Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Tiểu Cửu đã không để cô phải thất vọng, cậu ta tới để cứu cô. Mà cô đã giả bộ bị thương, chỉ có thể tiếp tục đâm lao theo lao, đúng vậy không?
- Đúng!
Mộ Văn nói,
- Tôi chỉ có thể làm như vậy!
- Tôi có thể hiểu được, Mộ Văn, bây giờ cô định làm gì? Đi về khách sạn ngủ, hay là báo cáo tình hình với cấp trên của cô, yêu cầu cảnh sát thành phố Vọng Hải phối hợp với cô?
Mộ Văn lại liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Hình như cái gì anh cũng biết vậy, không thì anh làm thủ trưởng của tôi đi!
Mộ Văn nói ra câu này xong chính cô ta cũng bật cười. Trái lại Diệp Lăng Phi tỏ vẻ rất nghiêm túc, nói,
- Mộ Văn, chuyện này không thể lấy ra để đùa được đâu. Cô có biết không, tôi là một người không thể bại lộ trước ánh sáng được, tôi tin rằng, người của quốc gia sẽ không để tôi xuất hiện trong cơ cấu chính phủ. Bọn họ lo lắng bị người khác công kích là bao che cho tội phạm buôn lậu vũ khí bị truy nã!
Mộ Văn lấy một điếu thuốc lá ra, châm lửa hút một hơi, nói:
- Tôi biết thừa là nói chuyện tiếp với anh cũng không có tiến triển gì mà, anh là một kẻ giỏi ăn nói, tôi nói không lại anh. Tôi về báo cáo công tác với cấp trên đây, có thể tối hôm nay sẽ có hành động, chuyện này phải xem ý kiến của thủ trưởng tôi như thế nào!
Diệp Lăng Phi không nói thêm gì nữa, hắn đưa Mộ Văn đến trước cửa khách sạn quốc tế mà cô ta thuê phòng. Diệp Lăng Phi dừng xe, nhìn Mộ Văn, nói:
- Tôi không đi lên đâu, tôi nghĩ tôi không cần phải lên phòng cô làm gì cả. Tôi vừa mới ăn no rồi, thật sự không có thể lực để mà …!
- Anh coi tôi là người nào vậy, chẳng lẽ là một người phụ nữ không ai muốn sao?
Mộ Văn cởi dây an toàn ra, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, thật ra thì khi tiếp xúc với những người đàn ông như anh, tôi thật sự rất sợ hãi, bởi vì tôi không biết lúc nào các anh sẽ ra tay với tôi, nhưng tôi cũng hoàn toàn miễn dịch với những người đàn ông bình thường đến không thể bình thường hơn. Tôi thích nhất là ngồi trong quán rượu để những người đàn ông đó bu vào tán tỉnh tôi, chờ khi nào có thời gian tôi sẽ dẫn anh đi kiến thức một chút!
- Chuyện này thì miễn đi, tôi còn chưa biến thái đến tình trạng đó!
Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn xuống xe, hắn mới quay đầu xe, đồng thời, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tôn Hổ. Tôn Hổ được Dã Thú thu xếp chỗ ở, đồng thời, Dã Thú cũng chuẩn bị điện thoại cho Tôn Hổ. Điện thoại chỉ đổ chuông ba hồi, đã nghe thấy giọng nói của Tôn Hổ vang lên trong điện thoại:
- Diệp tiên sinh, ngài có chuyện gì cần phân phó?
Tôn Hổ nói chuyện dứt khoát, giống như là luôn chờ đợi Diệp Lăng Phi ra lệnh.
- Tôn Hổ, bây giờ anh đến chỗ rẽ vào đường Hoàn Thành chờ tôi, anh cùng tôi đến một nơi, càng nhanh càng tốt!
Diệp Lăng Phi nói.
- Rõ!
