Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1399-1: Quá chủ động!(1)




Tình hình giao thông trong thành phố ngày càng tồi tệ, tắc đường đã trở thành chuyện bình thường. Diệp Lăng Phi rất không thích cảm giác bị kẹt xe, xung quanh toàn là xe cộ, mình giống như là miếng thịt bị kẹp giữa một cái bánh mì, những tạp âm huyên náo khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái. Diệp Lăng Phi đã hút xong hai điếu thuốc lá rồi, nhưng mà xe vẫn chẳng nhích được thêm tẹo nào. Hắn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mộ Văn, nói:

- Mộ Văn, tôi nghĩ bây giờ tôi không đến được rồi!

- Lại xảy ra vấn đề gì rồi hả?

Mộ Văn hỏi.

- Không có chuyện đó!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bây giờ tôi đang bị kẹt ở trên đường rồi, muốn đi cũng không đi được, chả biết là đằng trước có chuyện gì. Ài, không biết thời buổi bây giờ ra làm sao nữa, động một tí là tắc đường, bây giờ tôi đang bực bội đây!

Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô liền bảo:

- Diệp Lăng Phi, xem ra hôm nay anh không đến được rồi, thôi vậy, để mai gặp lại nhé. Bây giờ tôi phải đi điều tra tư liệu, có một số việc tôi vẫn chưa dám chắc chắn, chờ tôi xác nhận được những chuyện này mới nói với anh thì tốt hơn!

- Mộ Văn, rốt cuộc thì cô muốn nói gì với tôi, luôn làm ra vẻ thần bí như vậy, không biết cô định làm cái gì nữa!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chẳng lẽ cô không nói với tôi qua điện thoại được sao?

Mộ Văn cười nói:

- Diệp Lăng Phi, anh cũng biết tôi là đặc công, làm đặc công thì có thì phải có nguyên tắc hành động của đặc công, tôi luôn luôn tự nhủ với mình nhất định phải hành động theo nguyên tắc của một đặc công!

- Mộ Văn, cô đã khăng khăng nói mình phải hành động theo nguyên tắc của đặc công, vậy tôi cũng không hỏi tiếp nữa. Chỉ là, tôi còn có một vấn đề luôn muốn hỏi cô, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay có cơ hội nói chuyện với cô, tôi muốn hỏi cô xem rốt cuộc có phải như vậy không!

- Là cái gì vậy?

Mộ Văn hỏi.

- Thôi bỏ đi, không hỏi nữa vậy, cho dù biết cũng không có ích gì, chuyện này không liên quan gì đến tôi!

Diệp Lăng Phi nói đến đây bổ sung thêm,

- Bởi vì tôi nghĩ, cô là một đặc công, nghề nghiệp của cô đã quyết định cô phải trung thành với quốc gia, đúng chứ?

- Đây là cơ mật, tôi không muốn nói!

Mộ Văn nói đến đây, ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Diệp Lăng Phi, tôi biết anh muốn hỏi tôi chuyện gì, nhưng mà, đúng như anh nói, chuyện đó không liên quan gì đến anh, trừ phi anh muốn tiến thêm một bước trong quan hệ với tôi. Nếu vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết!

- Không có, tạm thời tôi không nghĩ đến chuyện đó, không, phải nói là tôi không thể nào nghĩ đến chuyện đó được. Cuộc sống của tôi đang rất ổn định, không có nhiều biến cố, và tôi cũng không muốn biến cố xảy ra với tôi!

