Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1436-1: Bàn chuyện hợp tác!(1)




Đã lâu rồi Diệp Lăng Phi chưa đến nhà Tiêu Vũ Văn, thời gian này hắn đang phải lo chuyện của Chu Ba, khiến hắn không có thời gian chơi bời ở thành phố Vọng Hải như trước, Tiêu Vũ Văn cũng nhiều việc, cô còn phải kinh doanh công ty của mình. Hai người đều có chuyện của mình, tất nhiên không có thời gian để gặp nhau. Lần này, Diệp Lăng Phi muốn gặp Tiêu Vũ Văn cũng là vì chuyện của Lý Khả Hân, nếu không thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ không gặp Tiêu Vũ Văn gấp như vậy. Chỉ có điều, sau khi vừa gặp nhau, Tiêu Vũ Văn và Diệp Lăng Phi giống như là bị lửa tình thiêu đốt, Tiêu Vũ Văn chủ động mà ôm cổ Diệp Lăng Phi, hôn Diệp Lăng Phi. Uỳnh! Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng lại lại, hai tay ôm Tiêu Vũ Văn vội vã đi vào phòng ngủ của cô. Rất nhanh, từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng rên rỉ không ngớt của Tiêu Vũ Văn, tiếng rên càng lúc càng lớn, nếu có người đàn ông nào nghe được những tiếng rên rỉ mê hồn của Tiêu Vũ Văn nhất định cũng không nhịn được. Trong nhà Tiêu Vũ Văn chỉ có cô và một người giúp việc nữ, người giúp việc đó đã bị cô bảo đi mua đồ, Tiêu Vũ Văn biết chiều này Diệp Lăng Phi sẽ đến, cố ý không để cho người giúp việc ở nhà, cô muốn nhà cô là thế giới riêng của cô và Diệp Lăng Phi. Đùi Tiêu Vũ Văn gác lên người Diệp Lăng Phi, cánh tay nõn nà như ngọc áp vào ngực Diệp Lăng Phi, vuốt ve bộ ngực cường tráng của hắn. Vừa rồi Diệp Lăng Phi tùy ý phát tiết dục vọng đàn ông trên tấm thân ngọc ngà của cô, Tiêu Vũ Văn còn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve thân thể Diệp Lăng Phi, còn cánh tay mạnh mẽ của Diệp Lăng Phi thì đặt lên mông của Tiêu Vũ Văn, lơ đãng ấn một cái, Tiêu Vũ Văn co rụt người lài, thẹn thùng nói:

-

- Diệp đại ca, đừng đụng vào chỗ đó!

- Chẳng lẽ còn chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy qua sao?

Diệp Lăng Phi nghe Tiêu Vũ Văn nói như vậy, bàn tay hắn lại ấn mông Tiêu Vũ Văn một cái nữa, Tiêu Vũ Văn phát ra một tiếng kêu yêu kiều, gương mặt xinh đẹp rúc vào ngực Diệp Lăng Phi, chổng mông lên. Diệp Lăng Phi ghé môi xuống, tiếp tục hôn Tiêu Vũ Văn. Tiêu Vũ Văn giãy dụa trong lòng Diệp Lăng Phi, miệng cô thì kêu “ưm ưm” không thành tiếng.... Tiêu Vũ Văn bị Diệp Lăng Phi ôm vào trong phòng tắm, cô nũng nịu giống như một tiểu cô nương, cùng Diệp Lăng Phi tắm uyên ương. Nét ửng hồng trên mặt Tiêu Vũ Văn mãi mà không tiêu tán, trên thân thể nõn nà toàn là vết đỏ do Diệp Lăng Phi lưu lại, dùng cách Diệp Lăng Phi hay nói, hắn đây là muốn lưu lại ấn ký của mình, nhắc nhở Tiêu Vũ Văn, cô là người của Diệp Lăng Phi.

- Ông xã...!

Tiêu Vũ Văn dựa lưng vào người Diệp Lăng Phi, cô nghiêng đầu, nũng nịu nói:

- Ông xã, em muốn ngày nào mình cũng được ở bên anh, em rất thích cuộc sống như vậy!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vũ Văn, từ bao giờ em cũng học người ta, em thật sự chắc rằng em muốn gọi anh là ông xã sao?

