Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1369-1: Hình cảnh quốc tế (1)




Diệp Lăng Phi và Lương An An lên một chiếc taxi, đúng lúc chiếc xe vừa đi khỏi thì thấy đôi nam nữ từ trong nhà hàng chạy ra, thấ Diệp Lăng Phi và Lương An An ngồi trong xe taxi, bọn họ không lập tức đuổi theo. Diệp Lăng Phi quay đầu lại nhìn thấy mọi hành động của đôi nam nữ kia, Diệp Lăng Phi thấy sự việc quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn.

Lương An An thấy Diệp Lăng Phi nhìn về phía sau xe, cô ta thấy kỳ lạ hỏi:

- Diệp đại ca, anh nhìn gì vậy?

Diệp Lăng Phi nhìn Lương An An cười nói:

- Không có gì, không có gì cả.

Trong mắt Diệp Lăng Phi, Lương An An chỉ là một cô bé mà thôi, có một số chuyện không thể nói với Lương An An được, hắn chỉ nói qua loa với Lương An An.

Khi Bành Hiểu Lộ đến chỗ nhập cảnh thì Diệp Lăng Phi và Lương An An vừa đến, Bành Hiểu Lộ mặc một chiếc áo khoác nhạt màu, bên dưới mặc một chiếc quần bò, đeo ba lô, cách ăn mặc trông rất thời trang, khác rất nhiều so với cách ăn mặc thường ngày của Bành Hiểu Lộ, nếu không phải là Diệp Lăng Phi tận mắt nhìn thấy chắc chắn hắn không thể tin là Bành Hiểu Lộ lại ăn vận như vậy.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đi tới, hắn đang định qua đón thì vừa lúc đó có năm sáu người đàn ông vây lại, một trong những người đó đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, giơ giấy tờ ra nói:

- Chúng tôi là tổ trọng án Cửu Long Hồng Kong, anh bị tình nghi liên quan đến vụ án giết cảnh sát, mời đi theo chúng tôi.

Lương An An luôn lo lắng chuyện này. Hôm nay sau khi cô ta biết tin Trương Trí Dương chết, cô ta lập tức thông báo cho Diệp Lăng Phi muốn bảo Diệp Lăng Phi rời khỏi Hong Kong nhưng Diệp Lăng Phi lại không quan tâm. Lương An An thấy những cảnh sát này vì chuyện của Trương Trí Lâm nên mới đến bắt Diệp Lăng Phi. Lương An An vô cùng lo lắng nhưng sắc mặt Diệp Lăng Phi không có chút gì lo lắng, hắn nhìn một nam một nữ trong những người đó là người của Tang Bưu phái tới bây giờ mới biết rõ, hai người đó là cảnh sát, mục đích chính là theo dõi Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi thản nhiên trả lời:

- Không vấn đề gì. Nhưng bạn tôi ở đây, tôi có thể chào bạn tôi một tiếng được không, yên tâm, con người tôi rất thích hợp tác với cảnh sát, tôi bảo đảm tuyệt đối không làm khó các anh.

Những người cảnh sát kia gật đầu đồng ý yêu cầu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đi vài bước về phía Bành Hiểu Lộ, rồi dừng lại, mở hai tay kiểu bất đắc dĩ nói:

- Hiểu Lộ, anh vốn định nói chuyện với em nhưng bây giờ xem ra anh chỉ có thể đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra.

Bành Hiểu Lộ vừa đến Hong Kong thì gặp ngay cảnh Diệp Lăng Phi bị cảnh sát Hong Kong bắt đi. Bành Hiểu Lộ không hiểu chuyện này có phải Diệp Lăng Phi sắp xếp trước hay không, thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp đến thế. Bành Hiểu Lộ ngẩng mặt nhìn một lượt những cảnh sát Hong Kong kia, từ thái độ của bọn họ cho thấy chuyện này không phải là do Diệp Lăng Phi sắp xếp trước, Bành Hiểu Lộ lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Diệp Lăng Phi nói đi, chuyện này rút cuộc là thế nào?

