sùng cảm thấy bất ngờ, chỉ là, trong lòng Bạch Cảnh Sùng bắt đầu toan tính, nghĩ xem một khi con gái mình tức giận, mình nên ứng phó như thế nào? Bạch Tình Đình đi tới, cất tiếng chào cha mình, sau đó ngồi xuống cái ghế đối diện với Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi thì đứng ở chỗ cửa ra vào, vẫn còn đang suy nghĩ xem mình nên nói với Bạch Cảnh Sùng như thế nào thì tốt nhất. Từ tình hình hiện giờ của Bạch Cảnh Sùng có thể thấy, tất nhiên là toàn bộ tâm tư của Bạch Cảnh Sùng đều đặt trên người Bạch Tình Đình, nhất định trong đầu Bạch Cảnh Sùng đang nghĩ xem làm thế nào để con gái bảo bối của mình không tức giận. Bạch Tình Đình quay đầu lại, thấy Diệp Lăng Phi còn đang đứng ở cửa, Bạch Tình Đình gọi:

- Ông xã, sao anh vẫn còn đứng ở đấy, mau vào đi!

Bạch Tình Đình nói xong liền quay sang phía Bạch Cảnh Sùng, nói:

- Cha, lần này con có chuyện tới tìm cha, là vì chuyện của vú Ngô!

Bạch Tình Đình không muốn quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra mục đích của mình, Bạch Cảnh Sùng không nói chuyện với Bạch Tình Đình luôn mà hướng ánh mắt sang phía Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình, Bạch Cảnh Sùng khẽ nhíu mày, dường như có chuyện gì đó muốn nói với Diệp Lăng Phi,nhưng Bạch Cảnh không nói gì, ông ta quay sang chỗ Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, cha cũng biết mục đích con đến tìm cha hôm nay, chuyện này cha còn chưa quyết định, mới chỉ có suy nghĩ như vậy thôi!

Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, đó cũng là vì bất đắc dĩ, tình cảnh của ông ta hiện giờ quả là vi diệu, một mặt ông ta và vú Ngô đã chung sống với nhau rất lâu rồi, tất nhiên là có cảm tình, nếu thật sự để vú Ngô rời đi như vậy, trong lòng Bạch Cảnh Sùng vẫn cảm thấy không nỡ, nhưng nếu vì vú Ngô mà bảo Bạch Cảnh Sùng trở mặt với Bạch Tình Đình, chuyện này ông ta cũng không làm được. Đúng như những gì Diệp Lăng Phi đã nói với Bạch Tình Đình, trong lòng Bạch Cảnh Sùng luôn luôn cảm thấy áy náy với Bạch Tình Đình, đó chính là tử huyệt của Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng không đánh Bạch Tình Đình, mà cố gắng cưng chiều cô hết mực, cũng bởi vì trong lòng ông ta luôn cảm thấy mình mắc nợ Bạch Tình Đình, muốn thông qua cách đó để đền bù tổn thất cho cô. Những chuyện đó Diệp Lăng Phi đã sớm nhìn thấu, đó là tử huyệt của Bạch Cảnh Sùng. Vừa nãy những gì Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình hoàn toàn vì nguyên nhân này, hắn định lợi dụng sự áy náy của Bạch Cảnh Sùng để bức bách Bạch Cảnh Sùng nhượng bộ một chút. Hiện giờ nhượng bộ một chút, tương lai trong nhà mới có thể hòa thuận được, nếu không thì chờ khi Thái Hạo ra khỏi tù, tình cảnh trong nhà sẽ trở nên náo nhiệt rồi. Bạch Tình Đình nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, trong ánh mắt cô lóe lên một tia sáng, cô nhìn Bạch Cảnh Sùng, chậm rãi nói:

- Cha, con không muốn đòi tài sản của cha, con chỉ muốn tìm hiểu xem vì nguyên nhân nào mà cha lại làm như vậy. Mấy năm qua, con không hề nghe cha đề cập tới chuyện chuyển nhượng tài sản, nhưng lần này, cha lại muốn sang tên tài sản cho vú Ngô. Chẳng lẽ vú Ngô quan trọng với cha như vậy sao, chẳng lẽ cha thật sự chưa từng ý thức được sự tồn tại của vú Ngô bản thân là một sự tổn thương với gia đình ta!

