Lamarson cũng ý thức được vừa rồi mình đã thất thố, đành phải khống chế cảm xúc của bản thân, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã nói trúng tim đen của Lamarson rồi. Diệp Lăng Phi thấy Lamarson có biểu hiện như vậy, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười nhạt. Bành Hiểu Lộ không ngờ Diệp Lăng Phi chỉ nói mấy câu đơn giản có thể khiến cho Lamarson thất thố như vậy. Lúc trước Bành Hiểu Lộ còn lo lắng Diệp Lăng Phi và Lamarson xảy ra chuyện gì đó, bây giờ xem ra lo lắng đó là hoàn toàn dư thừa, Bành Hiểu Lộ ý thức được lần này Diệp Lăng Phi đã nắm đằng chuôi với Lamarson rồi. Bây giờ Bành Hiểu Lộ không còn lo lắng gì nữa, trái lại cô tỏ vẻ hứng thú quan sát Lamarson.
- Lamarson tiên sinh, tôi biết rõ anh là một cảnh sát hình sự quốc tế luôn làm tròn chức trách, đương nhiên, bắt tội phạm như tôi là chức trách của anh, trong lòng tôi vô cùng rõ ràng. Nhưng mà, Lamarson tiên sinh, anh lại không để ý đến một việc, nếu như tôi không muốn, anh căn bản là không thể động đến tôi, mặc dù nơi này là Hồng Kông, anh cũng đừng hòng làm gì được tôi. À, tiện đây tôi nói với anh một chuyện, thật ra thì tôi sớm đã biết rõ anh giam giữ Dã Lang với Dã Thú ở đâu rồi, Lamarson tiên sinh, vẫn là câu nói cũ, nếu như tôi không muốn, anh căn bản không thể dẫn tôi đi đâu cả!
Lamarson nhìn Diệp Lăng Phi, từ trong ánh mắt của hắn, Diệp Lăng Phi nhìn ra mấy câu nói của mình khi nãy đã chạm đến lòng của Lamarson. Diệp Lăng Phi thừa thắng truy kích, tiếp tục nói:
- Lamarson, nếu như anh không tin tôi, tôi có thể nói cho anh biết Dã Lang và Dã Thú đang ở nơi nào!
- Đương nhiên tôi không tin những gì anh nói!
Lamarson nói,
- Anh đừng tưởng rằng làm như vậy là có thể khiến tôi sợ, nếu như anh biết bọn họ đang ở đâu, anh đã không ngồi đây để nói chuyện với tôi nữa, anh đã sớm đi tìm hai thủ hạ của mình rồi. Diệp Lăng Phi, tôi nói không sai chứ!
- Sai, Lamarson, anh lại nói sai rồi!
Diệp Lăng Phi nghe Lamarson nói như vậy, hắn lắc đầu, nói:
- Lamarson, tôi cho ngươi biết bọn họ đang ở đâu!
Diệp Lăng Phi nói xong thì ghé đến bên tai Lamarson thì thầm một câu, Lamarson nghe xong liền biến sắc, dường như không tin vào những gì mình nghe được. Lamarson nhìn Diệp Lăng Phi, nói với vẻ bất an:
- Điều này sao có thể chứ, sao anh có thể biết được chuyện này!
- Chẳng phải là tôi đã nói với anh rồi sao, nơi này là Hồng Kông, không phải tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế của các anh!
Diệp Lăng Phi cười nhạt nói,
- Lamarson, anh thật sự đánh giá thấp lực ảnh hưởng của tôi ở Hồng Kông này rồi, thật ra thì, sao anh không nghĩ đến một chuyện, Hồng Kông dù thế nào cũng thuộc về Trung Quốc, mà tôi có thể hô mưa gọi gió ở Trung Quốc, chẳng lẽ anh cho rằng tôi không có quan hệ gì ở bên Hồng Kông này ư, thật đúng là buồn cười. Lamarson, bây giờ anh còn muốn nói điều gì nữa không, nếu tôi muốn cứu bọn họ ra thì chẳng có gì khó khăn cả, chỉ có điều, bây giờ tôi chưa muốn bọn họ ra ngoài, nếu bọn họ ra ngoài thì lại có người theo dõi bọn họ, chi bằng cứ để bọn họ ở đó tiêu dao, dù sao, anh cũng không dẫn bọn họ rời khỏi Hồng Kông đâu!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại ghé vào tai Lamarson thì thầm:
- Tôi muốn nói là anh không thể nào dẫn bọn họ rời khỏi Hồng Kông được, bởi vì, nơi này là địa bàn của tôi!
