Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1381-2: Tưởng á đông!(2)




- Không đâu, không phải vậy đâu!

Bành Hiểu Lộ lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tin chuyện này, nói:

- Diệp Lăng Phi, em đã nói với anh rồi, chú Trương không thể nào làm chuyện đó được đâu, nhất định là Tưởng Á Đông theo dõi em, giống như người của Tưởng gia biết rõ anh đã đến Hồng Kông đấy, chẳng lẽ anh không cho rằng người của Tưởng gia đang theo dõi sao?

- Chuyện này không phải là không có khả năng!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, ở điểm này, không tranh luận với Bành Hiểu Lộ, hắn cau mày, nói:

- Hiểu Lộ, em nói rất đúng, có thể là người của Tưởng gia theo dõi anh, do đó bọn họ biết được em đang ở Hồng Kông, nhưng mà tại sao người của Tưởng gia phải làm như vậy, bản thân chuyện này đã rất kỳ quái!

- Có cần em đi gặp Tưởng Á Đông không?

Bành Hiểu Lộ không dám chắc chắn, hỏi.

- Ừ, bây giờ đi gặp anh ta cũng là một sự lựa chọn!

Diệp Lăng Phi nói xong liếc mắt nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:

- Chỉ là anh cũng muốn đi gặp anh ta!

- Cái gì, anh cũng muốn đến sao?

Bành Hiểu Lộ cả kinh, cô nói:

- Anh không sợ Tưởng Á Đông trông thấy anh và em đi cùng nhau, rồi sau đó để Bạch Tình Đình biết được thì sao?

Bành Hiểu Lộ vừa nói ra những lời này, chỉ thấy Diệp Lăng Phi nở nụ cười, hắn chẳng hề lo lắng chút nào, nói:

- Hiểu Lộ, sao em lại ngốc như vậy, anh hỏi em, Tình Đình có quan hệ gì với Tưởng Á Đông không?

Nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Bành Hiểu Lộ ngẩn người, cô lắc đầu, nói:

- Không có quan hệ gì cả!

- Đúng thế đấy, Tình Đình và Tưởng Á Đông căn bản là không quen biết nhau, cho dù Tưởng Á Đông trông thấy hai chúng ta ở cùng một chỗ, sao hắn lại đi nói với Tình Đình cơ chứ, quan trọng nhất là, em cho rằng Tưởng Á Đông phải làm như vậy sao? Anh cho rằng, lần này Tưởng Á Đông đến Hồng Kông nhất định là có việc phải làm, anh đừng quên, tay Tưởng Á Đông đó là thị trưởng cơ mà, chẳng lẽ hắn ta không có công việc gì. Em cho rằng hắn rảnh rỗi không có việc gì làm giống như anh sao?

Bành Hiểu Lộ nghe xong, bỗng nhiên bật cười, cô ẹ gật đầu, nói:

- Chuyện này quả thực là em chưa nghĩ đến, em quên mất, tay Tưởng Á Đông đó không rảnh rỗi giống như anh!

Diệp Lăng Phi không để ý đến Bành Hiểu Lộ, hắn đứng dậy, nói:

- Hiểu Lộ, em liên hệ với Tưởng Á Đông, tốt nhất là hẹn thời gian để mọi người gặp măt. Về phần anh thì còn phải cho gọi điện thoại cho vợ anh nữa, trong lòng anh đang rất lo lắng cho Tình Đình!

Bành Hiểu Lộ gật đầu, cô còn có thể nói gì được chứ. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi đã cầm điện thoại đi chỗ khác, cô cũng lấy di động ra gọi cho Tưởng Á Đông.

- Tưởng Á Đông, bây giờ tôi không làm phiền anh chứ!

Khi người ở đầu dây bên kia bắt máy, cô nghe thấy trong điện thoại truyền đến những tiếng động huyên náo, dường như là Tưởng Á Đông đang tham gia một buổi tiệc gì đó thì phải. Bành Hiểu Lộ nhớ tới những gì Diệp Lăng Phi vừa mới nói, cảm thấy lần này Tưởng Á Đông đến Hồng Kông quả thật là vì công chuyện, Tưởng Á Đông không rảnh rỗi tiêu dao giống như Diệp Lăng Phi, Tưởng Á Đông dù sao cũng là người làm quan.

