Vương Nguyên dẫn con mình ỉu xìu rời đi, Kỷ Tuyết chu miệng ra, cô nũng nịu nói:
- Chú à, đó là 10 triệu mà, sao nhoáy cái chú đã tặng luôn cho quỹ từ thiện vậy, cho cháu tầm 100 nghìn cũng được mà, bây giờ cháu không có chỗ nài để ở. Chú, chú không thể không tiếp tế cho cháu được sao?
Kỷ Tuyết nhõng nhẽo vòi tiền, Diệp Lăng Phi liền ôm Kỷ Tuyết vào trong lòng, cầm lấy ly rượu, nói:
- Tiểu nha đầu, số tiền đó không thể cầm được, nếu cầm coi chừng bọn họ sẽ cắn ngược lại đó, cháu đừng có mè nheo nữa có được không. Nếu như cháu không có tiền tiêu thì cứ nói với chú là được rồi, chú sẽ cho cháu tiền tiêu vặt. Nhớ đó, không được làm loạn, nếu muốn có tiền tiêu vặt thì phải học tập chăm chỉ vào, có thành tích tốt thì có tiền tiêu vặt!
Kỷ Tuyết cũng cầm lấy ly rượu, cô bĩu môi, nói nhỏ:
- Chú à, chú làm vậy rõ ràng là bắt nạt cháu. Làm sao cháu có thể đạt thành tích tốt được chứ, khi không có điều kiện học tập tốt, đến trường rất hỗn loạn, cháu chẳng thích đi học tí nào cả!
Diệp Lăng Phi giơ tay ra vỗ lên đùi Kỷ Tuyết một cái, nói:
- Kỷ Tuyết, chớ lôi mấy thứ này ra với chú, chú mà còn không biết cháu sao, cháu rất thông minh, nhưng lại không tập trung vào việc học. Chú đã nói rất rõ ràng rồi, học cho tốt vào, nếu cháu thi đậu vào trường cấp 3 trọng điểm, ta chú sẽ thưởng cho cháu một chiếc xe hơi, thi đậu vào trường cấp 3 bình thường thì thưởng cho cháu 20 nghìn, nếu như cháu không chịu thi cấp ba, chú không thưởng bất kỳ một cái gì cả, lúc cháu học cấp ba thì sẽ còn thưởng nữa, chú định 3 năm cấp 3 sẽ tài trợ cho cháu 1 triệu. Về phần cháu có đạt được 1 triệu đó, chú không quan tâm, nếu như thi lên đại học, chú sẽ còn cho thêm tiền.......!
Kỷ Tuyết vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới tiền, hai mắt tỏa sáng, cô bấm đốt ngón tay tính toán tiền nong, tính đi tính lại mà vẫn không tính ra được rốt cuộc mình có thể lấy được bao nhiêu tiền, cuối cùng, cô ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, nũng nịu cười nói:
- Chú, cứ quyết định như vậy đi, cháu nhất định sẽ học tập thật tốt, chú nhớ chuẩn bị số tiền đó cho tốt đấy, đừng để đến lúc cháu làm được thì lại quỵt nợ!
Diệp Lăng Phi ôm Kỷ Tuyết trong lòng, Kỷ Tuyết cầm ly rượu, không ngừng kính rượu Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi uống xong một ly rượu, hắn quay sang bên Dã Lang, hỏi:
- Dã Lang, cậu và Lương Ngọc định bao giờ cử hành hôn lễ?
- Cứ từ từ đã, chuyện này cũng không vội!
Dã Lang cười cười, nói:
- Em và Lương Ngọc vẫn còn một số việc chưa xử lý xong, chờ khi nào giải quyết xong những chuyện đó sẽ tính đến chuyện đó!
- Dã Lang, cưới vợ phải cưới liền tay, chuyện này không thể để quá muộn được!
Diệp Lăng Phi nhắc nhở,
- Có lẽ cậu cũng biết, những chuyện như thế này càng kéo dài thì lại càng phiền toái, tốt nhất là cậu và Dã Thú nên tổ chức hôn lễ luôn với nhau!
Dã Thú cười toe toét, hai tay ôm hai cô gái, chỉ lo uống rượu, đối với những gì Diệp Lăng Phi nói hắn không có ý kiến gì. Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú, Dã Lang ngồi uống rượu ở đây đến hơn chín giờ tối, Diệp Lăng Phi bảo phải đi về. Hắn còn phải đưa Kỷ Tuyết về, không thể uống quá lâu được.
