Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1381-1: Tưởng á đông!(1)




Bành Hiểu Lộ dập máy, cô khẽ nhíu mày. Diệp Lăng Phi vốn định gọi điện thoại, nhưng cuối cùng hắn lại không gọi nữa, Diệp Lăng Phi nghĩ bây giờ không phải thời điểm thích hợp để gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, Bành Hiểu Lộ vừa mới cúp điện thoại, nếu nây giờ hắn lại gọi cho Bạch Tình Đình, rất dễ khiến cho Bạch Tình Đình đoán được Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đang ở cùng một chỗ, chính vì cân nhắc chuyện này, Diệp Lăng Phi mới không gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình. Hắn thấy Bành Hiểu Lộ nghe điện thoại xong thì cau mày, Diệp Lăng Phi nói:

- Có chuyện gì vậy, Hiểu Lộ, chẳng lẽ em gặp chuyện gì sao?

- Được rồi, không nói thì tốt hơn!

Bành Hiểu Lộ cau mày, nói:

- Chẳng phải là anh nói định đi ăn cơm sao, bây giờ chúng ta đi ăn đã!

Diệp Lăng Phi lời đã đến miệng, những thấy Bành Hiểu Lộ không chịu nói, Diệp Lăng Phi đành phải thôi không truy vấn nữa, nói:

- Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!

Nói xong, hắn đưa vòng tay ôm eo Bành Hiểu Lộ, hai người tìm một chỗ để ăn cơm. Mặc dù đang ăn cơm với Diệp Lăng Phi, trong lòng Bành Hiểu Lộ dường như vẫn đang suy nghĩ chuyện gì đó, Diệp Lăng Phi nói với Bành Hiểu Lộ ba câu, Bành Hiểu Lộ mới đáp lại một câu, Bành Hiểu Lộ bây giờ khác hẳn lúc bình thường, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi hoài nghi, cchẳng lẽ Bành Hiểu Lộ gặp chuyện gì. Diệp Lăng Phi rốt cục cũng không nhịn được, hỏi:

- Hiểu Lộ, có phải là trong lòng em đang có chuyện gì không, sao anh cứ cảm thấy em như người mất hồn thế, giống như là em đang có chuyện phải suy nghĩ!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô đặt đôi đũa xuống, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Chuyện này em không biết phải nói thế nào, nãy giờ em đang suy nghĩ về chuyện này đây. Diệp Lăng Phi, anh cho rằng trên thế giới này có những chuyện rất trùng hợp không?

- Chuyện gì mà nói là rất trùng hợp?

Diệp Lăng Phi không hiểu ý của Bành Hiểu Lộ lắm, theo Diệp Lăng Phi thấy, từ sau khi Bành Hiểu Lộ nói chuyện điện thoại xong thì có vẻ rất không bình thường, Diệp Lăng Phi cảm giác có lẽ chuyện này có liên quan đến cuộc điện thoại đó, hắn nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy, Diệp Lăng Phi liền bảo:

- Hiểu Lộ, em không nói rõ đầu đuôi với anh, làm sao anh biết em định nói đến chuyện gì!

- Diệp Lăng Phi, em đang nghĩ xem nên nói với anh như thế nào!

Bành Hiểu Lộ do dự một lát, nói:

- Chuyện này nói ra thì có chút phức tạp, vừa nãy em nhận được điện thoại của Tưởng Á Đông, Tưởng Á Đông bây giờ đang ở Hồng Kông, hơn nữa anh còn biết em cũng ở Hồng Kông, chuyện này rất khả nghi. Lúc trước em được tin có người của Tưởng gia không muốn để anh rời khỏi Hồng Kông, chẳng lẽ người đó chính là Tưởng Á Đông? Chỉ là, em còn một chuyện chưa hiểu, Tưởng Á Đông không có cừu hận gì với anh, không có lý nào lại muốn anh không thể rời khỏi Hồng Kông cả, trong chuyện này có lẽ còn ẩn tình!

- Tưởng Á Đông à?

