Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1429-2: Rất giống!(2)




Thái Duyệt không thể ngờ Thái Tiểu Ngọc lại dùng giọng điệu giáo huấn như vậy để nói chuyện với ông ta, Thái Duyệt bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Tiểu Ngọc, con nói đúng, cha thật sự đã quá bảo thủ không nhìn xa hơn, cho dù cha có lời được nhiều tiền đến mấy thì sao, đến cuối cùng, chẳng phải chẳng mang theo xuống lòng đất được ư? Được rồi, cha sẽ nói hết với con, bây giờ cha như thế này, cho dù giữ lại vật đó cũng không có cái gì tác dụng,.Tiểu Ngọc, con hãy nghe cho kỹ, cha nói với con chuyện này…..!

Rốt cuộc Thái Duyệt nói chuyện về Lan Đình Tự cho Thái Tiểu Ngọc, Thái Tiểu Ngọc nghe xong thì cau mày, nói:

- Cha, cha nói là Lan Đình Tự gốc sao?

- Đúng, chính là nó, từ sau khi lấy được nó cha luôn giấu đi, nghĩ nó chính là bùa hộ mệnh cuối cùng của cha. Bây giờ xem ra, cái bùa hộ mệnh cuối cùng này chẳng có lợi gì với cha cả!

Thái Duyệt khẽ thở dài, nói:

- Tiểu Ngọc, thật ra thì cha luôn có một tình cảm khác vói con, cha cũng biết, với quan hệ giữa hai chúng ta, cha không nên có tình cảm đó với con. Nhưng mà, cha lại không thể khống chế được tình cảm của mình, cha thật sự hi vọng cha có thể kiếm được thật nhiều tiền, ra nước ngoài sống với con......!

Thái Tiểu Ngọc ngắt lời Thái Duyệt, cô ta nhìn Thái Duyệt, nói:

- Cha, cha suy nghĩ nhiều quá, cha hãy dưỡng thương cho thật tốt đi, lần này là lần cuối cùng còn tới thăm cha, sau này, con nghĩ là con sẽ không tới đây nữa!

Thái Duyệt nhìn Thái Tiểu Ngọc đi ra khỏi phòng bệnh, ông ta khẽ thở dài. Thái Tiểu Ngọc kể lại chuyện Lan Đình Tự cho Mộ Văn, Mộ Văn vừa nghe trụ sở huấn luyện ở Ngô Sơn còn có phòng giấu đồ bí mật, lập tức phái người đến đó. Những cổ vật để ở đó đã bị lấy sạch, hiện giờ trong căn phòng ngầm ở trụ sở huấn luyện không còn gì cả. Chỉ có điều, lần này Mộ Văn lại vồ hụt rồi, Lan Đình Tự ở trong phòng bí mật đã sớm bị Diệp Lăng Phi lấy đi. Đối với loại đồ vật này Diệp Lăng Phi không thèm để ý, cho dù biết đó là quốc bảo đi chẳng nữa, ở trong mắt Diệp Lăng Phi, đó chỉ là một thứ đồ cũ nát từ ngày xưa mà thôi. Diệp Lăng Phi lái xe về tới biệt thự, Suzu Yamakawa và Trương Vân đang ngồi trong phòng khách xem tivi, Minako và Bạch Tình Đình vẫn chưa về. Diệp Lăng Phi ngồi xuống sô pha trong phòng khách, xem tivi với Suzu Yamakawa và Trương Vân. Trong tivi đang chiếu tiết mục kén vợ, cảnh này là mười bày mười tám cô gái đẹp đang đứng trên bục, đối diện là một người đàn ông đang chọn cô gái hợp ý mình giống như tuyển phi tần. Phụ nữ chọn đàn ông, đàn ông chọn phụ nữ, tiết mục kén vợ kén chồng kiểu này đẩy cao mức độ giải trí lên tột đỉnh. Diệp Lăng Phi nghe thấy một cô gái trong chương trình nói là cô không thích đàn ông không có công ăn việc làm ổn định, Diệp Lăng Phi nghe vậy thì quay sang hỏi Suzu Yamakawa:

- Suzu Yamakawa, cô thấy tôi có phải cũng thuộc diện đàn ông không có công ăn việc làm tử tế không?

