- Quả nhiên là sức tưởng tượng của đặc công đều cực kỳ phong phú, ngay cả chuyện này mà cô cũng nghĩ tới. Mộ Văn, tôi không thể không thừa nhận cô rất lợi hại!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn cố ý trợn mắt lên, chậm rãi nói:
- Đáng tiếc là lần này cô đã đoán sai, tôi định coi cô là..... minh hữu (đồng minh) cơ. Mộ Văn, không biết cô có hài lòng với câu trả lời của tôi không?
- Đương nhiên là tôi hài lòng!
Mộ Văn thật sự không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói cô là minh hữu, vừa nãy, Mộ Văn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để tg phục Diệp Lăng Phi cùng điều tra chuyện này với mình, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại chủ động nói hai người bọn họ là minh hữu, như vậy thì dễ nói chuyện hơn rất nhiều, có Diệp Lăng Phi hỗ trợ, bên mình quả thật như hổ thêm cánh. Mộ Văn cười nói:
- Diệp Lăng Phi, nếu như chúng ta đã là minh hữu, vậy tôi không giấu diếm anh chuyện gì nữa. Căn cứ theo những gì tôi điều tra được, nhà sử học Thái Duyệt đó rất có vấn đề, Diệp Lăng Phi, nếu tôi trực tiếp đi tìm Thái Duyệt, nhất định sẽ khiến cho Thái Duyệt nghi ngờ, mà anh đã từng gặp gỡ Thái Duyệt, tôi nghĩ nếu anh đi gặp Thái Duyệt thì ông ta sẽ không nghi ngờ!
- Bảo tôi đi gặp Thái Duyệt bây giờ sao?
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Mộ Văn, tôi nối hai chúng ta là minh hữu, nhưng mà, tôi không hề nói là tôi sẽ đi mạo hiểm. Như cô vừa mới nói đấy, rất có thể Thái Duyệt là một tay buôn bán đồ cổ bất hợp pháp, cô làm vậy chẳng khác đưa con cừu non nhỏ bé đáng yêu là tôi vào miệng con cọp sao, tôi không đi đâu!
Mộ Văn mở to hai mắt ra nhìn, cô nhìn Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh vẫn còn là tên Diệp Lăng Phi mà tôi quen sao? Ở trong ấn tượng của tôi, anh chưa từng sợ hãi chuyện gì, chẳng lẽ bây giờ anh lại đổi tính đổi nết, hay là đầu anh bị va vào đâu nên có vấn đề rồi? Người như anh mà nói mình là con cừu non nhỏ bé đáng yêu, tôi thật sự không thể tin vào lỗ tai của mình đó!
- Chuyện này thì có gì lạ chứ, tôi sắp làm cha rồi, tất nhiên là sẽ trở nên nhát gan!
Diệp Lăng Phi vừa nhắc tới chuyện đó, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười xuất phát từ nội tâm, hắn nhìn Mộ Văn, nói:
- Mộ Văn, có thể cô sẽ không tin, nhưng từ lúc tôi biết mình sắp được làm cha, tôi lập tức trở nên nhát gan. Tôi lo mình sẽ xảy ra chuyện, tôi lo mình không thể gặp được đứa con đáng yêu của tôi, tôi lo.....!
Mộ Văn rốt cuộc không thể chịu nổi được nữa, cô vội vàng xua xua tay với Diệp Lăng Phi, nói:
- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi, coi như tôi rồi, đến cả những câu buồn nôn như vậy mà anh cũng nói được!
- Buồn nôn sao?
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Tôi không cảm thấy có gì buồn nôn cả!
- Còn không buồn nôn? Vậy anh nói thế nào mới gọi là buồn nôn đây!
