- Bao giờ thì Dã Lang về?
Diệp Lăng Phi gác chân lên, tay cầm điếu thuốc, hỏi Dã Thú. Dã Thú theo bản năng liếc nhìn Tôn Hổ, đây là thói quen của Dã Thú, cho dù Tôn Hổ là do hắn cứu, nhưng Dã Thú sẽ không dễ dàng tin tưởng Tôn Hổ như vậy, nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện không hay, Dã Thú bây giờ càng khó tin tưởng người khác. Tôn Hổ cũng hiểu được điều này, anh ta đứng lên, nói:
- Tôi đi ra ngoài trước!
- Không cần phải như vậy đâu!
Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Tôn Hổ, nói:
- Anh cứ ngồi ở đây đi, cũng không phải chuyện quan trọng gì. Dã Thú, cậu có gì thì cứ việc nói, không cần phải lo lắng đâu!
Đã có những lời này của Diệp Lăng Phi, Dã Thú cũng không cần phải giấu Tôn Hổ làm gì, hắn đưa điếu thuốc lên miệng, sau khi hút một hơi, hắn bỏ điếu thuốc ra, nói:
- Lão đại, có lẽ là mấy ngày nữa Dã Lang sẽ về, cậu ta phải xử lý chuyện ở bên đó một chút, sau đó sẽ dẫn theo Lương Ngọc đến định cư ở thành phố Vọng Hải. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em tin rằng Dã Lang chắc sẽ không ở lại Hồng Kông nữa đâu!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Chuyện này đã nằm trong dự tính rồi, chắc hẳn sau khi trải quan chuyện này Dã Lang, sẽ không còn muốn đến Hồng Kông đâu. Dã Thú, có phải là đã đến lúc cậu nên đi gặp Tuyết Hoa rồi không?
Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy, Dã Thú liền cười toe toét, đáp:
- Lão đại, chuyện này cho dù anh không nói thì em cũng sẽ làm thôi. Ngày mai em sẽ đi đón Tuyết Hoa, em đã nghĩ rồi, cho dù Tuyết Hoa có tức giận thế nào, nhưng mà cô ấy vẫn là vợ em, trong lòng cô ấy vẫn nghĩ đến em, chỉ là em toàn làm cho cô ấy tức giận. Em đi nhận lỗi với cô ấy là Tuyết Hoa sẽ trở về rồi, đương nhiên, nếu như Tuyết Hoa không chịu trở về, em cũng sẽ ở lại bên cạnh cô ấy!
- Như vậy là tốt rồi, Dã Thú, phụ nữ cần phải được dỗ dành!
Diệp Lăng Phi nói,
- Cậu không thể suốt ngày như vậy được, đàn ông thì phải nhường phụ nữ một chút chứ!
Diệp Lăng Phi nói xong lại cười cười, tỏ vẻ xấu hổ:
- Kỳ thực, Dã Thú à, không phải cậu không biết tình hình nhà anh nó thế nào, chúng ta là đàn ông, cứ nhường nhịn phụ nữ bọn họ vậy là tốt rồi!
Dã Thú cười cười, chỉ có điều Tôn Hổ không có phản ứng gì với những lời Diệp Lăng Phi nói, tình cảm của anh ta đã sớm mai một rồi. Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình gọi tới, trong điện thoại Bạch Tình Đình hi vọng Diệp Lăng Phi có thể cùng cô về nhà gặp cha cô. Diệp Lăng Phi không nói gì, theo Diệp Lăng Phi thấy, tâm tình của Bạch Tình Đình bây giờ nhất định rất phức tạp, lần này đi gặp Bạch Cảnh Sùng có lẽ là vì chuyện của Thái Hạo. Chuyện đó sớm muộn gì cũng phải giải quyết thôi, chắc hẳn Bạch Tình Đình cũng cân nhắc đến điểm ấy rồi, vì thế mới muốn đi gặp cha của cô, ba mặt một lời. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quyết định chỗ hẹn, Bạch Tình Đình định cùng Diệp Lăng Phi đi gặp cha cô. Khi Diệp Lăng Phi đi tới chỗ hẹn, nhìn thấy Bạch Tình Đình đang đứng một mình ở đó, cô không lái xe tới đây.
- Tình Đình, xe của em đâu?