Tôn Hổ không hỏi đường Hoàn Thành ở chỗ nào, làm thế nào để đến đó, những chuyện đó không phải chuyện anh ta cần hỏi. Thứ anh ta phải làm là phục tùng, đó là chấp niệm của Tôn Hổ. Diệp Lăng Phi lựa chọn Tôn Hổ quả thật không sai, tố chất của Tôn Hổ vượt xa những quân nhân xuất ngũ huấn luyện mấy năm có thể đạt tới, Tôn Hổ là bộ đội đặc chủng, mọi cử động thường ngày đều được trải qua huấn luyện nghiêm khác, ở trong đầu đầu anh ta chỉ có phục tùng mệnh lệnh. Diệp Lăng Phi lái xe đến chỗ rẽ vào đường Hoàn Thành, hắn dừng xe lại, chờ Tôn Hổ đến. Khi nãy Diệp Lăng Phi nghe Tiểu Cửu nói Thái Duyệt có một cứ điểm ở Ngô Sơn, hắn liền nhớ ra đó là đâu. Diệp Lăng Phi từng cùng Dã Thú đến bên đấy, lúc đó Diệp Lăng Phi còn chưa gặp Thái Duyệt, thật không ngờ chỗ đó lại là đại bản doanh của Thái Duyệt. Nơi đó nằm ở rìa núi phía tây của Ngô Sơn, ở trong khu rừng có mấy công trình kiến trúc, Diệp Lăng Phi hoài nghi phía dưới các công trình đó còn có mật thất, cất giấu những cổ vật mà Thái Duyệt có được, rất có thể miếng ngọc bội Cửu Long triều thánh cũng ở trong đó. Mộ Văn là đặc công, cô ta phải xin chỉ thị từ cấp trên, nhưng Diệp Lăng Phi thì không để ý tới những thứ đó, thứ hắn muốn là miếng ngọc bội trong tay Thái Duyệt. Giả như hắn có thể lấy được miếng ngọc bội của Thái Duyệt, sự tình sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, Diệp Lăng Phi có thể có thêm lợi thế trên bàn đàm phán với Chu Ngọc Địch. Đây là suy nghĩ thực trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn phải nhanh chóng xử lý xong chuyện lão già ủy thác cho hắn, nếu còn tiếp tục dây dưa, không biết sẽ nảy sinh những tình tiết gì. Lão già sắp không xong rồi, Diệp Lăng Phi cũng phải cân nhắc một khi Bành Nguyên ra đi, hắn nên tiếp tục sống ở Trung Quốc thế nào, có cần chuyển đến nơi khác để sinh sống không. Diệp Lăng Phi có rất nhiều chuyện phải suy xét thấu đáo, nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ là lấy được miếng ngọc bội kia. Tôn Hổ dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy tới nơi này, đã nửa đêm rồi, gọi một cái taxi đến chỗ rẽ vào đường Hoàn Thành, mấy tài xế xe taxi còn lo lắng Tôn Hổ sẽ cướp xe, Tôn Hổ hỏi liên tục hơn mười tài xế, cuối cùng mới có một người đồng ý đưa Tôn Hổ đến đây, nhưng tiền xe thì đắt hơn một chút. Tôn Hổ bước xuống xe taxi, Diệp Lăng Phi cũng mở cửa xuống xe. Diệp Lăng Phi bảo Tôn Hổ lái xe, hắn thì ngồi ở ghế phụ lái, nói với Tôn Hổ:
- Bây giờ chúng ta đến Ngô Sơn, tôi muốn tìm một miếng ngọc bội ở đó!
Tôn Hổ không nói gì, lập tức nổ máy. Diệp Lăng Phi quay sang phía tay phải nhìn cảnh vật đang chạy như bay ở bên ngoài, Diệp Lăng Phi nói:
- Tôn Hổ, anh không hỏi tôi đến đó có nguy hiểm không sao?
- Không cần phải hỏi, Diệp tiên sinh đã cứu tôi, cho dù muốn tôi chết, tôi cũng không chút đắn đo!
- Tôn Hổ, đừng nói nghiêm trọng như vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Bây giờ anh vẫn còn sống, vậy thì nên sống cho thật tốt, trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ khác. Đàn ông luôn cần có phụ nữ, vợ của anh đã phản bội anh, nhưng anh cũng không thể cấm dục được!
Thấy Tôn Hổ không lên tiếng, Diệp Lăng Phi nói thêm:
- Tôn Hổ, tôi coi anh như một người bạn đáng tin cậy của tôi, tôi chỉ hi vọng anh cũng sẽ đối đãi với tôi như vậy!