Mộ Văn nói xong liền giơ tay phải ra, định đánh vào đầu Diệp Thiên một cái, Diệp Lăng Phi lùi về phía sau một chút, Mộ Văn không đánh trúng đầu Diệp Lăng Phi. Mộ Văn nở nụ cười, bàn tay nắm lại không buông ra, còn định đánh Diệp Lăng Phi thêm một cái nữa, đúng lúc đó, nét mặt Mộ Văn trở nên cứng đờ, giống như là cô vừa nhìn thấy một chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, mắt cô cũng trợn trừng lên, nhìn ra bên ngoài. Diệp Lăng Phi nhìn ra bên ngoài quán cà phê, cũng không nhìn thấy có chuyện gì đặc biệt nhỉ. Diệp Lăng Phi lại quay sang phía Mộ Văn, chỉ Mộ Văn đứng bật dậy, vội vàng chạy ra chỗ cửa quán cà phê.
- Lạ quá nhỉ, rốt cuộc Mộ Văn làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi không hề đuổi theo, hắn kêu nhân viên phục vụ mang thêm một ly cà phê nữa lên, hắn ngồi nguyên tại chỗ, nhàn nhã uống cà phê. Khoảng chừng mười phút đồng hồ, đã nhìn thấy Mộ Văn vẻ mặt uể oải đi vào trong quán cà phê, lại ngồi vào chỗ của cô.
- Có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi tay cầm cái thìa, khuấy khuấy cốc cà phê, ánh mắt hắn bắt đầu đánh giá Mộ Văn, Diệp Lăng Phi muốn tìm được đáp án từ chỗ Mộ Văn. Mộ Văn chỉ lắc đầu, nói:
- Tôi nhìn lầm người thôi!
- Cô vừa nhìn lầm người hả?
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:
- Tôi đây rất muốn biết rốt cuộc cô nhìn lầm người nào? Chẳng lẽ là mối tình đầu của cô sao?
Bộp, Mộ Văn đập bàn một cái, phát ra một tiếng vang thanh thúy, những vị khách đang ngồi trong quán lập tức hướng sự chú ý sang bên này, mà ngay cả các nhân viên trong quán cà phê cũng đều quay sang xem có chuyện gì. Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh không thể đem anh ấy ra để đùa cợt, anh ấy đã chết rồi, anh không nên đùa giỡn kiểu như vậy!
Mộ Văn nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi thấy Mộ Văn phản ứng như vậy, hắn vẫn cười rất tươi, nói:
- Có gì to tát đâu cơ chứ, Mộ Văn, chẳng lẽ cô cho rằng cô có thể đánh thắng tôi sao? Tôi đã nói giỡn với cô rồi đây, không biết cô có định động thủ ở ngay chỗ này không?
Diệp Lăng Phi nói xong nhìn thoáng qua cái túi xách của Mộ Văn, bổ sung thêm:
- Súng của cô ở trong túi xách, tôi có lòng tin rằng khi cô chưa cầm được khẩu súng, tôi đã vặn gảy cổ cô rồi, cô có muốn thử một chút xem thế nào không?
Mộ Văn lại trợn trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, mắng:
- Anh là một tên khốn kiếp, một tên khốn kiếp từ đầu đến chân!
Nói xong Mộ Văn đứng dậy, cầm lấy túi xách của mình, đi về phía cửa quán cà phê. Diệp Lăng Phi không hề có ý gì là muốn đuổi theo Mộ Văn, hắn vẫn thảnh thơi ngồi một chỗ thưởng thức cà phê. Mộ Văn vừa mới đi tới chỗ cửa quán cà phê, bỗng nhiên quay người lại, quay trở về chỗ ngồi ban nãy của mình. Cô hừ lạnh một tiếng, nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi sẽ không để anh được như ý đâu, anh làm như vậy nhất định là có nguyên nhân!
- Cô đoán đúng rồi đấy!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Mộ Văn, thản nhiên nói:
- Chỉ có điều, trước khi tôi nói ra lý do của tôi, có lẽ cô nên nói cho tôi biết người mà cô vừa nhìn nhầm là ai!
- Chính là anh ấy!
Mộ Văn chậm rãi nói,
- Anh đoán không sai, vừa nãy tôi cho rằng mình đã nhìn thấy anh ấy ở bên ngoài, nhưng mà sau khi tôi đuổi theo, tôi lại phát hiện mình đã nhìn lầm người. Ngẫm lại thì đúng là buồn cười, anh đã chết rồi, làm sao có thể xuất hiện ở đây được nữa, có thể là do tôi nhớ anh ấy, thành ra xuất hiện ảo giác!