- Hiểu Lộ, em chủ động gọi điện thoại cho anh, quả đúng là bất ngờ!

Giọng nói của Tưởng Á Đông cũng biểu lộ ra sự bất ngờ của hắn, chắc hẳn Tưởng Á Đông không nghĩ tới chuyện Bành Hiểu Lộ lại chủ động gọi điện thoại cho hắn, bởi vậy, khi nhận được điện thoại của Bành Hiểu Lộ, trong giọng nói của Tưởng Á Đông không khỏi để lộ ra sự ngạc nhiên ở trong lòng.

- Anh nói gì vậy?

Bành Hiểu Lộ nói,

- Sao tôi lại không thể gọi điện thoại cho anh được chứ. Tưởng Á Đông, tuy là hai chúng ta đều không xem trọng đối phương, nhưng điều đó không có nghĩa là hai chúng ta không thể thành vợ chồng được thì cũng không thể trở thành bạn, tôi cảm thấy làm bạn với anh cũng không tệ lắm!

- Anh thấy em cũng không tệ!

Bành Hiểu Lộ nghe Tưởng Á Đông nói như vậy, cô lập tức nói:

- Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Tưởng Á Đông, khi nào thì anh có thời gian, tôi muốn gặp anh!

- Anh đang dự một buổi tiệc, lần này anh đến Hồng Kông là để kêu gọi đầu tư…..!

Tưởng Á Đông còn chưa dứt lời, đã bị Bành Hiểu Lộ nói xen vào:

- Tưởng Á Đông, tôi chỉ hỏi là bao giờ thì anh có thời gian, tôi không cần biết anh đến Hồng Kông để làm cái gì, chẳng lẽ anh không nói chuyện đơn giản một chút được sao?

- Đương nhiên là được!

Tưởng Á Đông cười nói,

- Chiều nay anh rảnh, khoảng bốn giờ chiều đi, chúng ta có thể gặp nhau. À, em thích ăn cái gì, anh có thể chọn một nhà hàng chuyên làm những món em thích, thế nào, có được không?

- Bốn giờ chiều phải không, được rồi, bốn giờ chiều chúng ta gặp nhau. Nhưng mà anh không cần phải đi chọn điểm hẹn đâu, để tôi lựa chọn, tôi chọn được sẽ gọi điện thoại lại cho anh!

- Được!

Tưởng Á Đông nói,

- Hiểu Lộ, cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó chúng ta liên hệ sau!

Tưởng Á Đông nói chuyện điện thoại với Bành Hiểu Lộ xong, hắn cất di động đi, tay cầm ly rượu, vừa quay người lại, đã nhìn thấy Trần Nhất Phu người mặc âu phục, tay cũng cầm chén rượu đứng sau lưng hắn. Vừa rồi Tưởng Á Đông không nói dối Bành Hiểu Lộ, hắn tới Hồng Kông quả thật là để kêu gọi đầu từ, vừa đến Hồng Kông liền tham dự một buổi chiêu đãi. Trần Nhất Phu đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nói với Tưởng Á Đông:

- Chúng ta ra chỗ kia nói chuyện!

Tưởng Á Đông khẽ gật đầu, cả hai đi tới một chỗ ngồi ở bữa tiệc, Trần Nhất Phu ngồi xuống trước. Tưởng Á Đông uống nốt số rượu vang trong ly, để cái ly không sang một bên, cũng ngồi xuống. Trần Nhất Phu nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có người đang để ý đến ông ta và Tưởng Á Đông, liền nhẹ nhàng nói:

- Tôi vừa mới nghe anh gọi điện thoại, có phải là điện thoại của cô nương Bành gia gọi tới không?