- Diệp tiên sinh, nhất định tôi sẽ như vậy, tôi thề, cả đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội lại Diệp tiên sinh!
Tôn Hổ vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, anh ta lập tức phát thệ, Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:
- Tôn Hổ, anh nghỉ ngơi thêm một thời gian ngắn ở chỗ Dã Thú, về sau, tôi sẽ để anh làm hộ vệ cho một cô gái, nhưng mà....!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn đổi giọng, giọng nói trở nên sắc bén:
- Anh không được có bất kỳ ý đồ nào với cô ấy, đây là yêu cầu duy nhất của tôi!
- Diệp tiên sinh, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy đâu, càng không có ý đồ với người phụ nữ của Diệp tiên sinh!
Lần này Tôn Hổ đã hiểu lầm, người Diệp Lăng Phi muốn nói đến là Chu Tiểu Linh, cô không phải là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, nếu như có quan hệ gì đó dính dáng đến Diệp Lăng Phi, chỉ có thể nói Chu Tiểu Linh là cô em vợ của Diệp Lăng Phi, nhưng không phải người phụ nữ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không nhiều lời nữa, trên xe có trang bị GPS (hệ thống định vị toàn cầu), cho dù là người không biết đường đến Ngô Sơn, cũng có thể dựa vào GPS để tìm được chỗ đó. Diệp Lăng Phi nói với Tôn Hổ nói:
- Tôi chợp mắt một lát, chờ khi nào đến Ngô Sơn thì gọi tôi!
- Rõ!
Tôn Hổ đáp.
Diệp Lăng Phi nhắm mắt lại, vừa rồi triền miên mấy lần Trần Ngọc Đình khiến cho Diệp Lăng Phi tiêu hao quá nhiều thể lực, bây giờ hắn phải hồi phục lại một chút. Nếu như Tiểu Cửu nói đúng sự thật, việc canh gác ở Ngô Sơn hẳn là rất nghiêm ngặt, Thái Duyệt sẽ dùng nhiều tiền để bảo chỗ lão ta cất giấu cổ vật. Thái Duyệt thỏ khôn có ba hang, ở biệt thự tư nhân do ông ta xây sẽ có một số lượng nhất định cổ vật, số cổ vật đó cần phải tu tạo lại, bị Thái Duyệt tạm thời mang tới đó. Nhưng chủ yếu số cổ vật của Thái Duyệt được giấu ở Ngô Sơn, nưoi đó ngay cả Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu đều chưa được lão ta nói qua, Thái Tiểu Ngọc và Tiểu Cửu chỉ ở đó tầm nửa tháng, vậy thôi.
Trong biệt thự được xây dựa vào núi của Thái Duyệt, một người đàn ông đội mũ lưỡi trang đang cúi đầu, xem xét mấy món đồ sứ ở dưới chân, tất cả đều là hàng tinh phẩm. Chỉ là có một số chỗ đã bị mẻ, Thái Duyệt mang tới đây để sửa, trong đó còn có một món đồ sứ hoài nghi là đồ sứ Sài diêu (Sài diêu là một lò sứ danh tiếng lớn thời Ngũ Đại? Trong văn hiến cổ thấy so sánh Sài diêu ngang với 5 đại danh diêu đời Tống: Nhữ, Quan, Ca, Quân, Định. Tương truyền Sài diêu là ngự diêu của vua Thế Tông đời hậu Châu (954 - 959) tên Sài Vinh nên gọi tên lò là Sài diêu”), chỉ là không có thể xác định. “Đinh đang, đinh đang”, người đàn ông kia gõ vào mấy món đồ sứ, hắn ta không có hứng thú với đồ sứ. Hắn ta đứng dậy, ở sau lưng người này, Thái Duyệt đang đi tới. Người đàn ông đó quay lại, thấy Thái Duyệt đang cười rất tươi, hắn nhẹ nhàng hỏi:
- Có chuyện gì đáng để ông cao hứng như vậy?
- Nữ đặc công mà anh nói đã chết, từ nay về sau, chúng ta an toàn rồi, không có người theo dõi chúng ta nữa!
Thái Duyệt nói xong liền cười,
- Tôi đã nói là chuyện này rất đơn giản mà, con gái tôi vừa xuất mã, chuyện này lập tức được giải quyết gọn ghẽ!