Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1439-1: Quỹ từ thiện!(1)




Có một loại người không thể nào đắc tội được, đắc tội loại người này, sẽ rước lấy phiền toái vô cùng vô tận. Vương Nguyên có thể để con mình trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, nhưng lại không thể đắc tội với những đại nhân vật đó được. Ông ta đã từng nói với con của mình rằng, ở thành phố này, không phải chuyện gì cũng có thể đem tiền ra là giải quyết được, yêu cầu con của mình làm chuyện gì nhất định phải khiêm tốn, nếu không thì sẽ rước lấy họa sát thân.

Nhưng hiển nhiên, con trai ông ta không để những lời này vào trong lòng. Vương Nguyên đã sớm nghe nói đến tên của Diệp Lăng Phi, những người trong giới kinh doanh bất động sản không nhiều, tất cả mọi người cùng làm chung một lĩnh vực, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng gặp, khi những tổng giám đốc các công ty bất động sản ngồi cùng với nhau, ngoại trừ bàn chuyện bất động sản ra thì chủ yếu nói về phụ nữ, đừng nhìn ở bên ngoài trước mặt công chúng bọn họ ăn vận chỉnh tề, đóng cửa lại, chỉ có mấy người quen biết ở cùng nhau, không thể không bàn về phụ nữ. Bạch Tình Đình luôn là chủ đề trọng tâm của các cuộc trò chuyện, thiên chi kiều nữ, từ nhỏ đã là một tiểu thư được chiều chuộng, sau khi lớn lên, cô vừa xinh đẹp lại vừa tài năng, trở thành nữ tổng giám đốc xinh đẹp phong vân một cõi ở thành phố Vọng Hải, sự chú ý của người khác đến cô như thế nào có thể tưởng tượng được. Mấy ông chủ làm bất động sản tất nhiên cũng quen biết Bạch Tình Đình, nhưng người mà bọn họ quan tâm lại là người đàn ông đứng sau lưng Bạch Tình Đình kia. Ánh mắt của công chúng đều tập trung trên người Bạch Tình Đình, lại không để ý đến người đàn ông đứng đằng sau Bạch Tình Đình, tất cả những gì Bạch Tình Đình có hiện giờ đều là do chồng cô đem lại. Thân phận của Diệp Lăng Phi vẫn luôn là một điều bí ẩn, rất nhiều người muốn điều tra, nhưng không thể nào điều tra ra được lai lịch của Diệp Lăng Phi, tóm lại, rất nhiều người tin rằng những chuyện trọng đại xảy ra ở thành phố Vọng Hải đều có liên quan đến người đàn ông này, thế lực của người đàn ông đó cực kỳ hùng mạnh, đó là điều thiên chân vạn xác. Vương Nguyên không thể ngờ được rằng con trai mình lại gây chuyện với người đàn ông này, theo những gì mà ông ta được biết, người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi hành xử rất ngoan độc, lần này không biết thế nào mà con trai mình lại trêu chọc hắn. Nghĩ tới đây, Vương Nguyên cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, ông ta lo con trai mình bị thương, cũng mặc kệ những thứ khác, kêu lên trong điện thoại:

- Diệp tiên sinh, ngài nói đi, rốt cuộc ngài muốn thế nào mới có thể thả nó, tôi nhất định sẽ làm theo lời của ngài!

Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Vương Nguyên, trong lòng không nhịn được phải thở dài, đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, vì con của mình, Vương Nguyên bỏ qua thân phận, giống như là một ông già bình thường cầu xin mình tha thứ, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi sẽ không dừng tay dễ dàng như vậy, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm biển đề hội sở giải trí Tứ Hải, lạnh nhạt nói:

- Tôi đang ở hội sở giải trí Tứ Hải, ông tới đây đi, đừng để tôi phải khó chịu, tính mạng của con ông nằm trong tay ông đấy!

Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, trực tiếp dập máy. Diệp Lăng Phi để điện thoại di động xuống, hắn quay sang nhìn gã thanh niên miệng vẫn còn đang chảy máu, bĩu môi, nói với Dã Thú:

- Dã Thú, đỡ thằng nhóc này dậy đi, anh tin rằng cha nó sẽ đến đây ngay thôi!

