Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1413-1: Không có đạn!(1)




Một chiếc xe Jeep việt dã dừng lại trước mặt Mộ Văn, Thái Tiểu Ngọc ngồi trên ghế lái, tay cầm một điếu thuốc, gọi Mộ Văn:

- Lên xe!

Mộ Văn không hề nghĩ nhiều, mở cửa bước lên xe. Thái Tiểu Ngọc lái xe đi, lái xe Jeep ở trong nội thành quả là rất dễ thu hút sự chú ý, không ít người đi đường đều hướng ánh mắt về chiếc xe này. Thái Tiểu Ngọc dường như đã sớm quen với chuyện này, cũng không để ý tới ánh mắt của những người đi đường. Cô hút một điếu thuốc dành cho phụ nữ, trong nước thì những xưởng sản xuất thuốc lá cho phụ nữ rất ít, đại đa số những phụ nữ hút thuốc đều chọn một số loại thuốc lá nhẹ hơn. Thuốc lá mà Thái Tiểu Ngọc hút là loại thuốc lá dành cho phụ nữ do Malaysia sản xuất, có hương vị khác so với thuốc lá mà Mộ Văn hút. Mộ Văn với tư cách đặc công, đã trải qua rất nhiều khóa huấn luyện khác nhau, hút thuốc cũng là một hạng mục trong các khóa huấn luyện đó.

Trong những hoàn cảnh ác liệt, cần sắm vai những nhân vật khác nhau, hút thuốc là một kỹ xảo để che giấu rất tốt, là một trong những hạng mục trong chương trình huấn luyện. Sau khi trải qua khóa huấn luyện, Mộ Văn có thể thích ứng được với những tình cảnh khác nhau, hút thuốc lá, không hút thuốc...., cô có thể sắm vai nhiều nhân vật. Cô là nữ đặc công, nhưng hành động của cô không hề thua kém với những nữ diễn viên chuyên nghiệp, thậm chí hành động của cô còn tự nhiên hơn cả diễn viên chuyên nghiệp.

Diễn Nếu như diễn viên diễn không tốt thì có thể diễn lại lần khác, nhưng đặc công thì không có đãi ngộ như vậy, bọn họ chỉ có thể làm một lần phải thành công ngay, thất bại sẽ phải trả giá rất đắt, thường là bằng tính mạng của mình. Mộ Văn cũng lấy một điếu thuốc ra, Thái Tiểu Ngọc không nói gì, Mộ Văn cũng không mở miệng nói chuyện trước. Cô châm lửa, sau đó hút một hơi, nhìn ra bên ngoài, có một số người đi bên phải đường đang nhìn theo chiếc xe. Xe phong cách, mỹ nữ trên xe lại càng phong cách. Tình cảnh thường xuất hiện trên phim truyền hình bây giờ lại xuất hiện thật ở ngoài xã hội, ai chả muốn nhìn cho kỹ chứ.

- Mộ Văn, đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau!

Thái Tiểu Ngọc lái xe đến ngã tư gặp đèn đỏ, cô ta dừng xe lại, cuối cùng cùng cũng quay sang trò chuyện với Mộ Văn:

- Tôi và Tiểu Cửu còn nhắc đến chuyện của chúng ta hồi trước, chị có còn nhớ chuyện ở cô nhi viện không?

- Đương nhiên là nhớ rất rõ, sao tôi có thể quên được chứ?

