Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, trong lòng hắn vẫn rất lo lắng cho Bạch Tình Đình. Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi cảm thấy tim mình nhói đau, tuy Bạch Tình Đình đã cố gắng giữ cho ngữ khí của mình thật bình tĩnh, nhưng trong lời nói của cô vẫn toát lên sự thất vọng. Huống chi Diệp Lăng Phi đã biết rõ chuyện Bạch Tình Đình đến bệnh viện kiểm tra có kết quả thế nào, trong nội tâm đương nhiên rất khó chịu. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không thể nói thẳng ra, tránh để cho Bạch Tình Đình đoán được Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang ở Hồng Kông. Diệp Lăng Phi cố gắng để tỏ ra là mình nhớ Bạch Tình Đình nên mới gọi điện thoại cho cô, không có ý gì khác.
- Tình Đình, anh rất nhớ em, vì thế nên mới gọi cho em!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó nói thêm:
- Anh sắp về rồi, nhà mình bây giờ thế nào?
- Tất cả đều ổn!
Bạch Tình Đình nói,
- Hôm qua em còn đến bệnh viện đó, Hân Mính sắp sinh rồi, hai ngày nay em sẽ năng đến bệnh viện. Ông xã, anh cũng nên về sớm đi, Hân Mính và em đều rất lo lắng cho anh!
- Ừ, anh biết mà, anh sẽ về sớm thôi!
Diệp Lăng Phi đây là đang nói dối, phải biết rằng hắn cũng không biết lúc nào mình có trở về thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi nói xong, hắn chuyển sang chủ đề khác, lại nhắc tới chuyện hôm nay.
- Tình Đình, sáng nay em làm gì?
- Làm gì ấy ạ!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện sáng nay, cô có chút bối rối, vội vàng nói:
- Ông xã, sáng nay em không có chuyện gì cả!
- Ừ, anh chỉ tiệng miệng hỏi vậy thôi, không có ý gì đâu!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Ừ, anh chỉ muốn nói với em một điều, là anh..... anh rất nhớ em!
Bạch Tình Đình thủy chung không nói với Diệp Lăng Phi sáng nay cô đi đâu, Diệp Lăng Phi muốn an ủi Bạch Tình Đình mà không tìm được chủ đề, hắn định tìm cơ hội an ủi Bạch Tình Đình một chút, nhưng Bạch Tình Đình lại không để hắn có cơ hội này, vì thế ko nhắc đến nữa, sau khi hàn huyên mấy câu với Bạch Tình Đình, hắn để điện thoại xuống. Lúc Diệp Lăng Phi quay trở lại nhà hàng, Bành Hiểu Lộ cũng đã nói chuyện với Tưởng Á Đông xong rồi, khỏi cần phải nói, Tưởng Á Đông nhất định sẽ đáp ứng Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi ngồi xuống, cũng không hỏi Bành Hiểu Lộ nói gì, mà lại cầm lấy đôi đũa, xem ra còn chưa ăn no, lại định ăn tiếp. Lúc này Bành Hiểu Lộ nói:
- Diệp Lăng Phi, Tưởng Á Đông nói bốn giờ chiều nay anh ta có thời gian, điểm hẹn thì tùy em chọn!
- Bốn giờ à? Xem ra còn rất nhiều thời gian!
Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Còn nhiều thời gian để đi gặp gỡ tâm sự với Lamarson, anh đoán bây giờ Lamarson nhất định là rất muốn gặp anh!
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho Bành Hiểu Lộ cả kinh, lúc trước, Diệp Lăng Phi không hề nói là muốn đi gặp Lamarson. Lamarson là cảnh sát hình sự quốc tế, nếu để cho Lamarson gặp Diệp Lăng Phi, Lamarson nhất định sẽ nghĩ cách bắt Diệp Lăng Phi lại. Đây là điều mà Bành Hiểu Lộ lo lắng, bởi vậy, khi Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói muốn đi gặp Lamarson, Bành Hiểu Lộ lập tức lên tiếng ngăn cản:
- Chuyện này không được, anh không thể đi gặp Lamarson được!