- Tất nhiên không phải rồi!

Suzu Yamakawa cất tiếng cười như chuông bạc, cô chớp chớp mắt mấy cái, nói:

- Diệp tiên sinh là người đàn ông thành đạt nhất trên thế giới này!

- Ừm, cô thật sự rất biết nói chuyện!

Diệp Lăng Phi giơ tay ra véo má Suzu Yamakawa một cái, lập tức hai gò má Suzu Yamakawa đỏ bừng, ngồi dịch sang phía Trương Vân. Diệp Lăng Phi thấy Suzu Yamakawa phản ứng như vậy, trong lòng hắn nói lên ý muốn trêu cợt cô, hắn lại vó mé Suzu Yamakawa một cái nữa, lần này Suzu Yamakawa không còn chỗ dịch, chỉ có thể cúi mặt xuống, tỏ vẻ để mặc người ta bắt nạt. Diệp Lăng Phi cười cười, hắn nhìn Suzu Yamakawa, nói:

- Suzu Yamakawa, có phải trong lòng cô đang thầm nghĩ sao cái tay Diệp Lăng Phi này lại háo sắc như vậy, đúng không?

- Không phải, Diệp tiên sinh, tôi thật sự không nghĩ thế!

Suzu Yamakawa vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô vội vàng giải thích:

- Tôi luôn cho rằng Diệp tiên sinh là người tốt nhất!

Giờ phút này Trương Vân cũng nói:

- Diệp tiên sinh, ngài cũng đừng trêu chọc Suzu Yamakawa nữa, cô ấy đã nói gì thì là thật, bây giờ tôi không dám nói đùa với cô ấy nữa, có phải tư duy của người Nhật Bản không giống với người Trung Quốc chúng ta không, tôi cảm thấy suy nghĩ của Suzu Yamakawa không giống tôi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Trương Vân, chuyện này thì cô không biết rồi, từ nhỏ người Nhật Bản đã được giáo dục rất nghiêm khắc, vì thế họ làm việc rất nguyên tắc, nhưng đồng thời cũng có vấn đề lớn, đó là không linh hoạt như người Trung Quốc chúng ta....!

Dù sao Diệp Lăng Phi cũng không có việc gì để làm, vì thế nói chuyện với Trương Vân về nước Nhật Bản, Suzu Yamakawa ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, mấy lần mở miệng, nhưng lại không thể nói được gì, cuối cùng, Suzu Yamakawa đành phải thôi không giải thích nữa, nghe Diệp Lăng Phi nói linh tinh về Nhật Bản. Một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra thì thấy là Tiểu Triệu gọi tới. Diệp Lăng Phi đứng dậy, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng khách. Hắn nhận điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói của Tiểu Triệu:

- Diệp ca, có tin tức tốt!

Diệp Lăng Phi nghe được trong giọng nói của Tiểu Triệu toát lên vẻ vui sướng, chắc hẳn Tiểu Triệu đã có phát hiện quan trọng gì đó. Hắn cười nói:

- Tiểu Triệu, rốt cuộc là chuyện gì mà có thể làm cho cậu cao hứng đến như vậy?

- Em đã bắt được một tên có biệt danh là Hắc Cẩu, hắn là một trong những kẻ đã đánh chết Chu Ba, hắn có thể chứng minh, hắn nhận được lệnh của Tôn Thiên Ngạo bắt cóc Chu Ba, sau đó còn đánh chết anh ta. Nhưng còn một tin tức kinh khủng hơn nữa, lúc ấy, Tôn Dược Đông và Liêu Tiểu Hồng cũng ở đó!

Diệp Lăng Phi nghe đến đó, hắn hít vào một hơi lạnh, nói:

- Thật không ngờ Liêu Tiểu Hồng là một người phụ nữ độc ác như vậy, có thể trơ mắt nhìn chồng mình bị người khác đánh chết!

Trước giờ Diệp Lăng Phi chưa bao giờ nghĩ tâm địa của Liêu Tiểu Hồng ác độc tới mức như vậy, trơ mắt nhìn chồng mình bị người khác đánh đến chết. Diệp Lăng Phi liền chửi một câu:

- Một con đàn bà thối, thật không ngờ con đàn bà thối này lại độc ác tới như vậy!