Mộ Văn nghe Thái Tiểu Ngọc nói như vậy, trong lòng cô hơi có chút kích động, Mộ Văn nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, những chuyện đó cho tới bây giờ vẫn còn khắc sâu trong lòng cô, Mộ Văn đã từng nghĩ tới nếu một ngày mình gặp lại những người bạn hồi nhỏ, mình sẽ nói gì với họ. Càng là những người không có gia đình thì họ càng quý trọng những người bạn hồi nhỏ của mình. Thân phận đặc công của Mộ Văn khiến cho cô không có khả năng có một gia đình hạnh phúc với một người chồng yêu dấu, cô là người của quốc gia, vinh dự của quốc gia cao hơn vinh dự của cá nhân. Chính bởi lý do đó, Mộ Văn rất quý trọng những người bạn hồi nhỏ của mình, bởi vì trong lòng cô, những người đó là tất cả của cô. Mộ Văn tỏ ra rất kích động, những chuyện đã qua đều hiện lên mồn một trước mắt, kể cả cảnh bốn người các cô chơi đùa với nhau. Lúc ấy, bốn người các cô là một nhóm nhỏ, Mộ Thiên Dương là lão đại, Mộ Thiên Dương vốn không phải họ Mộ, chỉ là sau này hắn sửa họ của mình. Mộ Thiên Dương có một quá khứ rất thê thảm, hắn là một người con riêng, trong thập niên 90, con riêng luôn bị những người khác khinh bỉ. Mộ Thiên Dương nhớ rất rõ ràng, mẹ của hắn đưa hắn đến khu vui chơi, hôm đó hắn đang cực kỳ vui vẻ, nhưng hắn lại phát hiện ra mẹ mình đã không ở đó nữa, hắn như tìm thế nào cũng không tìm thấy mẹ, Mộ Thiên Dương mới chỉ ba bốn tuổi bị người ta đưa vào cô nhi viện. Mộ Thiên Dương ra hận cha mẹ hắn, vì thế sửa lại tên họ, hắn muốn tự mình làm chủ. Mộ Văn lại nghĩ tới Mộ Thiên Dương, lúc còn nhỏ, Mộ Văn đã sùng bái Mộ Thiên Dương, cho tới bây giờ, ở trong lòng Mộ Văn, Mộ Thiên Dương là người ưu tú nhất, cho du là về sau cô gặp được Diệp Lăng Phi, cũng không thể nào so sánh với Mộ Thiên Dương được. Lúc Mộ Văn nhìn thấy Thái Tiểu Ngọc, trong lòng cô liền nhớ lại ngày xưa, lại nghĩ tới Mộ Thiên Dương, giống như là Mộ Thiên Dương chưa bao giờ rời đi.....................

Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, Trần Ngọc Đình thu dọn bàn ăn xong thì vào rửa bát. Diệp Lăng Phi cầm điều khiển tivi, sau khi chỉnh qua tất cả các kênh, hắn ấn nút tắt tivi đi. Trời đã tối rồi, Diệp Lăng Phi đi ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc. Cư xá đã sáng đèn, ở một khoảng sân nhỏ cách nhà Trần Ngọc Đình không xa, đã có mấy người trong cư xá tụ tập. Những cư xá không mới lắm thì còn có vẻ đông vui, trái lại những khu cư xá mới xây thì lại rất ít hơi người, buổi tối thường thường là một mảnh đen kịt, trong cư xá chỉ có rải rác vài ngọn đèn, ở những nơi như vậy đều khiến người ta cảm thấy âm u. Người ta thương nói nhà bây giờ rất tốt, chắc chắn hơn xưa rất nhiều, nhưng những khu nhà mới xây thường xuất hiện tình trạng như vậy. Diệp Lăng Phi không phải là người trong chốn quan trường, cũng không biết được những quy định cứng nhắc ở trong đó, nhưng hắn lại có thể cảm giác được, chính phủ luôn luôn nâng đỡ bất động sản, là chính phủ không để cho thị trường bất động sản suy sụp.

Nền kinh tế thị trường không thích hợp với thành phố này này, luôn có những thế lực chính trị nhúng tay can thiệp vào thị trường. Diệp Lăng Phi không phải là nhà kinh tế học, không hiểu nổi kinh tế học rốt cuộc là cái gì, hắn chỉ biết những người dân bình thường sống trong thành phố là những người đáng thương nhất, mỗi ngày đều vì chút tiền công ít ỏi mà vất vả ngược xuôi, đến cuối cùng, lại phát hiện tiền mà bọn họ kiếm được đều bị bất động sản nuốt mất, bọn họ chỉ có thể tiếp tục kiếm tiền vất vả, sau đó lại bị đoạt mất, vòng tuần hoàn cứ tiếp tục, cuối cùng không thể thoát được danh xưng là người nghèo. Diệp Lăng Phi lại hút một hơi thuốc, ngẩng đầu lên, phả khói thuốc lên không trung. Cuộc sống vẫn cần phải tiếp tục, cho dù có nhiều vấn đề hơn nữa cũng phải đối mặt, không thể lùi bước. Giờ phút này trong lòng Diệp Lăng Phi đang nghĩ đến đứa con sắp chào đời, hắn chỉ hi vọng tại trước khi đứa bé ra đời, thành phố Vọng Hải sẽ không xảy ra chuyện gì. Hắn không muốn lại đi mạo hiểm nữa, trong khoảng thời gian này hắn chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho Chu Hân Mính và đứa con trong bụng cô.