Tiêu Vũ Văn cầm lấy tay Diệp Lăng Phi, đưa đến chỗ ngực mình, để Diệp Lăng Phi đặt tay trên ngực cô, nói:

- Đương nhiên rồi, em luôn muốn xưng hô với Diệp đại ca như vậy, em biết em chỉ là tình nhân của anh, nhưng em có thể gọi anh là ông xã, ít nhất là lúc hai chúng ta ở bên nhau, ông là ông xã của em, chẳng lẽ không đúng sao?

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, đồng ý:

- Nói cũng đúng, Vũ Văn, vậy chẳng phải anh sẽ gọi em là bà xã rồi?

- Vâng!

Diệp Lăng Phi vừa nhắc tới hai chữ bà xã, Tiêu Vũ Văn lập tức đồng ý, làm cho Diệp Lăng Phi cười một hồi lâu. Diệp Lăng Phi và Tiêu Vũ Văn lại triền miên trong phòng tắm một phen, sau đó mới tắm rửa, mặc đồ ngủ. Tiêu Vũ Văn tự mình pha cho Diệp Lăng Phi một chén trà, đặt ở trên bàn trà, cô cuộn mình trong ngực Diệp Lăng Phi, lười biếng nói:

- Ông xã, anh nếm thử xem tài nghệ của em thế nào. Em đã học trà đạo, cả cắm hoa nữa, em đã nghĩ rồi, nếu không trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ được, em sẽ chuẩn bị để một người vợ hiền dâu thảo, em sẽ làm cho ông xã em nhớ em, ngày nào cũng nhớ em, không nỡ rời xa em!

Diệp Lăng Phi cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, rồi để chén trà xuống, vươn hai tay ra ôm lấy Tiêu Vũ Văn, nói:

- Vũ Văn, em cái gì cũng tốt, trong lòng anh luôn luôn nhớ đến em, em sờ thử trái tim của anh đi, xem anh có nói thật không!

- Em tin tưởng anh!

Tiêu Vũ Văn nói,

Từ sau khi ông nội qua đời, anh chính là người thân duy nhất của em, em tin tưởng tất cả những gì anh nói. Em biết, anh luôn đối xử rất tốt với em, em cũng nguyện ý sống như vậy với anh, cho đến khi em già!

Những lời này của Tiêu Vũ Văn khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy lòng mình ấm áp, hắn ôm Tiêu Vũ Văn thật chặt, nói:

- Vũ Văn, em đừng ngốc như vậy, bây giờ em còn trẻ nên mới nghĩ như vậy, chờ sau khi em tốt nghiệp đại học thì hãy cân nhắc. Nói không chừng đến lúc đó, em sẽ cảm thấy hết hứng thú với một ông già như anh, đã già lại còn không đẹp trai, sẽ quen biết những anh chàng đẹp trai khác, rồi kết hôn sinh con!

- Em sẽ không như vậy đâu!

Tiêu Vũ Văn nói một cách chắc chắn,

- Em thấy những người đàn ông đó một đám đều là loại mặt người dạ thú, tâm địa thì gian giảo, không có một tên nào tốt cả. Nhất là cái đám tinh anh xã hội mà em từng tiếp xúc, lúc bàn chuyện công việc thì toàn nhìm chằm chằm vào bộ ngực em, ánh mắt đó giống như là hận không thể ăn luôn em tại chỗ. Em ghét nhất cái loại như vậy, ở bên ông xã vẫn là hạnh phúc nhất, cảm giác được anh ôm thật ấm áp, em thật sự hi vọng ngày nào cũng được anh ôm thế này, vĩnh viễn không xa rời nhau...!