Lamarson rất muốn tin rằng tất cả những gì Diệp Lăng Phi vừa nói đều là nói dối, nhưng Diệp Lăng Phi vừa nói ra chỗ mà Dã Lang và Dã Thú đang bị giam giữ, lại khiến cho Lamarson tin rằng Diệp Lăng Phi quả thực có tầm ảnh hưởng lớn ở Hồng Kông, không biết chính mình có thể rời khỏi Hồng Kông được không. Trước giờ Lamarson chưa từng nghĩ đến những chuyện này, hắn chỉ nghĩ xem làm thế nào để bắt được Diệp Lăng Phi rồi dẫn hắn tới tổng bộ của cảnh sát hình sự quốc tế. Diệp Lăng Phi thấy trên mặt Lamarson hiện lên vẻ thất vọng, hắn tiếp tục nói:
- Lamarson, đã nói đến nước này rồi, tôi không cần phải vòng vo với ông làm gì nữa, sở dĩ tôi muốn gặp anh để trò chuyện, không phải vì lo anh sẽ bắt tôi, mà vì tôi lo lần này anh lún quá sâu, không thể nào thoát thân được nữa. Lamarson, bị một người phụ nữ không chế là chuyện rất mất mặt với một người đàn ông, đương nhiên, anh là người phương tây, có lẽ trời sinh đã thích bị phụ nữ dắt mũi!
Diệp Lăng Phi nói mấy câu khiến Lamarson chỉ biết uống cà phê để chống chế, mặc dù hắn lại lãng mạn như thế nào cũng sẽ không lãng mạn đến mức như vậy, càng không thể trơ mắt nhìn vợ mình vì trả thù một người đàn ông khác mà lừa gạt mình. Lúc ấy, Lamarson quả thật là đã hứa sẽ bảo vệ vợ hắn, nhưng hắn không biết lần này đến Hồng Kông là bị vợ của hắn nắm mũi dẫn đi. Giờ phút này Lamarson đã hiểu rõ một số nguyên nhân trong đó, chẳng qua là ở trước mặt Diệp Lăng Phi thì không tiện nói ra. Nhưng Diệp Lăng Phi có lẽ không để ý tới những thứ này, Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Lamarson, anh là một người thông minh, anh cũng biết một khi anh có quan hệ với Đới Vinh Cẩm, một kẻ bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã thì sẽ có hậu quả gì, theo tôi thấy thì, anh không có nhiều quan hệ với Đới Vinh Cẩm, nhưng mà anh không quen biết không có nghĩa là vợ của anh không quen biết. Đới Vinh Cẩm nắm rõ hành tung của tôi như lòng bàn tay, lại biết rõ chuyện anh bắt Dã Lang, tất cả chuyện này nếu như không có người nói cho Đới Vinh Cẩm thì làm sao mà hắn biết được!
Lamarson không nói gì, hắn liếc nhìn Diệp Lăng Phi, chờ Diệp Lăng Phi nói tiếp, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi chỉ nói đến đây thì không nói thêm gì nữa. Đến lúc này cuối cùng Lamarson khẽ thở dài, hắn thấp giọng nói:
- Diệp Lăng Phi, từ trước tôi đã biết anh khó đối phó, nhưng không ngờ anh lại lợi hại đến vậy, anh nói không sai, việc này quả thật là tôibị ép buộc bất đắc dĩ. Trước kia, tôi không biết, tôi chỉ muốn bắt anh, chỉ vậy mà thôi, nhưng đến khi tôi biết vợ tôi.....!