Khi Bạch Tình Đình ngồi lên ghế phụ lái, Diệp Lăng Phi hỏi:
- Sao em lại không lái xe tới đây?
- Em không muốn lái xe, để ông xã lái xư đưa em đến đó không tốt hơn sao?
Bạch Tình Đình nói xong thì chớp chớp hàng mi kiêu kỳ, cười hì hì nói:
Ông xã, em cảm thấy như vậy rất ấm áp, không phải sao?
- Thì ra là thế, vậy sau này em cứ để anh đưa đến chỗ nào em muốn đến là được rồi!
Diệp Lăng Phi nổ máy, một tay đặt ở trên vô lăng, tay kia thuần thục châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống. Diệp Lăng Phi tỏ vẻ như vô ý, nói:
- Tình Đình, thời tiết càng lúc càng lạnh, rất dễ khiến cho người ta bị cảm, nhất là những người già thì càng dễ ngã bệnh!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô cảm nhận được trong lời nói của Diệp Lăng Phi còn có hàm ý gì đó, liền bảo:
- Ông xã, có phải là anh định nói đến chuyện của em và cha em không, nếu như là chuyện đó thì tạm thời anh không nên nói thì tốt hơn, em muốn nghe xem ý kiến của cha em thế nào đã!
- Anh không nói đến nhạc phụ đại nhân, người anh nhắc đến là cha của Hân Mính cơ, cũng là một ông bố vợ khác của anh. Anh đang suy nghĩ không biết nếu đến thành phố Vọng Hải không biết ông ấy có bị cảm lạnh không!
Thủ đoạn nói sang chuyện khác của Diệp Lăng Phi quả thật là rất cao minh, trực tiếp chuyển câu chuyện sang chỗ Chu Hồng Sâm, Bạch Tình Đình há hốc mồm, vốn định nói tiếp với Diệp Lăng Phi vài câu, nhưng Diệp Lăng Phi đã chuyển trọng tâm câu chuyện đi rồi, Bạch Tình Đình chỉ có thể thôi, không nói tiếp nữa. Diệp Lăng Phi cũng không nhiều lời, hắn chỉ chuyên tâm lái xe, khi đến biệt thự của Bạch Cảnh Sùng, trời đã tối rồi. Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa, sau khi tắt máy, Diệp Lăng Phi quay sang phía Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, buổi tối chúng ta có ăn cơm ở đây không?
- Chuyện này....!
Bạch Tình Đình chần chừ một lát rồi nói:
- Em còn chưa nghĩ đến chuyện anỳ, không thì tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn đi!
Từ ngữ khí của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi nghe ra được trong lòng Bạch Tình Đình vẫn còn tức giận Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng là cha của cô, Bạch Tình Đình cố gắng không biểu lộ sự tức giận ra ngoài, nhưng trong lòng cô lại cực kỳ bất mãn đối với chuyện Bạch Cảnh Sùng giấu cô giúp Thái Hạo ra tù, mặc dù Diệp Lăng Phi đã an ủi Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình vẫn chưa thể tha thứ được chuyện này. Diệp Lăng Phi cũng có thể hiểu được tâm tình của Bạch Tình Đình, đây không phải là chuyện bảo không nên nghĩ nữa là có thể được như vậy. Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, chúng ta vào trước đi, chờ khi nào hai cha con em bàn chuyện xong thì chúng ta đi ăn tối nhé!