- Anh không rõ, tình hình cụ thể em đi hỏi cảnh sát, anh luôn rất ngoan ngoãn trước nay không làm chuyện gì phạm pháp cả. Anh không biết chuyện này rút cuộc là thế nào, có thể bên trong còn có chuyện khác nữa.

Diệp Lăng Phi kề miệng vào tai Bành Hiểu Lộ kẽ nói mấy câu, Bành Hiểu Lộ nghe xong bèn cau mày lại, cô ta nhìn về phía những cảnh sát kia lạnh lùng nói:

- Lẽ nào cảnh sát Hong Kong các người có thể tùy ý hành động như thế, các người có bằng chứng gì chứng tỏ bạn tôi tấn công cảnh sát chứ?

Người cảnh sát kia thấy Bành Hiểu Lộ hỏi vậy, anh ta nhìn Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ rút cuộc có thân phận gì, thân thế gì, bọn họ không quá chú ý. Anh ta chỉ nói:

- Chúng tôi làm theo lệnh cấp trên, hy vọng anh chị không làm khó chúng tôi, nếu có vẫn đề gì có thể đến hỏi cấp trên của chúng tôi.

Đó là những lời thoái thác, Bành Hiểu Lộ nghe thấy nhiều rồi. Cô ta biết rõ một khi đối phương đã nói ra những lời thoái thác như thế cho dù cô ta có nói thêm nữa cũng không được tích sự gì. Ở Hong Kong Bành Hiểu Lộ có người quen biết, thân thế gia đình cô ta khiến Bành Hiểu Lộ rất dễ quen biết những quan chức cao cấp ở các nơi, cho dù cô ta nhiều năm trong quân đội, nhưng với tư cách là cháu gái Bành Nguyên, thì thân phận của Bành Hiểu Lộ vẫn lừng lẫy vang dội.

Đây cũng là lý do Diệp Lăng Phi cố ý muốn Bành Hiểu Lộ đến, mặc dù Bành Hiểu Lộ không ở Hong Kong nhưng Hong Kong thuộc về Trung Quốc, cho dù chế độ ở Hong Kong không giống với Trung Quốc nhưng quân đội ở Hong Kong vẫn là quân đội thường trú. Thân phận của Bành Hiểu Lộ khiến cô ta ở Hong Kong rất thuận lợi, Diệp Lăng Phi cũng muốn Bành Hiểu Lộ làm người phát ngôn cho hắn, có việc gì có Bành Hiều Lộ ra mặt sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Lần này Bành Hiểu Lộ đến rất trùng hợp, quả thực gặp ngay cảnh Diệp Lăng Phi bị cảnh sát Hong Kong bắt đi. Lúc này Diệp Lăng Phi nói với Bành Hiểu Lộ:

- Hiểu Lộ, chuyện này thật sự không liên quan đến anh, cô gái này là Lương An An, cô ấy là đương sự, nếu em có câu hỏi gì có thể hỏi cô ấy.

Bành Hiểu Lộ sớm đã nhìn thấy Lương An An, chỉ là không có cơ hội hỏi rõ thân phận của Lương An An, bây giờ vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Lương An An chính là cô gái mà hắn đã cứu hôm đó, Bành Hiểu Lộ tự nhiên nghĩ rằng toàn bộ sự việc đều do tên Trần Hiểu ở đằng sau giở trò. Ban nãy Diệp Lăng Phi nói với Bành Hiểu Lộ rằng chuyện này có liên quan đến việc hắn cứu Lương An An, mặc dù Diệp Lăng Phi không có thời gian nói chi tiết nhưng chỉ mấy câu đơn giản cũng đã khiến Bành Hiểu Lộ hiểu, những cảnh sát này bắt Diệp Lăng Phi có liên quan đến việc Diệp Lăng Phi đắc tội Trần Hiểu, đó chính là mục đích mà Diệp Lăng Phi muốn đạt đến.