Tưởng Á Đông bất động thanh sắc đáp:

- Hình như đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến ông cả. Đúng là Tưởng gia chúng tôi có chung lợi ích với ông, nhưng mà điều này không có nghĩa là ông có thể hỏi đến chuyện riêng của tôi, tôi rất không thích người khác quan tâm đến chuyện riêng của tôi, càng không thích người khác nghe lén điện thoại của tôi!

- Tưởng công tử, anh đừng nóng giận, tôi đã nói rồi, tôi chỉ vô tình ý nghe được thôi, không phải là tôi chủ tâm muốn nghe lén!

Trần Nhất Phu nói:

- Tôi và cha anh có quan hệ cá nhân không tệ, lần trước lúc đến đại lục, tôi cũng đã gặp hai người chú của anh, tôi tin rằng chúng ta nhất định có thể giúp đỡ lần nhau!

- Tôi cũng hy vọng là như vậy!

Tưởng Á Đông nói.

- Tưởng công tử, quả thực là tôi đã nói tin tức của con gái Bành gia nữ cho anh, nhưng mà còn một số chuyện tôi vẫn chưa nói hết!

Trần Nhất Phu nói tới đây thì cố ý dừng lại, muốn đợi Tưởng Á Đông hỏi mình, nhưng Tưởng Á Đông lại không hỏi gì, hắn chỉ nhìn Trần Nhất Phu. Trần Nhất Phu đợi một lúc, không thấy Tưởng Á Đông nói gì, chính ông ta không nhịn được nữa, cuối cùng nói:

- Bên cạnh Bành Hiểu Lộ còn có một người đàn ông họ Diệp, hơn nữa theo phán đoán của tôi, người đàn ông họ Diệp đó có với quan hệ rất thân mật Bành Hiểu Lộ. Tưởng công tử, điều tôi muốn nhắc nhở anh là, Bành gia chỉ có một con gái, một khi anh không thể kết hôn với Bành Hiểu Lộ, liệu điều đó có phải là tôi mất đi một minh hữu là Bành gia không?

Tưởng Á Đông nhướng mày, hắn quay sang phía Trần Nhất Phu, nói với giọng không vui:

- Trần nghị viên, lần này tôi tới đây chủ yếu là để kêu gọi đầu từ, về phần ông và cha tôi đã đạt thành hiệp nghị gì, đó là chuyện của ông và chôi, tôi không muốn hỏi đến. Nhưng mà tôi muốn nhắc nhở ông một chuyện, Bành gia chưa bao giờ hướng về phe ai cả, ít nhất theo tôi thấy chưa ai có thể lôi kéo được Bành gia, đương nhiên, có thể Tưởng gia chúng tôi sẽ làm được!

- Đó là tất nhiên!

Trần Nhất Phu nghe Tưởng Á Đông nói như vậy, ông ta gật đầu, nói:

- Đây cũng là lý do vì sao tôi lại muốn kết minh với Tưởng gia các anh, theo tôi thấy, Tưởng gia các anh vốn đã có thực lực lớn mạnh, hơn nữa thế lực của tôi ở Hồng Kông ………..!

Trần Nhất Phu còn chưa nói hết, đã bị Tưởng Á Đông ngắt lời, chỉ Tưởng Á Đông lãnh đạm nói:

- Chuyện này chúng ta không nói thì tốt hơn, nơi đây không thích hợp để đàm luận những chuyện như vậy!

- Đúng là không thích hợp để bàn chuyện!

Trần Nhất Phu khẽ gật đầu, bỗng nhiên, ông ta lại hạ giọng, nói:

- Chỉ là tôi vẫn còn một chuyện muốn nói với anh, đó là chuyện của em trai anh!

- Chuyện của em trai tôi?

Tưởng Á Đông hơi ngạc nhiên, hắn nhìn thoáng qua Trần Nhất Phu, hỏi:

- Nhưng mà tôi không có em trai!

- Đương nhiên không phải là em trai ruột của anh, mà là em họ của anh cơ!

Trần Nhất Phu ghé vào tai Tưởng Á Đông, thì thầm.