Giọng nói của Bạch Cảnh Sùng vẫn rất bình thường không hề có vẻ bực tức, ông ta nói:
- Tiểu Diệp, cha đã chuẩn bị xong rồi, con cứ tới lấy là được!
Bạch Cảnh Sùng nói đến đây, ông ta dừng lại một chút rồi hỏi:
- Tiểu Diệp, dạo này tâm tình của Tình Đình thế nào?
Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng hỏi như vậy, trong lòng hắn củng hiểu ý tứ Bạch Cảnh Sùng hỏi vậy để làm gì, chắc hẳn trong lòng Bạch Cảnh Sùng cũng cảm thấy chuyện mình sang tên sản nghiệp cho Vú Ngô có thể sẽ khiến cho Bạch Tình Đình tức giận. Đúng như Diệp Lăng Phi vừa mới nói lúc nãy, vú Ngô không thể nào so sánh với Bạch Tình Đình được, dù cho Vú Ngô luôn luôn ở bên làm bạn với Bạch Cảnh Sùng, nhưng dù sao Bạch Tình Đình chung quy cũng là con gái ruột của Bạch Cảnh Sùng, quan trọng nhất là, ở trong lòng Bạch Cảnh Sùng luôn cảm thấy mình mắc nợ Bạch Tình Đình và mẹ của cô. Đó chính là nhược điểm của Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi nhìn trúng nhược điểm đó của Bạch Cảnh Sùng nên mới khích lệ Bạch Tình Đình bàn điều kiện với Bạch Cảnh Sùng, theo Diệp Lăng Phi thấy, cho dù Bạch Tình Đình có làm loạn, Bạch Cảnh Sùng cũng sẽ không so đo với cô. Diệp Lăng Phi trầm mặc một lát rồi nói:
- Nhạc phụ, sáng hôm qua tâm tình của Tình Đình có thể coi là không tệ, đến chiều thì cô ấy vẫn khá ổn, còn bây giờ con chỉ có thể nói tâm tình cô ấy rất kém, về phần nguyên nhân thế nào, con cũng không rõ ràng lắm. Con và Tình Đình đang đến chỗ cha, nếu như nhạc phụ có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi Tình Đình, dù sao cô ấy cũng là con gái của cha mà!
Bạch Cảnh Sùng khẽ thở dài, nói:
- Bởi vì nó là con gái của cha, cha mới lo con bé sẽ giận dỗi!
Bạch Cảnh Sùng nói đến đây, không chờ Diệp Lăng Phi hỏi gì, ông ta nói:
- Đợi Tình Đình đến rồi nói sau, cho dù cha nghĩ như thế nào cũng không thể làm được, phải xem ý Tình Đình thế này đã!
Sau khi Bạch Cảnh Sùng để lại những lời này, ông ta liền cúp máy. Điện thoại trong tay Diệp Lăng Phi truyền đến những tiếng “tút, tút”, hắn cũng để điện thoại xuống, khẽ lắc đầu, nói:
- Xem ra trong lòng vị nhạc phụ đại nhân này của mình đang rất mâu thuẫn, một bên là con gái bảo bối mà mình thương yêu nhất, một bên là người phụ nữ đã làm bạn bên cạnh mình bao nhiêu năm, như vậy cũng đủ để nhạc phụ đau đầu suy nghĩ không biết bao giờ mới xong. Chỉ có điều, lúc này có thể trách ai được chứ, đều là chuyện mình gây ra năm xưa, nhạc phụ, lúc trước khi làm những chuyện này cha phải tình trước rồi chứ!