Bành Hiểu Lộ lại liếc nhìn những cảnh sát kia nói:

- Tôi tin rằng các anh sẽ có câu trả lời hài lòng cho tôi, ở đây là Hong Kong, tôi có cách để các người phải thích với tôi.

Bành Hiểu Lộ không nói nhiều chỉ dặn dò Diệp Lăng Phi:

- Anh yên tâm, em sẽ đưa anh ra.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh đương nhiên là tin rồi.

Nói xong Diệp Lăng Phi quay người đi cùng những cảnh sát kia.Từ đầu đến cuối Lương An An không hiểu Bành Hiểu Lộ rút cuộc là làm gì nhưng qua phản ứng của Bành Hiểu Lộ dường như thân phận của Bành Hiểu Lộ không hề đơn giản nếu không cũng không nói những lời như vậy, Lương An An có phần không hiểu rõ, cô ta không biết nên chào hỏi Bành Hiểu Lộ như thế nào, trong lúc Lương An An đang chần chừ thì nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói:

- Lương An An phải không, phiền cô đưa tôi đến khách sạn mà Diệp Lăng Phi ở, tôi muốn đặt phòng ở đó.

- Được ạ!

Lương An An vội vàng đồng ý.

Diệp Lăng Phi bị đưa về cục cảnh sát Cửu Long, cách làm việc của cảng sát Hong Kong cho dù là người đại lục cũng biết rõ, phim cảnh sát Hong Kong xem nhiều rồi, ít nhiều cũng hiểu quy trình làm việc của cảnh sát Hong Kong. Chỉ là mấy năm nay có chút thay đổi, so với trước đây cảnh sát Hong Kong ngày càng coi trọng tính hợp pháp hóa của pháp luật tránh bị giới truyền thông lên án.

Diệp Lăng Phi bị đưa đến phòng thẩm vấn, hai viên cảnh sát cũng khá khách khí,khẩu khí cũng không quá nghiêm khắc. Bọn họ luôn nói là mời Diệp Lăng Phi về để phối hợp điều tra, khẩu khí không nghiêm khắc chứng tỏ bọn họ cũng không nắm chắc được tình hình. Diệp Lăng Phi ngồi ở giữa, miệng ngậm một điếu thuốc, hút chậm rãi.

Một trong những viên cảnh sát cầm tờ ghi chép nhập cảnh nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh phải không, ở đây chúng tôi căn cứ vào bản ghi chép nhập cảnh được biết anh đến Hong Kong ngày hôm qua, chúng tôi muốn biết những hoạt động của anh sau khi đến Hong Kong? Đặc biệt là tối hôm qua anh ở đâu? Tiếp xúc với ai?

Diệp Lăng Phi bỏ điếu thuốc trên miệng ra, hắn nhìn viêc cảnh sát đó cười nói:

- Anh cảnh sát, tôi có vài lời muốn nói không biết có được không?

- Đương nhiên là có thể. Ở đây chúng tôi bảo đảm tính công chính của pháp luật, chỉ cần anh không làm gì sai chúng tôi nhất định sẽ trả lại sự công bằng cho anh, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói.

Viên cảnh sát kia nói đến đây, anh ta dừng lại giây lát rồi nói thêm:

- Anh có quyền giữ im lặng, nhưng...

Anh ta còn chưa nói hết câu thì nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Cảnh quan, anh không cần nói những điều này với tôi, trong lòng tôi biết rõ.

Viên cảnh sát kia thu lại những lời định nói ban nãy, nói với Diệp Lăng Phi:

- Vậy được, nếu anh đã rõ, tôi cũng không nói nhiều nữa, bây giờ, anh kể lại những gì anh đã làm sau khi đến Hong Kong, càng chi tiết càng tốt.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi giữ im lặng. Ban nãy tôi chính là muốn nói câu này, bây giờ tôi muốn giữ im lặng, cho đến khi luật sư của tôi đến.

