Đô Thị Tàng Kiều

Chương 144: Uyên ương nghịch nước




Trương Vân chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, bên trong nàng không mặc một cái gì khác. Nàng ngồi cạnh bồn tắm, đặt tay phải vào trong bồn để thử xem nước đã đủ ấm chưa.

Phòng tắm trong nhà Trương Vân cách xa phòng vệ sinh, cách bố trí kiểu này rất ít khi thấy

Trương Vân điều chỉnh cho nước trong bồn tắm đủ ấm đến khi nàng cảm thấy vừa ý thì đóng vòi nước lại.

- Diệp tiên sinh, có thể tắm được rồi.

Tuy rằng bây giờ Trương Vân không còn là người giúp việc cho Diệp Lăng Phi nữa thế nhưng nàng không thể sửa được cách xưng hô với Diệp Lăng Phi là tiên sinh. Diệp Lăng Phi đang nằm trong phòng ngủ, nghe thấy Trương Vân gọi hắn chỉ ừ một tiếng rồi xuống giường, đi tới cửa phòng tắm. Trương Vân hướng ánh mắt ra phía cửa thấy Diệp Lăng Phi đang trần truồng đứng bên ngoài, nàng nghĩ tới sự mạnh mẽ lúc trước của Diệp Lăng Phi, tim nàng lại đập loạn lên. Diệp Lăng Phi đi tới trước chiếc bồn tắm, hắn đặt chân phải vào trong bồn. Trương Vân thấy Diệp Lăng Phi chuẩn bị tắm nàng dự định đi ra ngoài, thế nhưng khi nàng vừa khẽ động thì đã bị Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy thắt lưng. Hắn cười dâm đãng nói:

- Trương Vân, cô xem bồn tắm lớn như vậy, nếu như tôi tắm một mình thì đâu có ý nghĩa gì. Chi bằng chúng ta tắm cùng nhau, chơi trò uyên ương vờn nước.

Lời này vừa thốt ra, hắn không quan tâm xem Trương Vân có đồng ý không đã ôm Trương Vân kéo vào trong bồn tắm.

Trương Vân mặc chiếc áo ngủ mỏng dính, nàng vừa rơi xuống nước chiếc áo đã bó sát vào thân thể đẫy đà của nàng. Thân thể sung mãn, bộ ngực chắc nịch của nàng như ẩn như hiện trước mắt Diệp Lăng Phi.

- Diệp tiên sinh, anh thật là xấu.

Trương Vân dù sao cũng là một phụ nữ, trong hoàn cảnh này trông nàng ngây thơ như một cô bé.

- Không phải là tắm sao, có cái gì khác đâu.

Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng hai tay Diệp Lăng Phi bắt đầu tàn sát bừa bãi trên thân thể Diệp Lăng Phi. Trương Vân cảm giác mình không còn chút sức lực nào, toàn bộ cơ thể nàng gần như nằm gọn trong lòng Diệp Lăng Phi.

Nước trong bồn tắm tràn xuống sàn gạch men bên dưới nhưng điều này Diệp Lăng Phi cũng không thèm để ý. Hắn thò bàn tay xuống dưới nước, nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn cặp mông của Trương Vân. Trương Vân cũng không hề có bất cứ kháng cự gì, nàng để mặc cho Diệp Lăng Phi thỏa thích đùa giỡn. Cuối cùng Diệp Lăng Phi cũng thỏa mãn, hắn thu tay lại cầm lấy chiếc khăn tắm vắt lên người. Lúc này Trương Vân mới cởi chiếc áo ngủ ra, nàng ném sang bên cạnh chiếc bồn tắm.

- Diệp tiên sinh, để tôi giúp anh tắm.

Trương Vân đỏ mặt, khẽ nói. Tuy rằng Diệp Lăng Phi đã từng tiếp xúc thân thể với nàng thế nhưng nàng chưa bao giờ tắm cho bất kỳ một người đàn ông nào cả. Đây là lần đầu tiên nàng làm như vậy thế nên vẫn còn có cảm giác e lệ. Diệp Lăng Phi đưa khăn tắm cho Trương Vân, hắn quay lưng về phía Trương Vân, cười nói:

- Tốt, để xem cô tắm cho tôi thế nào?

Sau khi nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, Trương Vân ngượng ngùng cúi đầu xuống, nàng không nói tiếng nào. Hai tay cầm chiếc khăn tắm chà sát sau lưng Diệp Lăng Phi, không tự chủ được nàng lại nghĩ đến người chồng đã mất của mình. Trước mắt nàng bây giờ là một người đàn ông cường tráng, không biết vì sao nàng cảm giác hình ảnh người chồng trong tâm trí càng ngày càng tiêu tan mất, mà hình ảnh của một người đàn ông dáng vẻ tươi cười lại xuất hiện càng nhiều.

Diệp Lăng Phi đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm. Hắn đi trên sàn gạch men đến bức tường trong phòng, hai tay hắn đặt lên vách tường. Trương Vân cũng rời khỏi bồn tắm, nàng đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, cẩn thận lau khắp toàn thân hắn. Cơ thể đầy nam tính của Diệp Lăng Phi đã hấp dẫn Trương Vân, nàng cố gắng cắn chặt môi lau từ lưng xuống đến chân Diệp Lăng Phi.