Bạch Tình Đình đẩy cửa bước xuống xe, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, cha mẹ hắn mất sớm, hắn phải sống cuộc sống tự lập từ khi còn nhỏ, cho dù hắn muốn có người quan tâm đến mình cũng chỉ là hy vọng xa vời. Diệp Lăng Phi cho rằng, mặc dù Bạch Cảnh Sùng hơi quá đáng một chút, nhưng tình cảm mà Bạch Cảnh Sùng dành cho Bạch Tình Đình thì rõ như ban ngày, có lẽ Bạch Tình Đình phải cảm thấy thỏa mãn. Nhưng trên thực tế, Bạch Tình Đình không thể thực sự cảm nhận được tình cảm của Bạch Cảnh Sùng dành cho cô, có nhiều thứ thường là sau khi mất đi rồi thì người ta mới biết quý trọng. Người như thế, mà việc cũng như thế. Trước đó, Bạch Tình Đình không gọi điện thoại cho Bạch Cảnh Sùng, mãi cho đến khi Bạch Tình Đình xuất hiện ở trước cổng biệt thự, Bạch Cảnh Sùng mới biết Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đã đến. Bạch Cảnh Sùng tuy đã xuất viện, nhưng điều đó không có nghĩa là sức khỏe của ông ta đã hoàn toàn hồi phục, chỉ là Bạch Cảnh Sùng không muốn tiếp tục nằm trong bệnh viện nữa, ông ta muốn về nhà. Trong nhà cũng có thiết bị y tế, lại có thê m vú Ngô chăm sóc, trái lại không có vấn đề gì phải lo. Bạch Cảnh Sùng cũng có bác sĩ tư nhân, một khi xảy ra chuyện gì, có thể thông báo với bác sĩ tư nhân. Bạch Cảnh Sùng không nằm ở trên giường mà là ngồi trong thư phòng đọc sách, khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đẩy cửa thư phòng đi vào, Bạch Cảnh Sùng để quyển sách xuống, mừng rỡ nhìn xem Bạch Tình Đình, ông ta muốn đứng dậy, Diệp Lăng Phi đã giành trước, nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cha không được khỏe, không cần phải đứng dậy đâu!
Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Cha, con có chuyện muốn nói với cha!
Nói xong cô liếc nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại nhìn sang Bạch Cảnh Sùng, nói thêm:
- Con muốn chồng con quyết định chuyện này!
Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ Bạch Tình Đình có thể nói như vậy, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn. Trên đường tới đây Bạch Tình Đình căn bản không đề cập tới chuyện này, Diệp Lăng Phi còn nghĩ rằng mình chỉ là người đi cùng với Bạch Tình Đình đến đây mà thôi, cũng không suy nghĩ nhiều những chuyện khác. Nhưng giờ phút này, hắn nghe Bạch Tình Đình nói như vậy xong, Diệp Lăng Phi mới ý thức được sở dĩ Bạch Tình Đình gọi mình đến, chắc là muốn để hắn quyết định, nói cách khác, Diệp Lăng Phi mới là người chủ trong gia đình. Áp lực thật là lớn, trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ, chỉ là, ở thời điểm này, hắn không thể biểu hiện ra suy nghĩ là mình không muốn dính dáng vào chuyện này, mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng hắn vẫn không thể hiện ra bên ngoài. Bạch Cảnh Sùng nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cũng không tỏ vẻ bất ngờ, ông ta nở một nụ cười hiền lành, mỉm cười gật đầu nói với Bạch Tình Đình, nói:
- Cha cũng chưa từng coi Tiểu Diệp là người ngoài, bây giờ Tiểu Diệp là chồng của con, có chuyện gì đương nhiên nó có thể làm chủ, cha cũng đã nói chuyện với Tiểu Diệp rồi!
Vừa nói Bạch Cảnh Sùng vừa liếc nhìn Diệp Lăng Phi, cái liếc mắt này của ông ta khiến cho Diệp Lăng Phi âm thầm kêu khổ, hắn quả thực không muốn dính dáng đến những chuyện này, nhưng mà nhạc phụ của hắn lại không chịu buông tha hắn. Câu nói vừa rồi của Bạch Cảnh Sùng rất dễ khiến cho Bạch Tình Đình hiểu lầm là hắn và Bạch Cảnh Sùng đã đạt thành hiệp nghị gì đó. Diệp Lăng Phi vốn định giải thích, nhưng thầm nghĩ, cho dù bây giờ hắn giải thích thì cũng không có ích lợi gì, chi bằng không nói thì tốt hơn, cứ xem sự tình tiến triển thế nào. Bạch Tình Đình không có phản ứng gì, cô ngồi xuống bên cạnh Bạch Cảnh Sùng, nhìn cha mình, nói một cách rất nghiêm túc:
- Cha, con đã suy nghĩ rồi, con không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện cha lừa gạt con. Thái Hạo dù sao cũng là con của cha, con có thể hiểu được tâm tình của cha, nhưng mà, con không thể để cha dùng danh nghĩa của tập đoàn đi cứu hắn.....!