Không biết từ lúc nào, Trần Ngọc Đình đã đứng sau lưng Diệp Lăng Phi. Trần Ngọc Đình đã thay tạp dề, mặc một chiếc áo khoác. Cô đứng ở sau lưng Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy Diệp Lăng Phi. Cô tựa đầu vào lưng Diệp Lăng Phi, rất khó tin là một người phụ nữ như Trần Ngọc Đình lại có thể làm như vậy. Cô giống như một người phụ nữ nhỏ bé tựa sát vào người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tay cầm điếu thuốc, hắn quay mặt sang, Trần Ngọc Đình đang nhìn về phía hắn, Diệp Lăng Phi ghé môi tới, bờ môi khêu gợi của Trần Ngọc Đình cũng chủ động dịch chuyển hôn lên môi Diệp Lăng Phi. Trần Ngọc Đình chính là một người phụ nữ bị chinh phục, giờ phút này cô chỉ là một một người phụ nữ khát khao sự thương yêu che chở của người đàn ông. Dự báo thời tiết nói là tối nay sẽ có gió về, trời mới chạng vạng tối, quả nhiên là đã nổi gió, tuy cũng không lớn lắm. Diệp Lăng Phi hút xong điếu thuốc, thuận tay ném từ trên ban công xuống dưới đường, Trần Ngọc Đình đã ý loạn tình mê thấy vậy thì bật cười khanh khách. Diệp Lăng Phi quay người lại, hai tay đặt lên vùng hông nở nang của Trần Ngọc Đình, hắn ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Ngọc Đình, nói:

- Chị, chị cười cái gì vậy? - Cậu em, cậu chẳng có đạo đức gì cả, sao có thể thản nhiên ném thuốc lá xuống như vậy?

Trần Ngọc Đình đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, nói:

- Nếu nư có người ở phía dưới nói không chừng người ta sẽ bị bỏng đấy, đến lúc đó, cậu cứ chờ mà bồi thường thiệt hại nghe!

- Không thể nào trùng hợp như vậy chứ, nếu thực sự trùng hợp như vậy, em sẽ lập tức đi mua xổ số, chuyện khó như vậy em còn làm được, em không đi mua xổ số thì còn làm gì?

Diệp Lăng Phi dùng sức, ôm Trần Ngọc Đình vào trong ngực, hắn lại hôn lên môi Trần Ngọc Đình một cái, nói:

- Chị, ta vừa nãy em rất thỏa mãn, thiếu chút nữa chị hút khô em rồi!

Những lời khiêu khích mà Diệp Lăng Phi nói ra giống như một liều thuốc kích thích với Trần Ngọc Đình, phòng tuyến tinh thần của cô vốn đã yếu ớt, dục hỏa lại bị Diệp Lăng Phi châm lên, cô u oán nói: - Đều là do cậu, chẳng phải chị đã nói với cậu rồi sao, đều là thằng em xấu xa nhà cậu khiến chị thất tiết. Những năm qua chị đã chịu đựng khổ sở như vậy rồi, nhưng cuối cùng lại bị cậu phá hỏng, cậu nói xem chị có thể không hận cậu sao!

Cực kỳ đầy đặn, ngực Diệp Lăng Phi tựa sát vào ngực Trần Ngọc Đình, hắn cảm thấy bộ ngực cao vút mềm mại đang ép sát vào người hắn, hắn không nhịn được nữa, bế Trần Ngọc Đình lên. - Chị, em chợt nhớ ra là em còn một kiểu nữa chưa đem ra dùng, bây giờ, chúng ta đi thử xem. Tình Đình đã không chịu được rồi, để xem chị có chịu được không....!