Nghe thấy tiếng gõ cửa ở ngoài vọng vào, Diệp Lăng Phi định đi mở cửa, không muốn Bành Hiểu Lộ tranh trước một bước, đến trước cửa phòng, Bành Hiểu Lộ mở cửa ra, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở ngoài cửa phòng.
Bành Hiểu Lộ không hề khách khí hỏi.:
- Các ông đến đây làm gì?
- Chúng tôi là Cảnh sát hình sự quốc tế.
Khi người đàn ông này vừa nói ra thì nghe thấy Bành Hiểu Lộ lạnh lùng cất tiếng:
- Cảnh sát hình sự quốc tế gì chứ, tôi không biết và cũng không cần biết, tôi cảnh cáo các người đừng có đến làm phiền tôi, nếu không có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tôi.
- Rầm.
Bành Hiểu Lộ đóng mạnh cánh cửa. Đúng vào lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa vọng vào, Bành Hiểu Lộ cau mày, sắc mặt trầm xuống, một lần nữa mở cửa ra. Lần này, Bành Hiểu Lộ nói giọng không còn giống như lúc nãy nữa, chỉ thấy mắt cô trừng lên quát:
- Các người còn muốn gì nữa, chẳng phải tôi đã nói là đừng đến làm phiền tôi nữa sao?
Người đàn ông kia khách sáo nói:
- Chúng tôi là cảnh sát hình sự quốc tế, đến đây điều tra một vụ án liên quốc gia, chúng tôi muốn hỏi cô có biết gì về người ở phòng bên cạnh phòng cô không?
Bành Hiểu Lộ lạnh lùng nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi không biết. Cảnh sát hình sự quốc tế cũng có phải là cảnh sát khu vực đâu, các người không có quyền gì ở Hong Kong này, đừng có nghĩ rằng tôi không biết, bây giờ các người ra khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát khu vực nói các người quấy rối tôi.
Bành Hiểu Lộ nói những lời này không có một chút lối thoát nào, nói xong lập tức đóng cửa phòng lại. Lần này, hai người đàn ông kia không gõ cửa nữa thật, Bành Hiểu Lộ lắng nghe âm thanh bên ngoài, chắc chắn là họ đã rời đi, sau đó bước tới trước mặt Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao cảnh sát hình sự quốc tế lại tìm đến anh?
- Tôi làm sao biết được.
Diệp Lăng Phi lúc này không còn cuống lên nữa, anh lại ngồi xuống, tay phải sờ lên đỉnh đầu rồi nói:
- Hiểu Lộ, nếu như anh nói anh không biết có chuyện gì thì em có tin không?
Bành Hiểu Lộ hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Còn lâu em mới tin. Em còn chưa hiểu con người anh sao? Anh nói đi, rốt cuộc là làm sao lại dính đến cả cảnh sát hình sự quốc tế?.
- Chuyện này nói ra thì nhiều lắm, một hai câu không thể nói hết được, tạm thời không nên nói ra thì hơn.
Ánh mắt Diệp Lăng Phi hướng về phía Lương Ngọc, hỏi:
- Lương Ngọc, em định làm thế nào?
Em không biết, giờ em chỉ muốn cứu Dã Lang ra thôi, nhưng em không biết anh ấy hiện giờ ở đâu, không biết làm cách nào để cứu anh ấy.
Lương Ngọc ngập ngừng một chút rồi nói:
- Có lẽ em sẽ đi tìm đồng nghiệp của em hỏi thăm xem sao.
Lương Ngọc nói ra lời này nhưng chỉ nhìn thấy chính cô lắc đầu nhè nhẹ, cô cũng không biết cách này không thể thực hiện được. Những đồng nghiệp của cô hiện giờ vì hiềm khích nên đều cố ý giữ khoảng cách và tránh tiếp xúc với cô.
Việc Lương Ngọc định hỏi thăm qua đồng nghiệp của mình mấy chuyện liên quan đến Dã Lang hiển nhiên là không thể được, Lamarson đại diện cho tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, nếu bên Hong Kong không có gì đặc thù thì đương nhiên sẽ phối hợp với công việc của tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế. Việc Lương Ngọc có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi, ngoài ra cô không thể làm được gì khác.
Diệp Lăng Phi trong thâm tâm đương nhiên hiểu rõ những điều này, chỉ là tình hình trước mắt quá phức tạp. Chính anh trong lúc vô ý lại có lỗi với Trần Hiểu, Diệp Lăng Phi nghĩ đến chuyện này, theo bản năng nhìn qua Lương An An. Lương An An dường như hiểu được ý của Diệp Lăng Phi nên quay mặt về phía khác, không để Diệp Lăng Phi nhìn cô nữa. Diệp Lăng Phi quay mặt lại nói với Bành Hiểu Lộ:
- Hiểu Lộ, chuyện này chưa nói vội, đằng nào em cũng đến Hong Kong rồi, cứ coi như em muốn rời đi ngay bây giờ cũng không thể đi được, đã vậy rồi, không bằng em cứ ở đây chờ xem sự việc phát sinh thế nào, cũng không có gì đáng sợ cả.