- Lão đại, anh cứ về trước đi, em và Dã Lang ở lại đây thêm một lúc nữa!
Dã Thú nói,
- Lâu lắm rồi mới mời được Dã Lang uống rượu, lần này nhất định phải uống một trận ra trò!
- Ừ, tùy cậu thôi!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, Kỷ Tuyết đã uống say, bị Diệp Lăng Phi đỡ đứng lên, Kỷ Tuyết lập tức che miệng, chạy về phía nhà vệ sinh. Ở những hội sở này phòng nào cũng có phòng vệ sinh riêng, Kỷ Tuyết không đóng cửa, chổng mông nôn thốc nôn tháo, Diệp Lăng Phi cầm lấy một chai nước khoáng, chờ Kỷ Tuyết đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn đưa chai nước khoáng cho Kỷ Tuyết, nói:
- Kỷ Tuyết, súc miệng đi!
Kỷ Tuyết cầm lấy chai nước khoáng, tu ừng ừng hồi lâu, ngụm cuối cùng cô súc miệng rồi nhổ ra. Kỷ Tuyết mở miệng nói:
- Đại thúc, chúng ta uống tiếp đi!
- Tiểu nha đầu, vẫn còn muốn uống à, mau về nhà ngủ sớm đi!
Diệp Lăng Phi ôm eo Kỷ Tuyết, cưỡng ép Kỷ Tuyết ra khỏi phòng. Kỷ Tuyết dường như vẫn còn chưa uống đu, trên đường đi ra khỏi hội sở giải trí, cô vẫn liên tục la hét nếu chưa uống rượu xong thì cô sẽ không chịu đi. Diệp Lăng Phi bị Kỷ Tuyết kêu la đến phát bực, đỡ Kỷ Tuyết lên, đánh vào mông Kỷ Tuyết hai cái, quát:
- Còn làm làm loạn gì nữa, yên đi, để chú đưa cháu về nhà, con gái con lứa gì mà uống rượu như mấy gã bợm nhậu, xem ra chú phải quản lý không thể để cháu tiếp tục mấy thói hư tật xấu này được. Kỷ Tuyết, nếu như cháu không nghe lời chú, chú sẽ đưa cháu về nhà chú, nhốt cháu ở trong nhà, coi như ngồi tù!
- Vâng!
Kỷ Tuyết đáp.
- Tốt cái gì mà tốt!
Diệp Lăng Phi mắng,
- Xú nha đầu, nếu cháu đến nhà chú chẳng phải là sẽ biến nhà chú loạn đến mức gà bay chó chạy sao. Tiểu nha đầu cháu sao cứ như kẻ lang thang thế, cha mẹ cháu không thương tâm sao?
Diệp Lăng Phi thì thầm, cõng Kỷ Tuyết ra khỏi hội sở, đi đến cửa ra vào, Diệp Lăng Phi đặt Kỷ Tuyết xuống. hai chân Kỷ Tuyết vừa chạm đất, lại tìm một chỗ để nôn. Diệp Lăng Phi trông bộ dạng Kỷ Tuyết nôn thốc nôn tháo vì uống rượu, trong lòng cảm thấy đáng thương, tiểu cô nương Kỷ Tuyết này tâm địa không xấu, nếu có thể giáo dục tốt nhất định sẽ trở thành một cô gái ngoan, nhưng nếu như cứ để mặc cô tiếp tục thế này, rất có thể Kỷ Tuyết sẽ đi vào con đường hư hỏng, đây là chuyện Diệp Lăng Phi không hề muốn thấy. Hắn vỗ nhẹ sau lưng Kỷ Tuyết, nói:
- Tiểu nha đầu, đã bảo cháu không nên uống nhiều rượu như vậy rồi, vậy mà cháu cứ khăng khăng không nghe lời chú, bây giờ đã thấy khó chịu chưa!
Kỷ Tuyết cả người toàn mùi rượu, cô quay đầu lại, vành mặt đã đỏ hoe, cô chu miệng ra, nhào vào trong ngực Diệp Lăng Phi, nức nở:
- Ai bảo không có ai thương cháu, không có ai quan tâm đến cháu, một mình cháu rất cô đơn, chú cũng không để ý tới cháu, cũng không quan tâm cháu....!