Tiêu Vũ Văn nói đến chỗ động tình, cô chủ động ghé môi tới hôn Diệp Lăng Phi. Lần này Diệp Lăng Phi đến tìm Tiêu Vũ Văn chủ yếu là vì chuyện sáp nhận công ty dưới cờ Tiêu Vũ Văn với công ty của Lý Khả Hân, đây là một chuyện lớn. Vừa rồi chỉ lo ân ái với Tiêu Vũ Văn, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính sự này, Diệp Lăng Phi lập tức chuyển chủ đề đối thoại, hắn nói:

- Vũ Văn, anh nhớ ra một chuyện, mấy hôm trước, anh gặp Lý Khả Hân, cô ấy đề cập với anh là công ty giải trí và ẩm thực của cô ấy muốn khuếch trương phát triển với quy mô lớn hơn. Chẳng phải em cũng có một công ty giải trí sao, trực tiếp sáp nhập với công ty của Lý Khả Hân đi, như vậy có thể trực tiếp đưa ra thị trường, đúng là chuyện tốt nghe!

Tiêu Vũ Văn cũng không ngốc, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìm chằm chằm vào Diệp Lăng Phi vài giây đồng hồ rồi bật cười. Nụ cười của Tiêu Vũ Văn trái lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hồ đồ, hắn nhìnTiêu Vũ Văn, hỏi:

- Vũ Văn, em cười gì vậy?

- Em còn có thể cười cái gì được chứ, đương nhiên là cười anh rồi, ông xã, có phải mục đích thực sự anh đến tìm em là vì chuyện này không?

Tiêu Vũ Văn nói như vậy đúng là vô nghĩa, hôm qua Diệp Lăng Phi đã đề cập qua với Tiêu Vũ Văn về chuyện này rồi, tuy Diệp Lăng Phi không nói rõ hắn làm thuyết khách cho Lý Khả Hân, muốn sáp nhập hai công ty lại với nhau, nhưng hôm qua hắn nói chuyện điện thoại với Tiêu Vũ Văn đã rất rõ ràng rồi. Diệp Lăng Phi không phủ nhận, khẽ gật đầu, nói:

- Anh cảm thấy đây là chuyện tốt mà, chẳng phải em nói em rất mệt, không muốn quản của công ty nữa sao, anh sáp nhập công ty của hai người lại với nhau, như vậy thì em có thể ngồi một chỗ mà đếm tiền. Đến lúc đó, em coi như cũng là một bà chủ có tài sản hàng triệu rồi, có thể bao dưỡng mấy anh chàng diễn viên trẻ đẹp trai, đây chẳng phải là cách sống của mấy kẻ có tiền sao?

- Ông xã anh thì sao chứ, anh cũng có rất nhiều tiền mà, chẳng lẽ anh không bao dưỡng mấy em diễn viên nổi tiếng sao?

Tiêu Vũ Văn hỏi ngược lại Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Chuyện đó sao có thể chứ, anh đâu phải là một cô gái đáng yêu giống như em, sao anh có thể đi bao dưỡng mấy ngôi sao đó chứ? Phải nói thêm rằng, cho dù anh bao dưỡng thì cũng phải bao dưỡng một cô sinh viên vừa giỏi giang vừa xinh đẹp như Vũ Văn nhà ta vậy, đúng không?

- Anh nói cũng đúng, nữ sinh viên bọn em đều dễ bị lừa!

Tiêu Vũ Văn chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nhõng nhẽo cười nói:

- Có phải là Tiêu Tiếu cũng bị anh bao như vậy không, nha đầu kia ấy, suốt ngày chỉ nghĩ đến anh. Anh không biết chứ, trong trường học, cậu ấy tuyên bố với mọi người rằng mình có chồng rồi, không để cho những nam sinh viên để ý đến cậu ấy hao tổn tâm sức đi quấy rối nữa. Anh không biết chứ, chiêu này thật sự có tác dụng, bây giờ không có người nào đến quấy rối cậu ấy nữa!

- Tiểu nha đầu Tiêu Tiếu này đúng là không đổi tính được!

Diệp Lăng Phi nghe Tiêu Vũ Văn nói như vậy, trong lòng hắn ngược lại cảm thấy hơi áy náy, từ trước tới giờ, hắn chưa bao giờ đối đãi với Vu Tiêu Tiếu một cách chính thức, Vu Tiêu Tiếu luôn theo chân Bạch Tình Đình giống như một cái đuôi, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa quên mất, sở dĩ Vu Tiêu Tiếu đi cùng với Bạch Tình Đình là để tạo mối quan hệ tốt với Bạch Tình Đình, từ đó có thể ở lại bên cạnh mình.