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên bật cười, mình mà cũng dám nói với Bạch Cảnh Sùng như vậy, chẳng phải mình cũng giống thế, phát sinh vô số quan hệ với những người phụ nữ bên cạnh, tương lai trong số này sẽ có nghiệt duyên đây, từ tình hình trước mắt thì có vẻ như tình cảm giữa hắn và Bạch Tình Đình rất ổn định, nhưng không có nghĩa là tương lai Bạch Tình Đình sẽ không tức giận vì những chuyện này. Từ trong lời ăn tiếng nói thường ngày của Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi đã sớm đoán ra được tâm ý của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình không phải là một người phụ nữ cam chịu số phận, cho dù hiện giờ cô rất yêu Diệp Lăng Phi, nhưng Bạch Tình Đình vẫn kiên quyết phản đối chuyện Diệp Lăng lêu lổng ở bên ngoài, thời gian dần dần trôi trôi qua, một ngày nào đó cảm giác này không thể tránh khỏi sẽ trở nên lạnh nhạt, nếu như lại có chuyện gì đó liên quan gì đến những người phụ nữ khác của hắn, tình cảm giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sẽ rất dễ đổ vỡ. Diệp Lăng Phi nghĩ tới con cái, nếu hắn và Bạch Tình Đình có một đứa con, tình cảm của hai người sẽ trở nên ổn định hơn rất nhiều. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì nhíu mày, loại chuyện này không phải nói muốn là có thể làm được, Diệp Lăng Phi chỉ muốn làm thế nào để Bạch Tình Đình mang thai sớm một chút.... Bạch Tình Đình nào biết đâu rằng trong đầu Diệp Lăng Phi đang nghĩ đến chuyện gì, cô chỉ muốn gặp cha cô sớm một chút, ba mặt một lời hỏi rõ Bạch Cảnh Sùng xem đây rốt cuộc là chuyện gì. Cô dừng xe ngoài cửa biệt thự chứ không lái vào, Bạch Tình Đình đẩy cửa bước xuống xe, sớm đã có người hầu mở cổng biệt thự ra, chào một tiếng “Tiểu thư”, Bạch Tình Đình “Ừ” một tiếng, nhưng cô đi vào, mà chờ Diệp Lăng Phi chậm rãi lái xe tới.
- Ông xã, sao anh lái xe chậm thế?
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi xuống xe, cô khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Chuyện ngày hôm nay phải nhờ ông xã giúp em rồi, bây giờ cứ nhìn thấy vú Ngô là em lại tức giận, không biết phải nói thế nào nữa!
Bạch Tình Đình tuyệt đối không hề che giấu sự chán ghét của mình với vú Ngô, thái độ của Bạch Tình Đình chuyển biến rất nhanh, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng bị sự chuyển biến nhanh như chớp Bạch Tình Đình làm cho hoảng sợ, phải biết rằng trước đây, quan hệ giữa Bạch Tình Đình và vú Ngô có thể nói là rất thân thiết, Bạch Tình Đình có chuyện gì sẽ tâm sự với Vú Ngô, nhưng Bạch Tình Đình bây giờ tỏ thái độ như đang đối đãi với kẻ thù vậy. Diệp Lăng Phi thoáng cái run lên, trong lòng cầu nguyện những chuyện mình làm ở bên ngoài tốt nhất đừng để cho Bạch Tình Đình biết rõ, tránh để Bạch Tình Đình trở mặt vô tình với mình.
- Anh lái rất nhanh mà!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nhưng trên đường bị kẹt xe, lúc em đi qua thì anh còn bị kẹt lại ở ngã tư, tất nhiên là chậm hơn em rồi. Tình Đình, chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, mau vào nhà đi thôi. Anh lo nhạc phụ chờ lâu quá lại buồn bực, cứ vào gặp nhạc phụ sớm một chút thì tốt hơn!
Bạch Tình Đình đánh giá biệt thự một lần, dựa theo giá thị trường hiện giờ thì giá trị của căn nhà này tầm khoảng 5 triệu đến 8 triệu, hơn nữa giá biệt thự vẫn còn đang lên cao, nói không chừng có thể tăng đến hơn 10 triệu, đây là một khoản tiền lớn. Lúc trước Bạch Cảnh Sùng đã định chuyển ngôi biệt thự này lại cho Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình nghĩ cha mình không có chỗ ở, cho nên không nhận ngôi biệt thự này, Bạch Tình Đình tuyệt đối không cần để ý đến giá trị ngôi biệt thư, không nói đến tài sản của Diệp Lăng Phi, chỉ riêng tài sản hiện giờ của Bạch Tình Đình cũng đã là mấy chục triệu, căn bản không cần ngôi biệt thự này. Điều mà cô canh cánh trong lòng là Vú Ngô sẽ được đằng chân lân đằng đầu, sẽ lấy hết tài sản của cha mình không để lại một chút nào, nếu như cha mình muốn xin tiền mình, rốt cuộc thì mình nên giúp hay không giúp đây, đó là một phản ứng dây chuyền rất đáng sợ.... Theo Bạch Tình Đình thấy, vú Ngô bây giờ đã không còn là vú Ngô ngày xưa nữa rồi, hai người đã trở nên xa lạ. Bạch Tình Đình khẽ cắn môi, đúng như Diệp Lăng Phi từng nói với cô, cô không thể mặc cho chuyện này tiếp tục phát triển theo chiều hướng này được, nếu cô mặc kệ chuyện này, nói không chừng vú Ngô sẽ được voi đòi tiên. Cho dù có bất hòa với cha mình vì chuyện này, đó cũng đáng giá, bởi vì có thể đổi lại sự bình yên của gia đình sau này. Trong lòng Bạch Tình Đình đã có quyết định, khoác tay Diệp Lăng Phi, đi vào trong biệt thự. Vú Ngô tươi cười đứng ở chỗ cửa ra vào đón Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, bà ta nhìn thấy Bạch Tình Đình, thân mật nói:
- Tình Đình, con đã về rồi đấy à, Cảnh Sùng đang trông mong con trở về đấy, vừa nãy ta còn nhắc nhở ông ấy nên nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng ông ấy kiên quyết muốn chờ con về, con mau lên thư phòng thăm Cảnh Sùng đi!