- Nếu anh ta vẫn chưa chết thì sao?
Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này, chỉ thấy sắc mặt Mộ Văn lập tức thay đổi, cô nói:
- Điều đó không có khả năng, sao anh ấy vẫn còn sống cơ chứ?
- Tôi vẫn nhắc lại câu cách ngôn kia, trước khi cô tận mắt nhìn thấy điều gì thì không nên tin người khác!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Cô không tận mắt nhìn thấy Mộ Thiên Dương bị nổ tan xương nát thịt, điều đó có nghĩa là có thể Mộ Thiên Dương vẫn còn sống. Nếu như vậy, tôi cho rằng nhất định Mộ Thiên Dương có chuyện quan trọng gì đó, nói thí dụ như là tiền hoặc là vật gì khác, đáng để anh ta làm như vậy. Bất kể thế nào, Mộ Văn, cô phải tin vào ánh mắt của mình!
- Tôi cần yên tĩnh!
Mộ Văn nói,
- Diệp Lăng Phi, tôi thật sự hi vọng điều anh nói là sự thật, như vậy thì tôi còn có cơ hội để gặp lại Thiên Dương!
- Cô có cơ hội gặp lại Mộ Thiên Dương, theo tôi thì khả năng đó có tồn tại. Nhưng mà, Mộ Văn này, cô đã từng nghĩ tới chưa, cho dù cô và Mộ Thiên Dương gặp nhau, hai người gặp nhau có thể nói cái gì, có thể làm cái gì, chẳng lẽ cô không sợ ngày hai người các cô gặp nhau sẽ nói chuyện bằng súng đạn sao. Gặp nhau chẳng bằng không gặp, nhớ nhau mới là tốt nhất!
Diệp Lăng Phi nói xong, đưa ly cà phê lên khóe miệng, tiếp tục uống cà phê. Mộ Văn lâm vào trầm tư, vừa rồi cô không thể chắc chắn người cô nhìn thấy là Mộ Thiên Dương, nhưng bóng lưng của người này lại rất giống Mộ Thiên Dương, khiến cho Mộ Văn tin rằng người đó chính là Mộ Thiên Dương. Chẳng lẽ Thiên Dương thật sự chưa chết? Mộ Văn thầm suy nghĩ, trong lòng cô rất tin tưởng những gì Diệp Lăng Phi là sự thật, chodù Mộ Thiên Dương vì một lý do cá nhân nào đó mà giả chết, Mộ Văn cũng sẽ tha thứ choMộ Thiên Dương, cô chỉ muốn được gặp lại Mộ Thiên Dương mà thôi. Thời gian qua lâu như vậy rồi, trong lòng Mộ Văn thủy chung vẫn khó quên được Mộ Thiên Dương, mỗi khi ngủ cô còn thường xuyên mơ thấy Mộ Thiên Dương. Cô hi vọng Mộ Thiên Dương còn sống, hi vọng có thể được gặp lại Mộ Thiên Dương lần nữa. Trong một cửa hàng hoa cách quán cà phê không xa, một người đàn ông khoảng chưng 24, 25 tuổi cầm một bó hoa, đưa cho chủ tiệm bán hoa đó, sau đó, anh ta lấy ra một xấp tiền, đưa cho cô chủ tiệm.
- Đưa bó hoa này tới tận tay cô gái xinh đẹp tên là Mộ Văn đang ngồi trong quán cà phê kia, số tiền này đều là của cô!
Người đàn ông kia nói như vậy xomh, lại kéo mũ lưỡi trai sụp xuống che nửa mặt, quay người đi ra khỏi ửa hàng bán hoa. Cô chủ tiệm tay cầm bó hoa, trong lòng thầm nghĩ trên thế giới này kẻ có tiền nhiều thật, số tiền mà gã đội mũ lưỡi trai vừa đưa cho cô đủ để mua mười bó thế này, cô hận không thể cầu trời cho ngày nào cũng có khách hàng hào phóng như vậy. Cô không dám chậm trễ, lập tức phái người đưa bó hoa này cho Mộ Văn đang ngồi trong quán cà phê.