- Vì sao lại không được?
Diệp Lăng Phi ngắm nhìn gương mặt kiều diễm của Bành Hiểu Lộ, nói:
- Anh rất muốn gặp Lamarson, hơn nữa chỉ có đi gặp Lamarson, anh mới có thể biết rốt cuộc thì Lamarson nghĩ cái gì!
- Nếu Lamarson gặp anh, hắn nhất định sẽ bắt anh đó, chẳng lẽ anh muốn bị cảnh sát Hồng Kông bắt sao?
Bành Hiểu Lộ nói như vậy không phải là không có đạo lý, Lamarson là cảnh sát hình sự quốc tế, mà Diệp Lăng Phi lại là một tay buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia, Lamarson bắt Diệp Lăng Phi là chuyện thiên kinh địa nghĩa không có gì phải hoài nghi, dù rằng Diệp Lăng Phi đã thoát ly khỏi tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha, nhưng mà điều đó không có nghĩa là những chuyện hắn đã làm trong quá khứ có thể xóa bỏ, đó đương nhiên là chuyện không thể. Diệp Lăng Phi cười cười, dường như không hề lo lắng chuyện này. Diệp Lăng Phi càng như vậy, trong lòng Bành Hiểu Lộ càng thấp thỏm, không biết chuyện sẽ thế nào, cô liền nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng quên nơi này là Hồng Kông, nếu Lamarson bắt anh....!
Bành Hiểu Lộ vừa mới nói đến đây, điện thoại của cô đổ chuông, Bành Hiểu Lộ không nói tiếp nữa, cầm lấy điện thoại, xem hiển thị cuộc gọi đến, nói:
- Là chú Trương gọi điện thoại tới!
Bành Hiểu Lộ vẫn rất có cảm tình với Trương Ngọc Bá, mở miệng ra là gọi chú Trương. Diệp Lăng Phi tay cầm đũa, gắp một ít thức ăn cho vào trong miệng. Bành Hiểu Lộ nhận nghe điện thoại, hỏi:
- Chú Trương, sự tình thế nào rồi?
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi khăng khăng muốn đi gặp Lamarson, trong lòng cô rất bất an, muốn tìm cách ngăn cản Diệp Lăng Phi đi gặp Lamarson, Bành Hiểu Lộ cho rằng, lần này Diệp Lăng Phi đi gặp Lamarson sẽ rất nguy hiểm.
- Đã có được một chút manh mối!
Trương Ngọc Bá nói,
- Hiểu Lộ, chú muốn nói chuyện với Diệp tiên sinh!
Nghe Trương Ngọc Bá nói như vậy, Bành Hiểu Lộ do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý:
- Thế cũng được!
Nói xong, cô đưa điện thoại cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, chỉ “ừ, tốt” mấy lần, sau đó trả lại điện thoại cho Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ đưa di động lên tai để nghe, Trương Ngọc Bá đã dập máy rồi, chỉ còn những tiếng tút tút.
- Rốt cuộc thì chú Trương đã nói gì với anh vậy?
Bành Hiểu Lộ không biết vừa nãy Trương Ngọc Bá và Diệp Lăng Phi nói cái gì, cô vừa hỏi như vậy, chỉ thấy Diệp Lăng Phi mỉm cười, nói:
- Tạm thời giữ bí mật đã, chờ khi nào thời cơ đến tự nhiên anh sẽ nói cho em biết!
- Anh còn thích giữ bí mật với em à! Bành Hiểu Lộ có chút mất hứng, phàn nàn,
- Em lo lắng cho anh, thế mà anh thì ngược lại, còn thích giấu diếm em, vậy từ nay về sau em mặc kệ anh đấy!
Bành Hiểu Lộ nói đến đây, thấy Diệp Lăng Phi vẫn ngồi ở đó không hề nhúc nhích, cô cảm thấy cực kỳ bực tức, nói:
- Thế thì em về Bắc Kinh là được chứ gì!
