Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1434-2: Không đơn giản chỉ là lá chắn!(2)




Trong lúc nói chuyện Lý Khả Hân đã cho bộ quần áo của Diệp Lăng Phi đang mặc vào trong một cái túi, đưa cho Diệp Lăng Phi, cô bảo Diệp Lăng Phi thay bằng bộ quần áo trắng kia, khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Đi thôi, đi mua thêm hai chai rượu Ngũ Lương nữa…!

Diệp Lăng Phi dở khóc dở cười, hắn cảm thấy hình như là mình bị Lý Khả Hân kéo đi, trước kia mỗi lần đi dạo phố với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cũng không có cảm giác thế này, mặc kệ sự tình gì, Bạch Tình Đình đều bàn bạc với Diệp Lăng Phi một chút, nhưng lúc này, khi hắn và Lý Khả Hân ở trong trung tâm mua sắm thì lại có cảm giác khác, dường như là tất cả mọi chuyện đều do Lý Khả Hân quyết định, Diệp Lăng Phi chỉ cần dựa theo sự phân phó của Lý Khả Hân đi làm là được rồi, cảm giác như vậy đối với một người đàn ông mà nói, quả thật là không thoải mái cho lắm. Ở khu vực chuyên bán rượu và thuốc lá, Lý Khả Hân trực tiếp mua hai chai rượu Ngũ Lương. Lần này lại là Lý Khả Hân thanh toán, ngay lúc Lý Khả Hân định lấy thẻ tín dụng ra, chợt nghe thấy một người đàn ông kêu lên:

- Giám đốc Lý, không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này!

Lý Khả Hân quay đầu lại, thấy sau lưng cô là một người đàn ông trung niên quần áo chỉnh tề. Lý Khả Hân vừa nhìn thấy người đàn ông này, cô lập tức khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:

- A, là giám đốc Trần à, thật là trùng hợp, tôi định đưa bạn trai tôi đến nhà tôi làm khách, cho nên tới đây để mua rượu!

Lý Khả Hân cố ý nói ra quan hệ giữa cô Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không rõ tại sao Lý Khả Hân lại làm như vậy, chỉ có điều, Lý Khả Hân đã nói như vậy, Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể hành động như bạn trai của Lý Khả Hân, hắn nhìn người đàn ông trung niên, sau đó thì quay sang phía Lý Khả Hân, hỏi:

- Khả Hân bảo bối, ai vậy?

Diệp Lăng Phi gọi một câu Khả Hân bảo bối quả thật rất buồn nôn, chỉ là, Lý Khả Hân lại rất thích nghe Diệp Lăng Phi gọi mình như vậy, cô giới thiệu:

- Là giám đốc chi nhánh ngân hàng công thương đường Hoàng Hà, bởi vì công việc mà em cũng có ít nhiều tiếp xúc với giám đốc Trần!

Giám đốc Trần nghe Lý Khả Hân nói như vậy, ông ta nói:

- Đúng vậy, chúng tôi cũng có chút tiếp xúc trong công tác, giám đốc Lý, tôi không quấy rầy cô nữa, hai người cứ tự nhiên!

Giám đốc Trần nói xong thì quay người đi sang chỗ khác. Nhân viên bán hàng trả lại thẻ tín dụng cho Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cất kỹ thẻ tín dụng của mình đi, nói:

- Đi thôi, lên xe em sẽ nói kỹ với anh!

Diệp Lăng Phi cầm hai chai rượu Ngũ Lương, cùng Lý Khả Hân quay về xe. Sau khi lên xe, Lý Khả Hân thắt dây an toàn, nói:

- Cái gã xấu xa đó muốn bao dưỡng em, hắn không nhìn xem mình có bao nhiêu cân lượng, ở nhà có một bà vợ không tệ, nhưng hắn còn thấy chưa đủ, hết lần này tới lần khác muốn bao nuôi bồ bịch ở bên ngoài. Hai hôm trước hắn còn quấy rối em, em nói với hắn là em có bạn trai rồi, hắn không tin, hừ, để xem lần này hắn còn định thế nào!

- À, còn có chuyện như vậy nữa cơ à, chẳng trách anh thấy hắn có vẻ chán chường như vậy!