Trước giờ ở trước mặt Bạch Tình Đình vú Ngô chưa bao giờ xưng hô với Bạch Cảnh Sùng như vậy, như thế tỏ vẻ thân mật quá mức, ngược lại khiến cho Bạch Tình Đình cảm giác cả người không được thoải mái, cô lạnh nhạt nói:
- Vú Ngô, hình như là bà không phải là gì của tôi cả, bây giờ bà vẫn chỉ là người giúp việc ở nhà tôi thôi, tên của cha tôi không phải bà có thể tùy tiện gọi như vậy được đâu, tôi hy vọng bà có thể hiểu được điều đó!
- Tình Đình, con hiểu lầm rồi, ta không có ý đó đâu!
Vú Ngô nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, bà ta không hề tỏ ra tức giận, vẫn nở nụ cười thật tươi, vội vàng:
- Tình Đình, con đừng tức giận, mau lên gác đi!
Bạch Tình Đình không phản ứng đến vú Ngô, khoác tay Diệp Lăng Phi, trực tiếp đi về phái cầu thang. Vú Ngô đứng ở đằng xa, nhìn Bạch Tình Đình lên gác, khóe miệng Vú Ngô giật giật, trên mặt nở nụ cười cay đắng, có một số việc không phải bà ta muốn làm, nhưng bà ta lại không thể không làm. Đúng như những gì Diệp Lăng Phi suy đoán, tình mẫu tử thật vĩ đại, một người mẹ vì con của mình có thể làm bất kỳ chuyện gì, chỉ có những ai đã từng làm mẹ mới có thể hiểu được, mang thai chín tháng mười ngày, đối với người mẹ mà nói, đó cũng là một sự hy sinh. Đã đi đến nước này rồi, vú Ngô không còn đường quay về nữa, bà ta khẽ thở dài. Ánh mắt của vú Ngô nhìn những bậc cầu thang, suy nghĩ của bà ta cũng theo tiếng bước chân đi xa mà trở nên hỗn loạn, trong lúc thất thần, vú Ngô mơ hồ nhìn thấy mẹ đẻ của Bạch Tình Đình đang đứng trước mặt mình. Vú Ngô sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, bà ta định thần lại, mới giật mình nhận ra mình vừa nhìn thấy ảo giác, trước mắt không có gì cả. Vừa rồi vú Ngô quá căng thẳng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Vú Ngô hẳn là nên quên mẹ của Bạch Tình Đình, nhưng dạo này không biết vì sao, buổi tối lúc vú Ngô nằm mơ luôn nhìn thấy mẹ của Bạch Tình Đình, dường như mẹ của Bạch Tình Đình còn nói chuyện gì đó với vú Ngô, nhưng vú Ngô không nghe rõ. “Có lẽ nên đi bái tế bà ấy!”, vú Ngô tự nhủ, lúc còn trẻ, bà ta có thể không tin quỷ thần, nhưng khi già rồi, Vú Ngô cũng bắt đầu lo lắng chuyện quỷ thần, trong lòng bà ta luôn có cảm giác hổ thẹn với mẹ của Bạch Tình Đình...