Sau khi Diệp Lăng Phi phân phó Dã Thú nói xong, hắn quay sang phía Kỷ Tuyết, nói:

- Tiểu nha đầu, lần này thì cháu đã hiểu rồi chứ, chẳng phải chú đã từng nói với cháu rồi, không thể tùy tiện đi chơi lung tung, thế mà hết lần này tới lần khác cháu không chịu nghe lời chú, có phải là cháu định đi chơi gặp chuyện rồi mới hối hận không?

Kỷ Tuyết thè lưỡi, làm một cái mặt quỷ, cô nũng nịu kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Chú, không phải vì cháu không biết sao, làm sao cháu có thể biết được tên khốn kiếp đó lại giở trò với cháu chứ?

Kỷ Tuyết nói xong thì liếc nhìn hai cô gái đi cùng, chửi:

- Cả bọn mày nữa, có phải cũng định bán đứng tao phải không, dám lừa tao à, thật sự không muốn sống nữa sao?

Kỷ Tuyết nói mấy câu rất giống một tiểu thái muội, Diệp Lăng Phi nghe xong, hắn lắc lắc đầu, xem ra phải quản giáo tiểu cô nương Kỷ Tuyết này thật chặt, nếu không thì con bé sắp vô pháp vô thiên rồi. Trong lúc Kỷ Tuyết đang định đi sang dạy dỗ hai cô gái kia, Diệp Lăng Phi kéo tay Kỷ Tuyết một cái, nói:

- Còn muốn làm loạn à, đi thôi, đi vào trong kia với chú!

Kỷ Tuyết bị Diệp Lăng Phi kéo như vậy, không tỏ vẻ hung hăng như khi nói với hai cô gái kia, cô lập tức trở nên nhu thuận, khoác tay Diệp Lăng Phi đi về phía cửa hội sở giải trí Tứ Hải. Những chuyện vừa mới xảy ra ở ngoài cửa người ở đây đều đã được chứng kiến từ đầu chí cuối, những người này đều biết rõ không thể trêu chọc người đàn ông đó được, Diệp Lăng Phi vừa tiến đến, những người đó nhao nhao tản ra. Trong số này có nhiều người có tiền, nhưng trong những người đó cũng có những người ít tiền, Diệp Lăng Phi cũng chẳng cần quan tâm nhiều tiền hay ít tiền, ở trước mặt hắn đều như nhau cả thôi, từ trước tới giờ hắn không để những người này vào mắt. Dã Thú đưa gã thanh niên kia vào trong phòng, ném hắn vào xó tường, nói:

- Thằng nhãi kia biết điều thì ngồi im ở đấy, chờ cha mày đến đây cứu mày, nếu mà cha mày không đến thì cứ tự nghĩ đến hậu quả đi

Dã Thú lại gọi nhân viên tạp vụ, nói:

- Đi lấy ít thuốc giảm đau cho cái thằng nhị thế tổ này, đừng để nó đau quá, tôi không gánh chịu nổi đâu!

Gã thanh niên đó lúc trước còn hung hăng càn quấy, bây giờ đã ngoan ngoãn biết điều, không dám nói một tiếng nào, sau khi bị Dã Thú ném xuống thì co rúc trong góc tường, thậm chí còn không dám ngẩng đầu. Dã Thú lại bảo nhân viên gọi mấy cô gái bồi rượu đến, ở trong một hội sở xa hoa thế này, các cô gái tiếp rượu đều rất xinh đẹp, tất nhiên, giá cũng rất cao. Dã Thú bảo Diệp Lăng Phi chọn, Diệp Lăng Phi ôm eo thon của Kỷ Tuyết, cười nói:

- Dã Thú, cậu thấy anh có cần chọn nữa không, riêng tiểu nha đầu này đã đủ khiến anh không chịu nổi rồi, anh thấy cậu cứ tự chọn cho mình đi!

Kỷ Tuyết trực tiếp đặt mông ngồi lên đùi Diệp Lăng Phi, cô chu miệng ra với Dã Thú, quở trách vì bất mãn:

- Cháu không đẹp hơn mấy người phụ nữ đó sao?