Diệp Lăng Phi nghe đến cái tên này, hắn hơi ngẩn người, cái tên này khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đó là ai. Trong lúc Diệp Lăng Phi đang chau mày suy nghĩ, Bành Hiểu Lộ đã nói:

- Diệp Lăng Phi, anh không cần phải nghĩ đâu, lần trước lúc Tưởng Á Đông đến thành phố Vọng Hải, anh......!

Bành Hiểu Lộ mới chỉ nói đến đây, Diệp Lăng Phi đã nhớ ra Tưởng Á Đông là ai. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nguyên lai là hắn à, anh còn đang vắt óc xem cái tên này mình đã nghe ở đâu, thật không ngờ lại là người của Tưởng gia, chẳng trách, chẳng trách!

Diệp Lăng Phi nói xong thì nhìn Bành Hiểu Lộ, ánh mắt kia của hắn khiến Bành Hiểu Lộ cảm thấy hơi bất an, cô nói:

- Sao anh lại nhìn em như vậy, em có vấn đề gì à?

- Anh chỉ muốn ngắm em nhiều hơn một chút, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?

Diệp Lăng Phi cầm lấy đôi đũa, gắp một ít thức ăn, đưa đến bên miệng Bành Hiểu Lộ, nơi này là Hồng Kông, không cần lo người khác trông thấy. Bành Hiểu Lộ mở đôi môi anh đào ngậm lấy đồ ăn mà Diệp Lăng Phi gắp cho mình, trong lúc cô đang nhai, Diệp Lăng Phi cũng gắp một miếng cho vào trong miệng, sau đó, Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:

- Sao anh lại không có thù oán gì với Tưởng Á Đông chứ, anh là tình địch của hắn cơ mà, em nói xem, như vậy thì Tưởng Á Đông sao có thể không hận anh được chứ, tất nhiên hắn hi vọng anh không thể rời khỏi Hồng Kông, như vậy thì hắn có thể tiếp cận em rồi!

- Anh nói lung tùng gì đó, em không có chút cảm tình nào với anh ta cả!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô có vẻ bối rối, giống như là đang nóng lòng giải thích, nói:

- Tóm lại, em và anh ta không có quan hệ gì, Diệp Lăng Phi, anh đừng đoán nữa!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Anh không nói là em và hắn có quan hệ mà, anh chỉ nói là anh là tình địch của hắn thôi. Lần trước, chuyện hắn đến để bàn chuyện hôn nhân với em ở thành phố Vọng Hải cũng có liên quan đến anh mà!

Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Bành Hiểu Lộ, nói:

- Em không phủ nhận những gì anh nói chứ!

Chuyện mà Diệp Lăng Phi nhắc đến là lần trước Tưởng Á Đông đến thành phố Vọng Hải để gặp gỡ bàn chuyện hôn nhân cùng với cả mẹ Bành Hiểu Lộ, lúc ấy, Bành Hiểu Lộ cố ý khiến cho Tưởng Á Đông nhìn mình không vừa mắt, Tưởng Á Đông cũng không phải đồ ngốc, hắn cũng nhìn ra Bành Hiểu Lộ chỉ là đang đóng kịch mà thôi, nhưng Tưởng Á Đông lại không hề vạch trần, từ điểm đó có thể nhìn ra được, tay Tưởng Á Đông này không phải một nhân vật đơn giản. Bành Hiểu Lộ không phủ nhận những gì Diệp Lăng Phi nói, cô lại cầm đũa, trong lúc gắp rau, Bành Hiểu Lộ tỏ vẻ không để ý, lơ đãng hỏi:

- Diệp Lăng Phi, anh thấy tay Tưởng Á Đông đó là người như thế nào?

Câu hỏi này của Bành Hiểu Lộ không hề khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy bất ngờ, Diệp Lăng Phi dường như là đã đoán được Bành Hiểu Lộ sẽ hỏi hắn như vậy, chỉ thấy Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Theo anh thấy thì Tưởng Á Đông là một người đàn ông không tệ, tuổi trẻ mà sự nghiệp đầy hứa hẹn!