- Diệp ca, em cũng cảm thấy con ả Liêu Tiểu Hồng này quá nhẫn tâm, em đã phái người đi bắt Liêu Tiểu Hồng rồi. Về phần Tôn Dược Đông thì em không dám động đến hắn, hắn là phó cục trưởng cục cảnh sát, em không có quyền lực lớn như vậy!

Tiểu Triệu nói đến đây, cậu ta dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Diệp ca, anh thấy bây giờ em có nên xin chỉ thị của cục trưởng không?

- Xin chỉ thị gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tất nhiên xin chỉ thị bắt Tôn Dược Đông rồi, em đã lấy được khẩu cung của tên Hắc Cẩu kia, đương nhiên có thể bắt Tôn Dược Đông được rồi!

Tiểu Triệu dường như vẫn còn tức giận, cậu ta nói:

- Lần trước, chính vì hắn mà em suýt bị đuổi khỏi ngành cảnh sát, trong lòng em vẫn còn chưa nguôi ngoai chuyện đó. Bây giờ, hắn sắp rơi vào trong tay em rồi, em sẽ không buông tha cho hắn đâu!

Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói:

- Tiểu Triệu, cậu đừng ngây thơ như vậy, bây giờ nếu cậu xin cục trưởng ra chỉ thị, cục trưởng của cậu nhất định sẽ nói phải nghiên cứu một chút, không thể nào đồng ý ngay lập tức được đâu, trong khoảng thời gian ông ta nghiên cứu đề nghị, Tôn Dược Đông đã sớm thủ tiêu các chứng cớ rồi. Đừng quên, bây giờ cậu chỉ có khẩu cung của một mình Hắc Cẩu. Theo anh thấy thì, điều cậu phải làm bây giờ là tiếp tục giữ bí mật, khống chế cả Tôn Thiên Ngạo và Liêu Tiểu Hồng, có thể moi được nhiều thông tin từ chỗ hai người đó. Chẳng lẽ cậu cho rằng Tôn Thiên Ngạo dám kiêu ngạo như vậy, sau lưng hắn không có Tôn Dược Đông sao?

Diệp Lăng Phi nói những lời này đã cảnh tỉnh Tiểu Triệu, Tiểu Triệu vội vàng nói:

- Đúng vậy, Diệp ca, anh nói rất đúng, sao lúc trước em không nghĩ đến chuyện đó nhỉ, chỗ dựa sau lưng Tôn Thiên Ngạo chính là chú của hắn, nếu điều tra thêm về hắn, hỏi đến tột cùng nhất định sẽ biết được nhiều chuyện của Tôn Dược Đông. Đến lúc đó, em sẽ nắm giữ được nhiều bằng chứng hơn!

- Biết là tốt rồi, Tiểu Triệu, đừng nên quá vọng động, nhất định phải bình tĩnh, chỉ như vậy mới có thể câu được cá lớn!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung một câu:

- Lần này Tôn Dược Đông tuyệt đối không thoát được đâu!

- Em sẽ không để cho Tôn Dược Đông chạy trốn đâu!

Tiểu Triệu nói.

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn quay trở lại phòng khách, vừa mới đặt mông xuống ghế sô pha, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình, bây giờ Bạch Tình Đình còn chưa về nhà, không biết có phải hay không là hai cha con Bạch Tình Đình trò chuyện vui quá quên mất cả thời gian không.

- Bà xã, bao giờ thì em về?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em đang trên đường về nhà, ông xã, em nhớ ngươi lắm, vì thế mới gọi điện thoại cho anh

Bạch Tình Đình dịu dàng nói.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vậy thì về sớm để gặp anh, anh cũng nhớ bà xã!

Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, chợt nghe Trương Vân kêu lên:

- Là phu nhân kìa!

Diệp Lăng Phi cả kinh, nhìn về phía tivi, thấy trên tivi đang đưa tin về một tên tội phạm lừa đảo, ảnh trên màn hình tivi rất giống Bạch Tình Đình, nhìn qua còn tưởng rằng đó chính là Bạch Tình Đình.