Diệp Lăng Phi nổ máy, nói:

- Sớm biết có chuyện như vậy, em nên nói sớm với anh, anh sẽ nghĩ cách dạy cho cái tên không có mắt đó một trận nên thân, không nhìn xem đó là người phụ nữ của ai, hắn có tư cách để động vào sao?

- Cái gì mà người phụ nữ của ai, Diệp Lăng Phi, anh chớ có nói nhảm, em không phải là người phụ nữ của anh đâu, em chỉ thấy chướng mắt với gã đàn ông thối tha kia thôi!

Lý Khả Hân hừ lạnh nói,

- Em sẽ tự mình đối phó hắn, sớm muộn gì em cũng sẽ cho hắn một bài học!

Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói như vậy, hắn le lưỡi, nói:

- Coi như anh chưa nói gì, Khả Hân, em đừng so đo với anh, anh nào có biết em định tự mình ra tay!

- Em cũng chẳng muốn so đo với loại đàn ông như anh, quay mặt sang đây nào!

Lý Khả Hân nói.

Diệp Lăng Phi không rõ hiểu gì cả cũng chỉ có thể nghe lời quay mặt sang, đôi môi kiều diễm của Lý Khả Hân tiến đến gần hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, rồi cô bật cười khanh khách, nói:

- Bây giờ em đã cho anh con dấu của em rồi, từ nay về sau, anh là người đàn ông của em, nếu có người dám bắt nạt anh thì cứ báo tên họ của em ra!

Diệp Lăng Phi không nhịn được cười, hắn vừa lái xe vừa nói:

- Khả Hân, em đúng là bà trùm, anh thật sự không có cách nào với em!

- Làm sao vậy, chẳng lẽ phụ nữ không thể làm chủ? Ai quy định như vậy, chuyện đó hoàn toàn không có đạo lý!

Lý Khả Hân nói,

- Diệp Lăng Phi, anh cứ chờ xem, sớm muộn gì em cũng sẽ thay đổi cái nhìn của xã hội này với phụ nữ!

- Chẳng lẽ em định làm cách mạng?

Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.

- Cách mạng cái quái gì, em chỉ nói là em muốn cải thay đổi quan niệm của mọi người, dựa vào cái gì mà phụ nữ cứ phải phụ thuộc vào đàn ông, em muốn thay đổi quan niệm này của mọi người

Lý Khả Hân nói xong thì Diệp Lăng Phi, rồi lại bổ sung một câu:

- Bao gồm cả cái nhìn của anh nữa!

Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, đối với một cô gái có tính độc lập cao như Lý Khả Hân, tốt nhất là không nên tranh luận với cô về chuyện nam quyền và nữ quyền. Trước kia Diệp Lăng Phi đã từng qua nhà Lý Khả Hân, rất quen thuộc với hoàn cảnh ở chỗ này, hơn nữa ngay dưới nhà Lý Khả Hân chính là nhà của Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh, nơi đó chính là do Diệp Lăng Phi hỗ trợ tìm giúp, sao hắn có thể không quen với hoàn cảnh ở đây được chứ. Diệp Lăng Phi dừng xe dưới nhà Lý Khả Hân, Lý Khả Hân xuống xe trước, Diệp Lăng Phi xách rượu đứng dưới nhà, trong lòng vẫn còn suy nghĩ không biết có nên đi lên không. Lý Khả Hân kéo tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh lo lắng cái gì, không phải là anh chưa gặp cha mẹ em, chúng ta tới đây cũng là làm bộ làm tịch thôi, anh không cần phải sợ!

- Nói thì nói như thế, nhưng cứ nghĩ tới chuyện tới gặp cha mẹ em chính là tình cảnh con rể đến gặp bố mẹ vợ, trong lòng anh vẫn cứ bất an thế nào ấy, không biết phải làm như thế nào. Khả Hân, anh thật sự rất sợ!

- Bố mẹ vợ cái gì chứ, làm sao em có thể gả cho một người đàn ông lớn tuổi đã có gia đình như anh được, anh đừng có nằm mơ. Em đã nói rồi, em chỉ dẫn anh về để giả làm bạn trai của em, không để cha mẹ ép thúc ép em nữa, không có ý gì khác đâu. Anh đừng có mà nghĩ lung tung, nhớ kỹ đó!