Diệp Lăng Phi vừa mới nói đến đây, đã nhìn thấy tay phải Bành Hiểu Lộ khẽ run lên, Diệp Lăng Phi nhìn ở trong mắt, hắn nở nụ cười, tiếp tục nói:

- Chẳng qua là Tưởng Á Đông không thích hợp với em!

Diệp Lăng Phi vừa nói ra câu này, đã thấy trên mặt Bành Hiểu Lộ hiện lên một nụ cười, cô nói:

- Sao anh lại biết anh ta không hợp với em!

- Chuyện đó là tất nhiên rồi! Diệp Lăng Phi nói,

- Theo anh thấy thì Tưởng Á Đông không thích hợp với em chút nào, không cần phải nói đâu xa, chỉ bằng thân thủ của em thôi, Tưởng Á Đông đã không thể ứng phó nổi rồi. Nếu như hai người kết hôn, chỉ cần có câu nào không hợp ý, em chỉ cần động thủ là xong!

Lúc đầu Bành Hiểu Lộ còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ nói ra lý do gì chứ, lại không ngờ náo loạn hồi lâu, Diệp Lăng Phi chỉ nói là một cái lý do lãng xẹt như vậy. Bành Hiểu Lộ hung hăng trừng mắt với Diệp Lăng Phi, bất mãn nói: - Diệp Lăng Phi, anh đừng có bịa chuyện vớ vận, sao em lại tùy tiện đánh người như thế chứ, cho dù em muốn đánh người, em cũng chỉ đánh anh thôi, ngoài anh ra chẳng có người nào chọc ghẹo em cả!

Diệp Lăng Phi nghe ra được Bành Hiểu Lộ có vẻ mất hứng, hắn vội vàng:

- Hiểu Lộ, em đừng tức giận, anh không có ý gì đâu, chỉ đùa với em một chút thôi mà. Nào, chúng ta ăn cơm đi, không nói những chuyện này nữa!

Diệp Lăng Phi giục Bành Hiểu Lộ ăn cơm, nhưng Bành Hiểu Lộ không để ý tới Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi, tiếp tục nói: - Diệp Lăng Phi, anh còn chưa nói hết với em mà, rốt cuộc thì anh có ý kiến gì với chuyện Tưởng Á Đông đến Hồng Kông lần này?

- Cái đó thì anh không rõ lắm!

Diệp Lăng Phi khẽ nhíu mày, nói:

- Quả thực đó là một câu hỏi khó, anh không cho rằng lần này Tưởng Á Đông đến Hồng Kông là vì anh!

- Vậy anh giải thích thế nào về chuyện Tưởng Á Đông biết rõ em đang ở Hồng Kông đây!

Nghe Bành Hiểu Lộ hỏi câu này, chỉ thấy Diệp Lăng Phi để đôi đũa trong tay xuống, tay phải mò vào trong túi áo, lấy một điếu thuốc ra. Bành Hiểu Lộ hỏi câu này đã đề cập đến một điểm rất quan trọng, cho dù Diệp Lăng Phi lợi hại hơn nữa, nhất thời cũng không nghĩ ra rốt cuộc tại sao Tưởng Á Đông lại biết được Bành Hiểu Lộ đang ở Hồng Kông. Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ, nói:

- Hiểu Lộ, có thể là em nói chuyện mình tới Hồng Kông với người nhà của em, mà Tưởng Á Đông thì biết được chuyện này từ chỗ bọn họ!

- Điều đó không có khả năng! Bành Hiểu Lộ đem đầu lắc, nói:

- Em không nói cho người nhà em biết em đi đâu, cha mẹ em không thể biết là em đến Hồng Kông được, trừ phi có người nói cho bọn họ biết, chẳng lẽ.......!

Bành Hiểu Lộ nói đến đây, cô ngừng lại, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, nói:

- Chỉ là, chắc chú Trương sẽ không nói chuyện này với cha mẹ em! - Chuyện đó thì chưa chắc!

Diệp Lăng Phi nói,

- Trương Ngọc Bá dù sao cũng là một chính khách, đối với những chính khách như ông ta, tốt nhất em không nên tin tưởng bọn họ, bởi vì những gì bọn họ nói không đáng tin!