- Trương Vân, tôi giúp cô lau người.

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên quay người lại, hắn nhẹ vỗ lên bờ vai nhẵn nhụi của Trương Vân có ý bảo nàng đặt tay lên tường.

Trương Vân do dự một lúc rồi cũng đưa khăn tắm cho Diệp Lăng Phi, nàng không dám nhìn Diệp Lăng Phi, chỉ cúi đầu rồi đặt hai tay lên tường. Thân thể của nàng tạo thành một góc 45 độ, hai chân banh thẳng, cặp mông kẹp chặt vào một chỗ.

Diệp Lăng Phi đứng phía sau Trương Vân, tay hắn cầm chiếc khăn tắm nhưng không chà sát người cho nàng. Hắn dùng ánh mắt dâm đãng nhìn những giọt nước trên cơ thể trắng mịn của nàng. Những giọt nước này chảy dọc theo lưng nàng xuống đến mông rồi dọc theo cặp đùi thon thả chảy xuống đất. Những đường cong lả lướt trên người Trương Vân hiện ra, phụ nữ sau khi kết hôn thường trở nên mập mạp thế nhưng Trương Vân thì lại không như vậy, ngược lại nàng càng trở nên quyến rũ hơn.

Diệp Lăng Phi liếm liếm môi, ** của hắn đã bắt đầu có phản ứng. Tư thế này của Trương Vân khiến cho đàn ông phải siêu lòng, huống chi vừa rồi Diệp Lăng Phi còn đùa giỡn với nàng trong bồn tắm, lúc đó dục hỏa của hắn đã bắt đầu bùng phát.

Hắn đi tới gần Trương Vân, gần như kề sát vào thân thể của nàng. Vốn đang có cảm giác hồi hộp, bây giờ nàng lại cảm nhận thấy có một vật gì cứng cứng đâm vào mông mình. Toàn thân nàng tê dại đi, tim nàng càng lúc đập càng nhanh.

Tay phải Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn tuột của Trương Vân. Hắn từ từ dùng miệng hôn từ cổ rồi xuống đến mông nàng khiến toàn thân nàng run lên.

Diệp Lăng Phi dừng lại tại cặp vú căng tròn của Trương Vân, mỗi lần cái lưỡi hắn hoạt động là thân thể Trương Vân lại run lên dữ dội. Diệp Lăng Phi lấy tay tách hai bên chân đang kẹp chặt của nàng ra khiến cho Trương Vân không nhịn được nữa, nàng thốt lên:

- Diệp tiên sinh, tôi…tôi muốn….

Trương Vân đỏ mặt, nàng lập đi lập lại hai ba lần tiếng “Tôi muốn”.

Dục hỏa của Diệp Lăng Phi cũng sôi trào, hắn đứng lên, đưa hai tay ôm chăt hai bên hông của Trương Vân. Lần thứ hai, hai người lại quan hệ với nhau.

Trương Vân cố gắng vểnh cái mông nên. Tư thế này trước đây Trương Vân chưa từng thử qua. Cảm giác kích thích cộng thêm sự hưng phấn khiến cho nàng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ.

Diệp Lăng Phi bị tiếng chuông đánh thức. Hắn thấy Trương Vân đang ngủ say trong lòng mình. Hắn khẽ nghiêng người với lấy chiếc điện thoại di động trên đầu giường.

Trương Vân bị Diệp Lăng Phi làm tỉnh giấc, nàng mở mắt ra thì thấy ánh mặt trờ đã chiếu qua cửa sổ. Nàng giật mình, vội vàng nhìn đồng hồ thì đã là hơn chín giờ sáng rồi.

Trương Vân chẳng bao giờ ngủ dậy muộn như vậy, đêm qua sau khi triền miên với Diệp Lăng Phi đã khiến cho nàng mệt lử. Hai người từ phòng tắm rồi lại ra đến phòng ngủ, Trương Vân cũng không nhớ rốt cuộc là đã làm mấy lần nàng chỉ nhớ duy nhất một điều là nàng cảm thấy rất hạnh phúc.

Trương Vân vội vàng mặc nội y vào. Trong lúc nàng mặc quần áo thì tay trái Diệp Lăng Phi cầm một điếu thuốc còn tay phải thì nghe điện thoại.

- Tiểu Diệp, nghe nói cháu phải nằm viện, có chuyện gì vậy?

Giọng nói của Bạch Cảnh Sùng từ đầu dây bên kia truyền tới.

Vốn vẫn còn chưa tỉnh hẳn, Diệp Lăng Phi ngồi dậy tay phải cầm điện thoại nói:

- Bạch thúc thúc, cháu không sao. Cháu cảm thấy không được khỏe nên vào viện nằm hai ngày. Cháu cũng đang định xuất viện bây giờ.

