Trương Lộ Tuyết ngồi đối diện với Bạch Tình Đình, cô gác chân phải lên, lẳng lặng nghe Bạch Tình Đình kể chuyện, mãi cho đến khi Bạch Tình Đình nói cha cô đã thay đổi, Trương Lộ Tuyết mới lên tiếng:
- Tình Đình, cậu đừng nên kết luận vội vàng như vậy, có lẽ bác Bạch không giống như những gì cậu nghĩ đâu. Chi bằng chờ bác Bạch tới công ty, cậu nói chuyện với bác ấy xem thế nào!
- Mình đã nói chuyện với cha mình rồi, nhưng không có tiến triển gì cả!
Bạch Tình Đình khẽ thở dài, nói:
- Mình không biết rốt cuộc cha mình định thế nào nữa. Lộ Tuyết, tạm thời không nói đến chuyện của cha mình nữa, mình nói chuyện của công ty cho cậu nghe trước đã!
Bạch Tình Đình kể lại những gì cô biết cho Trương Lộ Tuyết nghe, trong đó bao gồm cả chuyện Thái Hạo. Chuyện này Bạch Tình Đình chưa từng nói với bất kỳ một ai, Bạch Tình Đình không muốn để người khác biết được chuyện này, nhưng hôm nay, cô lại kể cho Trương Lộ Tuyết, có thể thấy, trong lòng Bạch Tình Đình đã coi Trương Lộ Tuyết là một người bạn thân, rất thân, nếu không thì, Bạch Tình Đình sẽ không kể chuyện này đau. Trương Lộ Tuyết quả thực không biết những chuyện này, sau khi nghe xong, Trương Lộ Tuyết hít vào một hơi lạnh, cô nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, em trai của cậu, à, cái gã tên là Thái Hạo đó quả là rất khốn nạn, nếu lúc ấy hắn thực hiện thành công mưu đồ của mình, chẳng phải là.....!
Cho dù Trương Lộ Tuyết không nói tiếp, trong lòng Bạch Tình Đình cũng hiểu được, Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, nói:
- Lộ Tuyết, đó cũng là lý do tại sao từ trước đến giờ mình không chịu tha thứ cho Thái Hạo, người này thực sự rất xấu xa, mình sẽ không tha thứ cho hắn đâu. Nhưng mà, cha mình lại muốn cứu người con trai này ra, những người đó là do cha mình sắp xếp vào tập đoàn, hôm nay mình đến tập đoàn chính là để xử lý chuyện này. Cho dùng tương lai mình có tha thứ cho Thái Hạo hay không, mình cũng không cho phép cha mình đem lợi ích của tập đoàn ra để cứu Thái Hạo, mình tuyệt đối sẽ không đồng ý!
Đến hôm qua Trương Lộ Tuyết mới biết chuyện của tập đoàn, lúc đó cô rất tức giận, muốn ngay mặt chất vấn Bạch Tình Đình rốt cuộc là chuyện gì, lúc đó Trương Lộ Tuyết cho rằng lần này Bạch Tình Đình làm việc thật sự rất quá đáng, cho nhiều người vào thành phần quản lý của tập đoàn mà không chịu thương lượng với cô một chút, chẳng lẽ không coi mình là phó tổng giám đốc sao? Nhưng bây giờ, sau khi Trương Lộ Tuyết nghe được những gì mà Bạch Tình Đình kể, cô mới biết hóa ra trong lòng Bạch Tình Đình cũng không dễ chịu gì, chắc hẳn lúc Bạch Tình Đình biết được chuyện này chắc cô sẽ cảm thấy khổ sở, bởi vì Bạch Cảnh Sùng không coi trọng Bạch Tình Đình, không đề cập với Bạch Tình Đình về chuyện này. Con người quả là rất kỳ lạ, có đôi khi cực kỳ phẫn nộ, nhưng sau đó lại trở nên rất đồng cảm. Giờ phút này trong lòng Trương Lộ Tuyết trái lại cảm thấy Bạch Tình Đình thật sự không dễ chịu. Trước giờ cô luôn đối đãi với Bạch Tình Đình như đối thủ của mình, lại không suy nghĩ về con người của Bạch Tình Đình như thế nào, Trương Lộ Tuyết cho rằng, nếu như đổi lại mình ở vị trí của Bạch Tình Đình, có lẽ cô còn kém hơn Bạch Tình Đình, nhất là những chuyện Bạch Tình Đình đã gặp phải, cô quả thật không dám nghĩ đến. Em trai của mình vì tài sản mà muốn mình chết, loại chuyện này quả thật không tưởng tượng nổi. Trương Lộ Tuyết muốn an ủi Bạch Tình Đình, nhưng nhất thời cô không biết phải nói như thế nào, cô liền đứng dậy, nói:
- Tình Đình, cậu có muốn uống cà phê không, để mình đi pha cho cậu!