Dã Thú nghe Kỷ Tuyết nói như vậy hắn bĩu môi, nói:

- Tiểu nha đầu, cháu không thấy mình mới bao nhiêu tuổi sao, còn bé tí thì đòi xinh đẹp cái gì, chẳng có đàn ông nào hứng thú với những tiểu nha đầu giống như cháu đâu!

Dã Thú nói chuyện không hề khách khí chút nào, Dã Thú chỉ thích những người phụ nữ mông to ngực lớn, hắn chẳng thích những tiểu nha đầu như Kỷ Tuyết mông không ra mông, ngực không có ngực. Nghe Dã Thú nói như vậy, Kỷ Tuyết lập tức cụt hết cả hứng, làm gì có cô gái nào không thích được người khác khen xinh chứ, Kỷ Tuyết vừa nghe Dã Thú nói cô không xinh đẹp, tức giận đến mức chu mỏ ra, ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy cổ hắn, nũng nịu nói:

- Chú, chú bảo cháu có xinh đẹp không, chú có thích cháu không?

Những lời này của Kỷ Tuyết khiến Diệp Lăng Phi cũng không biết phải nói gì, hắn cười cười nhìn Kỷ Tuyết, nói:

- Kỷ Tuyết sao lại không xinh đẹp chứ, tất nhiên là chú thích cháu rồ!

Kỷ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô quay sang phía Dã Thú, nói:

- Chú đã nghe thấy chưa, chú Diệp nói cháu xinh đẹp đó!

Dã Thú không để ý đến Kỷ Tuyết, hắn bảo Dã Lang chọn một cô, Dã Lang lắc đầu, không có hứng thú với thư này. Dã Thú chọn hai cô, còn lại đều đi ra bên ngoài, hắn ôm hai cô gái trẻ vừa cọn, cười toe toét nói:

- Đã đi ra ngoài chơi, tất nhiên là phải chơi cho đã. Dã Lang, không phải tôi nói anh, nhưng mà anh ra ngoài chơi sao vẫn còn nhớ đến Lương Ngọc làm gì, nếu cứ như thế thì làm sao chơi vui được?

Dã Lang chỉ cười cười, hắn không nói gì. Dã Thú cũng không để ý tới nữa, gọi nhân viên tạp vụ đưa rượu lên, uống rượu với hai người đẹp trong lòng, Kỷ Tuyết cũng cầm lấy một rượu, uống với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng chiều ý Kỷ Tuyết, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Kỷ Tuyết phải uống ít rượu một chút, ngàn vạn lần không thể uống nhiều quá.

Tốc độ của Vương Nguyên hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cho rằng ít ra phải một tiếng nữa Vương Nguyên mới có thể tới hội sở Tứ Hải này, lại không ngờ Vương Nguyên chỉ mất 20 phút để tới đây, quả nhiên là cốt nhục thân sinh của mình, nếu không thì Vương Nguyên cũng không vội vàng tới đây như vậy. Vương Nguyên chỉ tới một mình, thậm chí không dám nói chuyện này với bất kỳ người khác, càng không cần phải nhắc tới. Vương Nguyên đã nghe nói qua một số việc mà Diệp Lăng Phi đã làm, theo Vương Nguyên thấy, loại người như Diệp Lăng Phi, mình mà càng ương ngạnh với anh ta, chuyện sẽ càng phiền toái, nhưng vẫn không giải quyết được chuyện gì, nếu đã như vậy, Vương Nguyên liền quyết định đi một mình. Trong lòng Vương Nguyên đã có sự chuẩn bị kỹ lượng, nếu Diệp Lăng Phi thật sự muốn đề cập đến chuyện tiền nong, nếu có thể thì ông ta sẽ cố gắng đáp ứng. Khi Vương Nguyên tới nơi, nhìn thấy con trai mình co ro trong xó tường, lông mày Vương Nguyên liền nhăn tít lại, hiển nhiên Vương Nguyên không ngờ đối phương lại ra tay nặng như vây, quả thực là không để lại đường lui, ra tay cực kỳ độc ác. Vương Nguyên thấy con mình đã mất hai chiếc răng cửa, cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, nói:

- Ông chủ Diệp, có lẽ giữa hai ta có chuyện hiểu lầm, bây giờ tôi đã đến rồi, phải chăng có thể đưa con tôi đi được rồi chứ?