Bạch Tình Đình nói mấy câu này rất có phân lượng, trực tiếp biến sự tồn tại của vú Ngô thành sự tổn thương đối với Bạch gia. Trên thực tế, năm đó vú Ngô quả thật đã từng làm tổn thương Bạch Tình Đình, nếu không phải đêm đó Bạch Cảnh Sùng triền miên với vú Ngô, có lẽ Bạch Tình Đình còn có thể nhìn mặt mẹ cô lần cuối, tất nhiên, khi đó Bạch Tình Đình còn quá nhỏ, căn bản không thể nói tình cảm đến mức sinh ly tử biệt, nhưng bất kể nói thế nào, Bạch Tình Đình nói không sai chút nào, mà ngay cả Bạch Cảnh Sùng cũng không thể không thừa nhận năm đó vú Ngô quả thật đã gây ra tổn thương cho gia đình mình. Nhưng đâu chỉ có một mình vú Ngô, chẳng phải Bạch Cảnh Sùng cũng cảm thấy như vậy sao? Cho tới tận bây giờ, cảm giác tội lỗi trong lòng Bạch Cảnh Sùng vẫn chưa hoàn toàn mất hẳn, nếu không thì ông ta cũng không để vú Ngô đi theo mình lâu như vậy mà không kết hôn với vú Ngô, cũng bởi vì cảm giác hối hận sâu sắc mới khiến cho Bạch Cảnh Sùng không thể nào kết hôn với vú Ngô được. Bạch Cảnh Sùng khẽ gật đầu, nói:

- Tình Đình, trong lòng cha hiểu những gì con muốn nói, nhưng mà, có một số việc không phải như con tưởng tượng đâu. Dù sao vú Ngô cũng đã chăm sóc chúng ta lâu như vậy rồi, cha cũng muốn bồi thường lại cho bà ấy một chút, một căn nhà cùng lắm chỉ mấy triệu, để lại cho Vú Ngô cũng không vấn đề gì. Tình Đình, cha sẽ để lại tất cả tài sản của cha con con, kể cả những thứ năm đó....!

Bạch Cảnh Sùng cò chưa nói xong đã bị Bạch Tình Đình ngắt lời:

- Cha, con nghĩ cha hiểu lầm ý con rồi, con không hề có ý muốn đòi tài sản của cha, cha muốn cho ai là chuyện của cha, con sẽ không can thiệp. Sở dĩ con nói với cha về vú Ngô, bởi vì con không thể nào tha thứ những chuyện quá khứ, càng không muốn thấy vú Ngô chiếm mất căn nhà này. Cha, cha đừng trách con quá nhạy cảm, vú Ngô đã bắt đầu thay đổi từ lúc Thái Hạo bị thương, có lẽ trong lòng bà ta cảm thấy áy náy với Thái Hạo, vì thế mới cô gắng hết sức để giúp con mình, đây chẳng qua chỉ là bước đầu tiên thôi, những chuyện sau đó thế nào thì không ai biết được. Cha, con nói với cha những chuyện này, chỉ vì không muốn nhà ta trở nên hỗn loạn, con chỉ hy vọng chúng ta có thể sống hòa thuận!

Bạch Cảnh Sùng nghe những lời này của Bạch Tình Đình, ông ta cúi đầu không nói gì, có lẽ những lời của Bạch Tình Đình đã chạm đến đáy lòng Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng cũng đang suy nghĩ về chuyện này. Bạch Cảnh Sùng vô ý thức nhìn về phía Diệp Lăng Phi, bởi vì lúc trước Diệp Lăng Phi đã từng nói với ông ta những lời này, chỉ là, lúc ấy Diệp Lăng Phi nói về chuyện của Thái Hạo, còn hiện giờ Bạch Tình Đình lại nói về chuyện của vú Ngô, hai chuyện tưởng như không giống nhau, nhưng Thái Hạo là con ruột của vú Ngô, như vậy thì không còn là hai việc nữa mà là cùng một việc. Bạch Cảnh Sùng nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, theo ý con thì phải chăng cha không nên sang tên tài sản cho vú Ngô?

- Cha, chuyển hay không chuyển là chuyện của cha, con chỉ không muốn Vú Ngô được đằng chân lân đằng đầu, càng không muốn trong nhà chúng ta còn có vị trí của vú Ngô, nếu là trước kia, có thể con sẽ cân nhắc chuyện để vú Ngô vào nhà chúng ta, nhưng bây giờ, con đã thay đổi suy nghĩ rồi, con sẽ không đồng ý chuyện đó đâu. Cha, cha đừng ép con phải làm những chuyện mà con không muốn làm chẳng lẽ những gì con nhượng bộ vẫn chưa đủ sao, cha còn muốn con phải làm gì bây giờ? Trơ mắt nhìn Vú Ngô và con của bà ta vào nhà chúng ta ở, bảo con gọi bà ta là mẹ của con, gọi cái tên đã từng muốn giết con là em trai sao? Con tuyệt đối không làm được....!

Bạch Tình Đình nói với vẻ kích động, vừa rồi lúc nói chuyện Bạch Tình Đình còn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng hiện giờ, cô không khống chế được tâm tình của mình nữa, giọng điệu lúc nói của cô trở nên kích động. Diệp Lăng Phi vội vàng đi tới, đưa tay ra vỗ vỗ vai Bạch Tình Đình, an ủi:

- Tình Đình, em đừng nên kích động, nhạc phụ không có ý nghĩ như vậy đâu. Nhạc phụ, con tin rằng cha biết nên làm thế nào, từ góc độ của con, con thấy trước mắt nên duy trì sự ổn định là tốt nhất, nhạc phụ, cha thấy thế nào?