- Lộ Tuyết, không cần đâu, để mình bảo thư ký đi làm là được rồi!
Bạch Tình Đình nhấc điện thoại lên, vừa định gọi cho thư ký, chợt nghe thấy Trương Lộ Tuyết nói:
- Tình Đình, chuyện này cậu không biết sao, cà phê nhất định phải do chính mình pha mới ngon, thư ký không biết khẩu vị của mình thế nào, không thể pha ra cốc cà phê hợp với khẩu vị của mình. Muốn uống cà phê đúng theo sở thích của mình thì phải tự mình pha mới được. Tình Đình, cậu có muốn đi pha cà phê với mình không?
Pha cà phê vốn là một chuyện nhỏ nhặt, những chuyện như vậy trước giờ Bạch Tình Đình toàn giao cho thư ký làm, bản thân cô cũng không làm mấy việc đó, bây giờ, nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy, Bạch Tình Đình chần chừ một lát rồi nói:
- Thế cũng được!
Nói xong, cô đứng dậy, cùng Trương Lộ Tuyết đi ra khỏi văn phòng. Hai người vừa đi ra ngoài, thư ký của Bạch Tình Đình thư ký đứng dậy, nói:
- Phó tổng giám đốc, vừa nãy có chủ nhiệm bộ phận quản lý đến đây, nói là vì những người mới vào......!
Bạch Tình Đình kiên nhẫn nghe xong, nói với thư ký của mình:
- Chuyện này cứ tạm thời để đó đã, tôi tất nhiên đã có an bài, bây giờ có chuyện gì không cần phải nói với tôi, tôi chỉ muốn yên lặng uống một cốc cà phê thôi!
- Phó tổng giám đốc, vậy để tôi pha cà phê cho chị!
Cô thư ký kia đứng dậy định đi cho pha cà phê Bạch Tình Đình, lại nghe thấy Bạch Tình Đình cười nói:
- Hôm nay tôi muốn tự mình pha cà phê, phó tổng giám đốc Trương nói nếu như muốn uống cà phê hợp khẩu vị thì nhất định phải tự tay pha. Tôi muốn xem xem rốt cuộc cà phê mà mình pha có hương vị thế nào!
Trương Lộ Tuyết cười cười, cô và Bạch Tình Đình đi vào phòng pha đồ uống. CĂn phòng này nằm ở ngay giữa tầng lầu, ngày bình thường, Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết rất ít tới nơi này, các cô cần gì có thể trực tiếp phân phó thư ký, không cần hai người phải động tay, tất nhiên là rất ít đến chỗ này. Pha cà phê chỉ là pha cà phê, thật ra cũng không có nhiều điểm cần chú ý, nhưng pha cà phê lại có thể giúp tâm tình thư thái, đó mới là điều quan trọng nhất. Bạch Tình Đình pha cà phê xong, cô tựa người vào cạnh bàn, bắt chéo chân, tay cầm cốc cà phê, nói:
- Lộ Tuyết, cậu bảo rốt cuộc thì tại sao chúng ta lại bận rộn như vậy?
Bạch Tình Đình hỏi câu này khiến cho Trương Lộ Tuyết sửng sốt, cô nhìn Bạch Tình Đình, hỏi với vẻ khó hiểu:
- Tình Đình, cậu hỏi vậy là có ý gì, mình không hiểu lắm, chúng mình chỉ là đang đi làm thôi, có vấn đề gì sao?