Diệp Lăng Phi không muốn nói quá trực tiếp, hắn và Mộ Văn cũng coi như là bạn, nếu như đổi lại là Diệp Lăng Phi trước kia, nhất định sẽ nói thêm vài câu chọc ghẹo ong bướm, nhưng Diệp Lăng Phi bây giờ đã thay đổi rồi, hắn không muốn có quan hệ với quá nhiều người phụ nữ khác. Hắn không trò chuyện quá lâu với Mộ Văn, dập máy. Mộ Văn đã nói là hôm nay không đến cũng được, tốt nhất là để mai gặp rồi nói sau. Diệp Lăng Phi ngồi chờ trong xe cảm thấy buồn tẻ, liền bước xuống xe, ở trên đường đã có không ít những người lái xe vì đã mất hết kiên nhẫn nên ra khỏi xe cho đỡ buồn. Có những người đứng túm năm tụm ba để nói chuyện, có người thì nhìn đằng trước xem ở đó đang có chuyện gì, còn có người còn đi hỏi thăm khắp tất cả, vì sao mà mãi không cho lái xe đi. Diệp Lăng Phi đứng tựa người vào sườn xe một lát rồi lại lên xe. Hắn ngồi ở trong xe, cầm lấy điện thoại tùy ý đảo qua danh bạ điện thoại, không ngờ là khi đến tên Trương Lộ Tuyết hắn sơ ý bấm nút gọi. Diệp Lăng Phi nghĩ Trương Lộ Tuyết vẫn còn đang ở tập đoàn, gọi cho cô cũng không có gì không ổn, vì vậy hắn mới không cúp máy. Đầu dây bên kia nhấc máy, từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trương Lộ Tuyết:

- Diệp Lăng Phi, anh có chuyện gì sao?

Diệp Lăng Phi nghe được giọng điệu của Trương Lộ Tuyết dường như là đang rất vui vẻ, hắn cười hỏi:

- Lộ Tuyết, sao em cảm thấy hôm nay em có vẻ cao hứng vậy, nào, nói anh nghe một chút, để anh cao hứng cùng với!

- Sao em lại phải nói với anh chứ, chẳng lẽ anh không tự mình đến công ty xem thế nào sao?

Trương Lộ Tuyết nói đến đây, cô dừng lại một chút, sau đó nói thêm:

- Nhạc phụ của anh đang ở công ty đấy!

Diệp Lăng Phi vừa nghe đến Trương Lộ Tuyết nói nhạc phụ của hắn đã đến tập đoàn, Diệp Lăng Phi liền cười nói:

- Đừng nói bây giờ anh không thể đến tập đoàn, cho dù bây giờ có thể đến tập đoàn, anh cũng không dám đến đâu. Bây giờ vợ anh và nhạc phụ anh đang bất hòa với nhau, anh ấy à, không trêu chọc hai người họ là tốt nhất, chuyện trong gia đình, anh không biết phải xử lý thế nào mới ổn nữa!

- Diệp Lăng Phi, cho nên em mới nói là anh thử đến tập đoàn xem, nếu như chuyện đó không tệ giống như anh tưởng tượng, chẳng phải là anh sẽ mừng muốn chết sao. Diệp Lăng Phi, có một số việc không giống như anh tưởng tượng đâu!

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy xong, hắn cười bảo:

- Anh hiểu rồi, hóa ra là nhạc phụ và bà xã của anh lại hòa hảo rồi. Lộ Tuyết, em nói anh nghe chút, rốt cuộc trong hai người đó ai đã nhượng bộ vậy?

- Diệp Lăng Phi, em cảm thấy hơi lạ, hình như trong lòng anh chẳng sốt ruột chút nào!

Trương Lộ Tuyết nói,

- Từ những gì anh vừa nói em cứ cảm giác anh đã sớm biết chuyện sẽ tiến triển như vậy rồi. Diệp Lăng Phi, đừng nói với em tất cả những chuyện này đều là anh đứng sau giở trò đấy nhé!