- Nhớ kỹ thì anh nhớ kỹ, nhưng Khả Hân à, trong lòng anh thật sự rất lo sợ, trước giờ anh chưa từng có cảm giác như thế này, em nói có phải là vì anh quá quan tâm đến chuyện này không?

Lúc nói chuyện Diệp Lăng Phi tỏ vẻ rất chân thành, không hề giống như là đang nói dối, mà ngay cả Lý Khả Hân cũng thiếu chút nữa hiểu lầm lần này Diệp Lăng Phi thật sự đến gặp cha mẹ mình, nhưng rất nhanh, Lý Khả Hân nhớ ra Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ là tấm lá chắn do mình tìm đến thôi, không phải là thật tình Diệp Lăng Phi muốn tới. Nghĩ đến đây, Lý Khả Hân liền tỉnh táo lại, cô chu miệng ra, nói:

- Anh đừng đứng đây nói mấy lời đường mật nữa, mau lên nhà đi, cha mẹ em còn đang chờ anh đấy, nhớ đó, không được phép nói lung tung!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, đáp:

- Khả Hân, chuyện đó thì em có thể yên tâm, anh sẽ không nói lung tung đâu!

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong lòng lại càng cảm thấy không yên tâm, cô tiếp tục dặn dò:

- Anh cũng không được ngồi im chẳng nói chẳng rằng đấy!

Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân đi đến trước cửa nhà Lý Khả Hân, trước lúc Lý Khả Hân còn cố ý chỉnh trang lại quần áo cho Diệp Lăng Phi một lượt, từ chi tiết này có thể nhìn ra được, Lý Khả Hân vẫn lo lắng Diệp Lăng Phi không làm cho cha mẹ cô vui lòng. Lý Khả Hân mở cửa ra, chợt nghe thấy trong nhà vang lên giọng nói của một người phụ nữ:

- Tiểu Hạo, mau vào giúp đi, đừng ngồi đó nữa, chẳng phải tài nấu nướng của con rất tốt sao, để dì cả nếm thử đồ ăn do con làm đi!

Sau đó là giọng nói của một cậu thanh niên:

- Dì cả, để cháu xuống bếp đi, trưa nay để cháu nấu cơm, lúc trước cháu vốn làm đầu bếp ở quê …!

Lý Khả Hân hạ giọng nói:

- Cậu ta là người dưới quê em lên, chẳng cần biết có quan hệ thân thích gì không, cứ gọi mẹ em là dì cả, cậu ta là một đầu bếp!

- Vậy à…?

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, Lý Khả Hân cố ý nói:

- Cha, con và bạn trai đã về rồi!

Sau lời nói của Lý Khả Hân, cha của cô Lý Tường từ trong phòng đi ra. Lý Tường vừa nhìn thấy người tới là Diệp Lăng Phi, gương mặt già cả vốn không bộc lộ nhiều cảm xúc lập tức hiện lên nụ cười, vội vàng ra đón:

- Diệp tiên sinh, sao ngài lại tới …?

Lý Tường không ngốc, vừa nói đến đây, ông ta lập tức lấy lại tinh thần, cười nói:

- À, hóa ra là cháu à, chẳng trách con bé Khả Hân đó không chịu nói là ai, hóa ra là muốn để cho hai ông bà già này một niềm vui bất ngờ, mau vào nhà ngồi...!

Lý Tường nhiệt tình đón Diệp Lăng Phi vào nhà, Lý Khả Hân thấy cha cô nhiệt tình như vậy, mới thầm thở phào nhẹ nhóm. Trước khi vào nhà, trong lòng Lý Khả Hân luôn lo lắng cha mẹ mình không thích Diệp Lăng Phi, cô luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, nhưng không ngờ cha mình lại nhiệt tình như vậy. Thật ra thì, trong lòng Lý Khả Hân vẫn còn giấu diếm tư tâm không nói với Diệp Lăng Phi, cô dẫn Diệp Lăng Phi về không đơn giản chỉ làm lá chắn, mà còn ý khác.