Kỷ Tuyết bật khóc nức nở khiến Diệp Lăng Phi tâm phiền ý loạn, hắn lại nhẹ nhàng vỗ lưng Kỷ Tuyết, nói:
- Tiểu nha đầu, đừng khóc nữa, chúng ta lên xe rồi nói sau!
Diệp Lăng Phi vốn định lái xe của mình, nhưng hắn đã uống rượu, không lái xe thì tốt hơn, hắn giơ tay ra vẫy một chiếc taxi, đỡ Kỷ Tuyết lên xe, sau khi ổn định chỗ ngồi, hắn nói với tài xế xe taxi:
- Cứ lái xe đã rồi nói sau!
Kỷ Tuyết thì rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, nước mắt vẫn còn vương trên khuôn mặt cô, bộ dạng hiện giờ của Kỷ Tuyết bộ dạng khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm thấy tan nát cõi lòng. Diệp Lăng Phi cũng không biết làm gì với Kỷ Tuyết, trừng phạt không được, đành phải ôm Kỷ Tuyết vào trong lòng, nói:
- Kỷ Tuyết, cháu định đi đâu?
- Cháu không biết!
Kỷ Tuyết trả lời rất dứt khoát, khiển cho Diệp Lăng Phi ngây người ra, không biết phải đi nơi nào, vậy thì bảo hắn đưa Kỷ Tuyết đi đâu đây. Diệp Lăng Phi nói:
- Cháu không ở nhà Trần Ngọc Đình sao?
- Thỉnh thoảng cháu cũng ở đó, nhưng mà cháu cũng không thích ở đó lắm!
Kỷ Tuyết vừa nói ra những lời này, Diệp Lăng Phi liền cau mày, hắn không ngờ Kỷ Tuyết không ở cùng với mẹ con Trần Ngọc Đình, chuyện này rắc rối rồi đây. Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới nhà của Kỷ Tuyết, nói:
- Thế nhà cháu ở đâu?
Diệp Lăng Phi không hỏi còn đỡ, hắn vừa hỏi câu này, Kỷ Tuyết lập tức khóc nức nở, vùi đầu vào trong ngực Diệp Lăng Phi không chịu lại ngẩng đầu lên, Diệp Lăng Phi cũng không thể hỏi tiếp được nữa, chỉ có thể dỗ dành Kỷ Tuyết. Bác tài xế xe taxi vẫn không biết rốt cuộc phải đi đâu, hỏi:
- Tiên sinh, chúng ta đi đâu đây?
Chuyện này đúng là đã làm khó Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không biết nên đi đâu mới được, hắn đành nói:
- Cứ lái xe đi đã, để tôi hỏi lại xem... Được rồi, cứ tạm đến khách sạn đi, anh đưa chúng tôi đến khách sạn quốc tế vậy!
Tài xế xe taxi thế cũng là một tay lão luyện, suốt ngày đón khách ở đây, còn chuyện gì mà chưa thấy qua chứ, rất nhiều người dẫn theo những cô gái nhỏ đến thuê phòng ở khách sạn. Chỉ có điều, tay tài xế taxi đó thấy bộ dạng Kỷ Tuyết hình như mới chỉ vị thành niên, trong lòng thầm than thời buổi bây giờ xã hội điên đảo hết cả. Anh ta đã thấy nhiều chuyện như vậy rồi nên không tỏ ra kỳ lạ. Kỳ thật anh ta đã hiểu lầm Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không định làm gì Kỷ Tuyết cả, Kỷ Tuyết tuy rất xinh đẹp, đối với Diệp Lăng Phi cô không có lực hấp dẫn quá lớn, biểu hiện của Diệp Lăng Phi đối với Kỷ Tuyết có lẽ chỉ là quan tâm đến cô. Hắn đưa Kỷ Tuyết đến khách sạn là muốn tìm một chỗ cho Kỷ Tuyết ngủ, về phần sau đó sẽ thế nào, cái đó để sau hẵng nói đi, bây giờ Diệp Lăng Phi không muốn suy nghĩ những vấn đề đó. Xe taxi lái đến khách sạn quốc tế, kết quả xe taxi vừa rẽ vào một con đường, Kỷ Tuyết bỗng nhiên che miệng lại, muốn xuống xe. Cô lại cảm thấy buồn nôn, Diệp Lăng Phi bảo tài xế dừng xe lại, Kỷ Tuyết xuống xe, nôn ngay ở ven đường. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ vai Kỷ Tuyết, hỏi thăm đầy quan tâm:
- Kỷ Tuyết, cháu có sao không?