- Lộ Tuyết, em ngàn vạn không thể nghi oan cho anh như vậy, anh không hề làm gì cả, thật đấy!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Chỉ là anh đoán có thể chuyện này sẽ kết thúc tốt đẹp, em thử nghĩ mà xem, Tình Đình và nhạc phụ của anh dù sao cũng là cha con, cho dù bọn họ có bất hòa thế nào thì cũng sẽ không làm tổn thương tình cha con đâu. Sau đó, nếu có cơ hội thích hợp, hoặc là có chuyện gì đó đả động bọn họ, hai người bọn họ sẽ lại hòa hảo với nhau thôi, không có mâu thuẫn gì là không thể giải quyết. Đây cũng là lý do vì sao anh không muốn can thiệp vào chuyện này, nói thế nào anh cũng là người ngoài, không thể tham gia vào chuyện giữa hai cha con họ được. Cuối cùng thì mâu thuẫn cũng đã được giải quyết, sau cơn mưa trời lại sáng!

- Thì ra là như vậy!

Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi trả lời, cô nói:

- Em biết ngay là anh biết chuyện này mà, bây giờ xem ra quả đúng là như thế. Diệp Lăng Phi, anh đúng là rất xấu xa mà!

- Anh xấu xa?

Diệp Lăng Phi nghe Trương Lộ Tuyết đánh giá mình như vậy, hắn lắc lắc đầu, hiển nhiên không ủng hộ ý kiến của Trương Lộ Tuyết, chỉ có điều Trương Lộ Tuyết không nhìn thấy thái độ của Diệp Lăng Phi được. Diệp Lăng Phi nói:

- Anh không xấu chút nào cả, vừa rồi anh đã nói rất rõ ràng, đây là chuyện của hai cha con họ, anh không thể tham gia vào được. Lộ Tuyết, em còn chưa nói với anh, rốt cuộc trong hai người ai là người nhượng bộ trước!

- Điều này rất quan trọng sao?

Trương Lộ Tuyết hỏi. - Đương nhiên là quan trọng rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nếu ai nhượng bộ trước thì sự tình sẽ phát triển theo hướng mà người đó mong muốn. À, đợi đã, em nói là nhạc phụ đại nhân của anh đến tập đoàn đúng không, vậy thì để anh đoán nhé, nhất định là nhạc phụ đại nhân của anh đã nhượng bộ trước rồi!

- Diệp Lăng Phi, bây giờ em thật sự hoài nghi có phải là anh đã biết diễn biến ở đây thế nào, cố ý muốn đùa giỡn em có phải không?

Trương Lộ Tuyết hỏi Diệp Lăng Phi như vậy, trái lại khiến hắn bật cười, Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:

- Lộ Tuyết, em nói gì vậy, anh chẳng hiểu em đang nói gì cả. Chẳng phải là anh đã nói với em rồi sao, đấy là anh đoán, anh chỉ thuận miệng phán bừa như vậy thôi, chắc không đúng đâu!

- Diệp Lăng Phi, anh đoán đúng rồi đấy!

Trương Lộ Tuyết nói thầm,

- Giống như là anh có thể nhìn thấy những gì diễn ra vậy, thật sự không hiểu nổi tại sao anh có thể đoán được như thế nữa!

- Anh là thần mà!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Lộ Tuyết, em có tin điều đó không?

- Em chả tin!

Trương Lộ Tuyết nói,

- Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, nếu như nói tiếp với anh thì cả ngày cũng không hết chuyện. Em còn có việc phải xử lý, em không giống như anh, suốt ngày không phải làm gì, chỉ biết đi lung tung khắp nơi. Xem như em sợ anh rồi, thật sự không hiểu nổi tại sao một người đàn ông như anh mà lại có nhiều người phụ nữ thích như vậy?

- Chẳng phải em cũng như vậy sao?

Diệp Lăng Phi hỏi câu đó xong, đầu dây điện thoại bên Trương Lộ Tuyết không có âm thanh gì cả, một lát sau mới nghe được giọng nói căm phẫn của Trương Lộ Tuyết vang lên trong điện thoại:

- Cho nên, bây giờ em rất hận chính mình, tại sao mình lại thích anh!

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:

- Lộ Tuyết, em thích anh là một chuyện rất bình thường, em xem một người đàn ông xuất chúng như anh, không thích mới là lạ đấy!