Diệp Lăng Phi liếc mắt sang Trương Vân đang mặc nội y, thấy Trương Vân cũng đang nhìn về phía mình hắn xua xua tay ý bảo Trương Vân đừng nói gì. Trương Vân là người có ý tứ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nói chuyện cẩn thận như vậy cũng biết được người này không phải người tầm thường. Thế nên nàng vội vàng cầm lấy áo khoác rồi nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ.

Diệp Lăng Phi càng ngày càng cảm thấy yêu thích Trương Vân hơn. Phụ nữ mà không can thiệp đến chuyện của đàn ông thì càng được người đàn ông yêu mến hơn. Sở dĩ Diệp Lăng Phi không nói cho bạch cảnh sùng biết tình hình thực tế là vì hắn tin rằng nhất định từ miệng con gái ông chắc chắn ông sẽ biết được đã xảy ra mâu thuẫn gì giữa hai người. bạch cảnh sùng gọi điện cho hắn đơn giản là muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn với Lý Khả Hân có quan hệ như thế nào.

Nhưng Bạch Cảnh Sùng lại không hề nói như vậy, ông cười nói:

- Oh, không có chuyện gì là tốt rồi. Hôm nay cháu xuất viện, chú muốn mời cháu đi ra ngoài dã ngoại một chuyến. Cháu xem, cháu ở với bạch tình đình lâu như vậy, dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà thế mà chưa lần nào đi dã ngoại cùng với nhau.

Diệp Lăng Phi là người thông minh tuyệt đỉnh, vừa nghe bạch cảnh sùng nói như vậy hắn đã hiểu ngay ra ý tứ của bạch cảnh sùng. Nhất định là đêm qua bạch tình đình về nhà nói với bạch cảnh sùng thế nên bạch cảnh sùng đưa hai người bọn họ đi dã ngoại để giải quyết mâu thuẫn. Nếu như vậy thì xem ra bạch cảnh sùng dường như rất coi trọng Diệp Lăng Phi. Đêm qua Diệp Lăng Phi dự định quay lại với cuộc sống lãng tử trước kia của hắn thế nhưng bây giờ hắn lại do dự. Dù sao chuyện này cũng là do hắn, thế nên bạch tình đình có ghen thì cũng là chuyện bình thường. Hắn nói quanh co:

- Thúc thúc, cháu chỉ sợ Tình Đình không chịu gặp cháu.

- Vợ chồng trẻ có gì mà phải cãi nhau, chú là người từng trải nên hiểu rõ việc này. Chú thấy cháu cũng không cần phải lo lắng về Tình Đình đâu, chú hiểu tính nết của nó mà. Lúc nó tức giận lên thì không quan tâm đến cái gì hết nhưng đến khi nguôi giận thì đâu lại vào đó thôi mà. Thôi, cháu chuẩn bị nhanh lên, sau khi làm thủ tục xong thì gọi điện cho chú, chúng ta hẹn ở một chỗ nào đó.

Nói xong, Bạch Cảnh Sùng tắt điện thoại. Diệp Lăng Phi vẫn cầm điện thoại, hắn ngôi một lúc lâu rồi mới nhớ đến tay mình vẫn cầm một điếu thuốc. Diệp Lăng Phi ném tàn thuốc đi sau đó mới mặc quần áo vào.

Diệp Lăng Phi cầm chiếc áo khoác đi ra ngoài phòng ngủ thì Trương Vân đã chuẩn bị xong nước rửa mặt cho hắn. Nàng lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng còn mới đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi vừa mới mua nhưng vẫn chưa dùng. Không biết anh có dùng nhãn hiệu này không?

- Không sao đâu.

Diệp Lăng Phi cũng không để ý gì đến bàn chải đánh răng. Dù sao thì bây giờ nó cũng được bày bán đầy trong siêu thị, thấy thích cái nào là người ta cầm về chứ ít khi để ý tới nhãn hiệu. Diệp Lăng Phi nhận lấy chiếc bàn chải, hắn bôi thuốc đánh răng lên bàn chải rồi bắt đầu đánh răng.

Trương Vân nghe thấy Diệp Lăng Phi gọi điện nàng đoán rằng Diệp Lăng Phi muốn đi ra ngoài. Trương Vân tự trách mình vì đã ngủ dậy quá muộn thế nên không thể chuẩn bị bữa sáng được cho Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đánh răng rất nhanh, hắn rửa qua mặt rồi nhanh chóng khoác áo vào. Trương Vân vừa nhìn thấy vậy, nàng vội vàng nói:

- Diệp tiên sinh, anh còn chưa ăn sáng.

- không cần đâu, tôi còn có việc phải đi, tôi sẽ mua đồ ăn trên đường.

Diệp Lăng Phi nói xong liền mở cửa phòng ra. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi quay người lại hướng về phía Trương Vân, hắn cười nói:

- Sau này tôi còn đến đây nữa, nhưng lần sau không cho cô dậy muộn như thế này đâu.

Trương Vân vừa cảm thấy có chút mất mát thì những lời này của Diệp Lăng Phi khiến nàng tươi tỉnh hẳn lên. Nàng không giấu được sự sung sứơng, giọng nói có phần kích động:

- Diệp tiên sinh, tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ không dậy muộn như thế này nữa đâu.