- Mình nghĩ tới ông xã, anh ấy cả ngày không phải bận rộn như bọn mình, đôi khi mình rất hi vọng có thể sống cuộc sống như vậy. Mình đang suy nghĩ không biết có nên về hưu sớm một chút, cùng ông xã sống cuộc sống tiêu dao tự tại như vậy không!
Bạch Tình Đình đưa ly cà phê lên khóe miệng, nhấp một ngụm nhỏ, nét vui mừng hiện rõ trên mặt. Bạch Tình Đình mừng rỡ nói:
- Lộ Tuyết, cậu nói đúng thật, cà phê mình pha quả là không tệ!
Trương Lộ Tuyết cười cười, nói:
- Cà phê của cậu pha mà, tất nhiên là cậu sẽ cảm thấy nó ngon rồi! Trương Lộ Tuyết cũng uống một ngụm cà phê, cô quay ra phía cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, nói:
- Tình Đình, có lẽ đây là cuộc sống, cậu và mình đều không tránh được, chúng ta nhất định phải sống cuộc sống như vậy. Mình đã từng nghĩ đến chuyện rời bỏ cuộc sống kiểu này, mình cảm thấy mình không hợp với cuộc sống đó, phải xử lý một đống chuyện, còn phải đi gặp rất nhiều mà mình không muốn gặp. Mình không thích cuộc sống kiểu như vậy, mình thích cuộc sống tự do tự tại không gò bó, nhưng vấn đề là dù mình không thích cuộc sống như vậy thì mình vẫn phải cố thích ứng với nó, đó cũng là điều bất đắc dĩ. Ai bảo chúng ta rơi vào tình trạng này đây!
Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Mình cảm thấy mình vẫn còn quyền lựa chọn, mình không muốn sống cuộc sống như vậy, không được, mình phải nghĩ lại xem có thể nào không sống cuộc sống như vậy hay không. Tất nhiên, chuyện mình cần làm trước mắt là nghĩ xem phải đối mặt với cha mình thế nào. Mình không biết lần này tới đây cha mình sẽ nói gì với mình, nếu như ông ấy khăng khăng muốn giữ những người đó lại, có lẽ mình đành phải bất đắc dĩ nói với ông ấy, chuyện đó không thể được!
Trương Lộ Tuyết không nói gì, chỉ đưa cốc cà phê lên miệng uống một ngụm nữa. Lúc Bạch Cảnh Sùng đến tập đoàn, Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình vẫn đang ở cùng một chỗ, chỉ có điều, hai người bọn họ không ở trong văn phòng dành cho một trong hai người mà đang ở gian phòng chuẩn bị cho Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi cũng rất ít khi đến văn phòng của hắn. Bạch Tình Đình bây giờ đã coi Trương Lộ Tuyết là chị em tốt của mình, cô không có gì không thể nói với Trương Lộ Tuyết, đây là cá tính của Bạch Tình Đình, khi cô không thích một ai đó, cô sẽ không không bao giờ nói với họ những chuyện của cô, nhưng nếu đã thích ai đó, Bạch Tình Đình sẽ không cố kỵ gì, nói ra những chuyện từ đáy lòng mình. Sáng nay, sau cuộc trò chuyện trong khách sạn miếng băng mỏng ngăn cách giữa hai người đã bị phá tan, Bạch Tình Đình cho rằng, cô không có gì phải giấu diếm Trương Lộ Tuyết cả, cô và Trương Lộ Tuyết ngồi ở trong phòng của Diệp Lăng Phi tâm sự về chuyện tình cảm giữa cô và Diệp Lăng Phi. Hai người trò chuyện đến quên cả thời gian, mãi cho đến khi thư ký của Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho cô, Bạch Tình Đình mới nhớ ra là cha mình đã nói là muốn tới đây. Trương Lộ Tuyết khẽ do dự, cô không biết là mình có nên gặp Bạch Cảnh Sùng không, về lý mà nói, đây là chuyện nhà của Bạch gia, cô không nên tham gia vào, nhưng Bạch Tình Đình lại kiên quyết muốn Trương Lộ Tuyết cùng đi, Trương Lộ Tuyết không làm khác được đành phải đồng ý.