Bành Hiểu Lộ không nói gì, chỉ nhìn Diệp Lăng Phi, cô muốn làm rõ rốt cuộc Diệp Lăng Phi định làm gì. Diệp Lăng Phi theo bản năng cầm một điếu thuốc, châm thuốc xong, khói thuốc nhè nhẹ bay lên, suy nghĩ của anh dường như cũng bay theo làn khói thuốc, anh nói chầm chậm:
- Hiểu Lộ, giờ anh không rõ một chuyện, Trần Hiều tại sao lại bị thương? Anh hoàn toàn không....
Nói đến đây, anh bỗng dưng cười cười rồi nói tiếp:
- Cái thằng Dã Thú kia đúng là ra tay hơi mạnh nhưng cũng không đến mức làm cho cậu ta bị thương nặng đâu, tôi thấy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
- Không cần biết là có vấn đề hay không, bố Trần Hiểu ở Hong Kong này rất có thế lực, Diệp Lăng Phi, anh cũng đúng là quen ngạo mạn ở Vọng Hải rồi nên đến Hong Kong bên này anh vẫn thế, em đã biết ngay anh sẽ gây ra chuyện từ lâu rồi, bây giờ xem ra quả đúng như vậy.
Bành Hiểu Lộ nói tiếp:
- Hiện giờ chuyện này rất rắc rối, chú Chương em cũng nói rồi, sở dĩ chuyện này không dễ xử lý, hoàn toàn là bởi vì Trần Hiểu bị thương, đây là điều phiền phức nhất.
- Có gì mà phiền phức, chúng ta có thể đi xem tên khốn đó rốt cuộc có bị thương không, như vậy có phải là rõ ràng rồi sao?
Diệp Lăng Phi làm như không hề để ý, đối với Trần Hiểu, Diệp Lăng Phi chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp, nếu Trần Hiểu chết có khi Diệp Lăng Phi lại cười ấy chứ. Lương An An cũng nói theo:
- Đúng thế, tên khốn kiếp Trần Hiểu lần trước còn muốn làm nhục em, nếu không phải anh Lăng Phi thì…., tóm lại anh ta đang giả vờ thế thôi.
Lương Ngọc không biết chuyện này của Lương An An, khi cô nghe thấy em gái mình nhắc đến chuyện này, cô lặng đi rồi vội vàng hỏi:
- Em nói gì thế?
- À...
Lương An An nghĩ tới chị mình còn chưa biết chuyện này, trong lòng cô tự dưng thấy hối hận, không nên tự nói ra chuyện này, nhưng giờ đã nói ra rồi cũng coi như cô muốn thu lại cũng không kịp nữa, đằng nào cũng vậy không bằng nói hết ra, Lương An An nghĩ vậy, thấy cũng không có gì đáng phải giữ kín nên nói hết chuyện xảy ra hôm đó. Lương Ngọc không hề nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, cô không nín được hít một hơi lạnh lùng, nếu như không phải Diệp Lăng Phi tìm đến mình, vô hình trung cứu được Lương An An, em gái cô giờ chẳng phải đã bị xâm hại sao. Hơn nữa, nguồn gốc của tất cả mọi chuyện đều là do cô, Trần Hiểu chỉ vì do cô nên mới muốn đối phó Lương An An.
Lương Ngọc vụt đứng dậy, trước đây cô không biết có chuyện này thì không có cảm giác gì, nhưng giờ thì khác rồi, còn liên quan đến cả em gái cô nữa, Lương Ngọc làm sao có thể ngồi nhìn. Cô quay mặt về phía Lương An An nói:
- An An, sao em không nói với chị chuyện này? Em không coi chị là chị nữa à? Xảy ra chuyện lớn như thế em cũng không nói một tiếng, chị phải tìm tên khốn nạn Trần Hiểu kia, đừng nghĩ rằng bố hắn có tiền có địa vị là được làm bậy, chị không thể bỏ qua như thế được.
- Chị...
Lương An An lo lắng, một khi chị cô Lương Ngọc đã biết thì không thể bỏ qua được, nếu thế thì chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối thôi. Lương An An vội vàng kéo tay Lương Ngọc, ánh mắt cô hướng nhín Diệp Lăng Phi, hi vọng có thể khuyên bảo chị cô.
Diệp Lăng Phi bỏ điếu thuốc ra, nhìn Lương Ngọc, miệng nói:
- Lương Ngọc, chuyện này anh thấy đã qua rồi, bây giờ em tìm Trần Hiều, cậu ta cũng không thừa nhận đâu.
Diệp Lăng Phi nói xong, trong đầu anh chợt nghĩ đến mình từng để Dã Thú ghi lại lời khai của Trần Hiểu, giờ có thể vẫn ở chỗ Dã Thú, nếu có nó thì không tin Trần Hiểu không thành khẩn, anh nghĩ đến đó rồi nói:
- Đương nhiên, không phải là không có bất kỳ chứng cứ nào, anh tin rằng nó có thể chứng minh Trần Hiểu đúng là có ý đồ quấy rối An An.