Nói xong, Bành Hiểu Lộ định đứng dậy, đây là chiêu thức mà con gái thường hay dùng, Diệp Lăng Phi đã từng lãnh giáo không ít chiêu thức này từ các cô gái mà hắn quen, hắn biết rõ lúc nào nên ra tay, ngay khi Bành Hiểu Lộ định đứng lên, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nói:
- Hiểu Lộ, anh biết là em quan tâm đến anh, trong lòng anh rất cảm động, nhưng mà, có một số việc thật sự không tiện nói ra, anh không thể nói cho em biết là Trương Ngọc Bá nói ông ta đã tra ra được chỗ mà Dã Lang và Dã Thú đang bị giam!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô ngồi xuống, chu môi ra, hừ lạnh nói:
- Anh trả lời sớm một chút không được hay sao, em sẽ không hỏi nhiều đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh chỉ muốn giữ bí mật một chút thôi mà!
Diệp Lăng Phi nói xong thì gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, mà Bành Hiểu Lộ thì đứng dậy đi vệ sinh. Diệp Lăng Phi thanh toán xong, hắn lấy điện thoại di động ra, Diệp Lăng Phi muốn tìm Lamarson thì rất dễ, hắn cho rằng mình chỉ cần gọi điện cho Dã Thú là có thể tìm được Lamarson. Diệp Lăng Phi gọi cho Dã Thú, đúng như những gì Diệp Lăng Phi đã dựdoán, quả nhiên, người nghe máy của Dã Thú chính là Lamarson. Diệp Lăng Phi vẫn chưa nói gì, Lamarson đã lên tiếng trước:
- Diệp tiên sinh, xem ra cuối cùng anh không kiềm chế được nữa, đã gọi điện thoại cho tôi rồi!
- Đệch, Lamarson, anh có thể nói chuyện đỡ ghê tởm hơn được không, tôi không có hứng thú với đàn ông đâu!
Lamarson cười nói:
- Diệp Lăng Phi, chuyện này tất nhiên tôi biết rõ!
Lamarson nói đến đây, dừng lại một lát, sau đó lại thốt ra một câu:
- Tôi rất có hứng thú với anh đó!
- F*ck!
Nếu như Diệp Lăng Phi đang ở chỗ Lamarson, nhất định sẽ bắt lấy Lamarson rồi đập cho hắn một trận, nhưng đáng tiếc là, Lamarson không ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Lamarson nói ra một câu khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy ghê tởm liền bật cười đầy đắc ý. Diệp Lăng Phi biết rõ Lamarson cũng không bị gay mà có hứng thú với đàn ông, Diệp Lăng Phi đương nhiên không cần lo lắng Lamarson sẽ làm gì hắn, chỉ là, trong lòng Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới mấy câu Lamarson vừa nói, hắn sẽ cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Một người đàn ông, nói cái gì không nói, lại nói mấy câu như vậy. May mà Bành Hiểu Lộ đã quay trở lại, có mỹ nữ ở bên cạnh, trong lòng Diệp Lăng Phi mới cảm thấy thoải mái hơn chút ít, hắn nói:
- Lamarson, bây giờ chúng ta gặp nhau được không?
- Đương nhiên là được rồi!
Lamarson cười nói,
- Tôi biết là anh sẽ đến gặp tôi mà. Diệp Lăng Phi, anh có thể yên tâm, tuy tôi là cảnh sát hình sự quốc tế, nhưng mà tôi không có ý định bắt anh, chuyện đó anh cứ yên tâm, ít nhất chiều nay tôi sẽ không bắt anh!
- Được rồi, anh đừng có nói chuyện bắt hay không bắt tôi nữa. Lamarson, anh có thể khiến chính phủ Hồng Kông không cho tôi rời khỏi đây, đương nhiên là anh có cách bắt tôi rồi, chỉ cần tôi vẫn còn ở Hồng Kông, tôi sẽ không thể chạy thoát được, trong lòng tôi biết rõ điều này mà!