Lamarson nói đến đây, lại thở dài, nói tiếp:
- Chuyện đã đến nước này, cho dù nói nữa cũng không có tác dụng gì, bây giờ tôi chỉ cần bắt anh về tổng bộ Interpol, vậy là tất cả đều kết thúc!
- Chỉ sợ không phải như vậy đâu!
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói,
- Tôi có thể quay về với anh, nhưng mà anh có dám chắc rằng tôi đến đó sẽ không nói lung tung ư, thậm chí tôi còn có thể nói anh là người của tổ chức chúng tôi, anh làm như vậy chẳng qua chỉ để thoát thân mà thôi. Đến lúc đó, tất nhiên sẽ có người đi điều tra anh, cho dù cuối cùng điều tra ra được tôi và anh không có quan hệ gì, nhưng đồng thời, anh cũng sẽ bị điều tra là có quan hệ với Đới Vinh Cẩm. Lamarson, anh nghĩ lúc đó anh phải làm gì đây?
- Anh đây là đang uy hiếp tôi sao?
Lamarson tỏ vẻ giận dữ, hắn nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chậm rãi nói:
- Tôi không hề nói như vậy, tôi chỉ nói ra một số khả năng có thể xảy ra thôi, anh có thể nghe hoặc là không nghe!
Lamarson vẻ mặt đầy giận dữ, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng trông cậy vào mấy lời đó là có thể uy hiếp tôi, tôi không sợ anh đâu!
Nói xong, chỉ thấy Lamarson bỗng nhiên đứng dậy, quay người muốn đi. Vừa lúc đó, Diệp Lăng Phi hô:
- Lamarson, đứng lại!
Lamarson xoay người lại, thấy Diệp Lăng Phi, thở phì phì nói:
- Anh còn muốn làm gì, tôi khuyên anh bỏ cái ý nghĩ uy hiếp tôi đi, không có tác dụng đâu!
- Thanh toán tiền đi đã!
-......!
Lamarson thở phì phì rời khỏi nhà hàng, trái lại Diệp Lăng Phi nhàn nhã gọi nhân viên phục vụ mang thêm một ly cà phê nóng nữa lên. Bành Hiểu Lộ vẫn không hiểu gì cả, cô hỏi:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc là chuyện gì vậy, vì sao anh biết hắn có quan hệ với Đới Vinh Cẩm chứ?
- Hắn không có quan hệ gì với Đới Vinh Cẩm, nhưng vợ của hắn lại có quan hệ với Đới Vinh Cẩm, đương nhiên, anh không biết vợ hắn ta và Đới Vinh Cẩm có quan hệ thế nào, có thể là tình nhân mà cũng có thể không phải!
Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên nghĩ đến một việc, cô chất vấn:
- Anh vừa nói là anh biết Dã Thú bị giam ở đâu, anh nói cho em biết, chuyện này có phải là chú Trương nói với anh không?
- Hiểu Lộ, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, en đừng nên tức giận, lại càng không nên véo tai anh như vậy!
Diệp Lăng Phi xoa xoa lỗ tại bị Bành Hiểu Lộ véo đau điếng, phàn nàn:
- Hiểu Lộ, ngón này em học của ai vậy, còn biết đi véo tai người ta nữa, nhớ đó, từ nay về sau không cho phép em véo tai em nữa!
- Ai bảo anh gạt em!
Bành Hiểu Lộ trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Rõ ràng là chú Trương nói cho anh biết Dã Thú bị giam ở đâu, nhưng anh lại gạt em nói là không biết. Diệp Lăng Phi, anh nói anh có đáng bị véo tai không hả!
- Không đáng!
Diệp Lăng Phi quát,
- Dù sao anh cũng là đàn ông, cho dù làm sai chuyện gì, phụ nữ các em cũng không có quyền véo tai đàn ông!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, thấy Bành Hiểu Lộ cúi đầu xuống, dường như không muốn để ý đến hắn nữa, hắn vội vàng ghé môi thì thầm vào tai Bành Hiểu Lộ:
- Đương nhiên, nếu như là véo tai ở trên giường thì không nói làm gì!