Bành Hiểu Lộ hừ một tiếng, nói:
- Không tác dụng gì đâu. Diệp Lăng Phi, anh thật sự nghĩ Trần Hiểu là thằng ngốc sao? Hắn ta đã dám nói thế chứng tỏ trong lòng hắn không hề lo lắng, còn cái thứ có trong thay anh hắn ta không quan tâm đâu.
Diệp Lăng Phi dường như đã có định liệu trước, nói:
- Đó là suy nghĩ của em, không phải của Trần Hiểu. Anh dám nói cái thứ đó không quan trọng đối với Trần Hiều, cậu ta có thể không quan tâm danh tiếng của mình, nhưng không thể không quan tâm tới danh tiếng của lão già hắn. Nếu Trần Hiểu không quan tâm thì không thể liên tục đòi lấy lại cái thứ kia. Hiểu Lộ, lần nay anh sẽ chơi cẩn thận với tên khốn này, cho nó biết không được sờ vào mông hổ.
Lương Ngọc nghe câu nói này của Diệp Lăng Phi, cô không còn bức xúc như lúc nãy nữa, cô kéo em gái mình lại, hỏi kỹ những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, khi Lương Ngọc nghe Lương An An nói bố cô lại đi đánh bạc nợ tiền, sắc mặt Lương Ngọc trầm xuống, nói:
- Chị đã nói với bố rất nhiêu lần rồi để bố không đi đánh bạc nữa nhưng bố không nghe lời chị. Không được, hôm nay chị phải nói chuyện với bố rõ ràng, lần sau còn nợ tiền chị sẽ không thèm quan tâm nữa, chị thà nhìn thấy bố bị chém chết giữa đường còn hơn. Có người bố như thế, chị thật bó tay…
Lương Ngọc than thở, giữa những lời nói của cô dường như đã hạ quyết tâm không để ý đến việc bố cô đi đánh bạc nữa, nhưng Lương An An là em cô, lại rất hiểu cá tính của chị mình, nếu như Lương Ngọc thật sự không để ý đến bố mình nữa thì đã bỏ mặc từ lâu rồi, cũng không cần phải kéo dài đến lúc này, thành ra cơ sự này. Chỉ là, Lương An An cũng không hề có cách nào khác tốt hơn ngăn cản bố mình đi đánh bạc, cô chỉ còn cách nghe theo chị mình.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Lương Ngọc định đi gặp bố mình, hắn nói xen vào:
- Lương Ngọc, em muốn đi gặp bố em ngay bây giờ? Anh không hề nghĩ rằng em làm thế là một việc hay, nếu bố em có thể nghe lời em thì đã nghe từ lâu rồi. Lương Ngọc, em đã nghĩ chưa, đưa bố em tới trung tâm chuyên trị cai nghiện đánh bạc, tôi cho rằng tâm lý ông ấy có bệnh.
- Tâm lý bố em sao lại có bệnh? Ông ấy chỉ là thích đánh bạc thôi, …..
Lương Ngọc nói đến đây bỗng dưng ngừng lại, câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi đã thức tỉnh cô, trước đây Lương Ngọc đúng là không nghĩ tới điều này, bố cô thích đánh bạc đúng là một loại bệnh, có thể để ông thử các phương pháp trị liệu để cai nghiện. Nếu bố cô có thể cai được thì thật là tốt.
Lương Ngọc nghĩ tới đó liền nói lại:
- Nhưng em không biết là bố em liệu có mắc bệnh này không, em chỉ nhớ hồi còn nhỏ, bố em rất thích đánh bạc, mẹ em cũng vì ông ấy hay đánh bạc nên mới ly hôn. Sau đó ông ấy lại tìm đến người phụ nữ khác, bà ấy không quan tâm gì đến ông, tóm lại mọi chuyện rất rắc rối.
- Thế thì đúng rồi, bố em bởi vì có quá nhiều chuyện rắc rối đều giữ trong lòng, lại không thể nói với con cái, anh tin là bố em chắc chắn không có mặt mũi nào gặp các em, nên chỉ giải tỏa tâm lý bằng cách đánh bạc, kết quả là càng đánh thì càng mê, từ đó mới thành ra như bây giờ. Đương nhiên anh không phải là bác sỹ chuyên khoa, những chuyện này đều là anh suy đoán. Lương Ngọc, em có thể nói chuyện với bố em xem, còn về chuyện về Dã Lang em không phải lo, anh sẽ cố gắng hết sức cứu Dã Lang ra.
Lương Ngọc gật gật đầu, miệng nói:
Diệp đại ca, thôi được rôi, giờ em sẽ đi nói chuyện với bố em, em không thể để bố em tiếp tục như thế, nếu như bố em không đồng ý thì em sẽ phải có cách khác.