Diệp Lăng Phi cơ bản không hề tìm luật sư gì cả, đó chỉ là một lý do thoái thác mà thôi, theo phỏng đoán của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ sẽ nhanh chóng đến cục cảnh sát đưa Diệp Lăng Phi ra. Diệp Lăng Phi không vội cừ từ từ ở đây, nếu Diệp Lăng Phi đã không nói, thì hai viên cảnh sát kia cũng không ép Diệp Lăng Phi, hai bọn họ đứng dậy, một trong hai người đó đi ra cửa, đứng đó một lát rồi lại đi vào phòng thẩm vấn nói với viên cảnh sát kia vài câu, sau đó hai người đó khách khí nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, bây giờ anh có thể đi được rồi, tôi nghĩ ở đây có chút hiểu nhầm nhưng sẽ điều tra rõ ràng nhanh thôi.

- Vậy tôi không khách khí nữa, tôi xin phép đi trước, hôm khác sẽ mời hai anh uống trà.

Diệp Lăng Phi đứng lên cười ha ha rồi đi ra. Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi, hai người cảnh sát kia oán giận nói:

- Chuyện này là thế nào chứ, bảo chúng ta dẫn về rồi lại bảo chúng ta thả ra, như thế không phải là ép người sao?

Đương nhiên bọn họ cũng chỉ ngồi đó oán trách thôi chứ làm sao có thể đi tìm cấp trên mà oán trách. Còn nguyên nhân bên trong thì người như bọn họ tuyệt đối không thể hiểu được.

Diệp Lăng Phi ra khỏi phòng thẩm vấn, ở bên ngoài nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và Lương An An. Bành Hiểu Lộ ngầm ra hiệu bảo Diệp Lăng Phi đừng nói gì cả, sau đó cô ta cầm điện thoại gọi đến một số điện thoại, điện thoại kết nối xong, Bành Hiểu Lộ nói:

- Chú Trương, lần này cảm ơn chú, cháu không biết chú cũng ở Hong Kong, khi nào cháu có thời gian sẽ qua thăm chú Trương, à, bố cháu rất tốt, ông cháu cũng khỏe, lần trước bố cháu còn nhắc đến chú nói chú đến Hong Kong hưởng phúc rồi, lúc đó cháu không ngờ chú lại đến Hong Kong, thế nên cháu mới gọi điện cho chú.

Buông điện thoại xuống, Bành Hiểu Lộ phụng phịu, mặt không nét cười, ở bên cạnh Bành Hiểu Lộ là một người đàn ông mặc quần áo cảnh sát khoảng hơn bốn mươi tuổi, qua diện mạo của người đó thì ông ta hình như là cục trưởng cục cảnh sát ở đây. Bành Hiểu Lộ không nói nhiều với ông ta, thấy Diệp Lăng Phi không có chuyện gì bèn rảo bước đi. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, không ngờ Bành Hiểu Lộ lại ra vẻ uy phong, quả thực là như thế thật khiến người ta thấy sợ hãi. Diệp Lăng Phi đi theo sau Bành Hiểu Lộ, sau khi ra khỏi cục cảnh sát Bành Hiểu Lộ mới dừng lại, quay sang Diệp Lăng Phi nói:

- Rút cuộc là chuyện gì? Sao anh lại đánh Trần Hiểu trọng thương?

Bành Hiểu Lộ nói vậy, Diệp Lăng Phi có phần hơi bất ngờ, hắn khẽ lắc đầu nói:

- Làm sao vậy được, anh không hề đánh tiểu tử đó, nó trọng thương? Thú vị, thật thú vị.

- Diệp Lăng Phi, anh còn cười, lẽ nào anh còn không biết tính nghiêm trọng của sự việc hay sao, anh có biết bố của Trần Hiểu là ai không?

Bành Hiểu Lộ vừa nói vậy bèn nghe thấy Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh đương nhiên biết, nếu anh không biết bố cậu ta là ai thì anh làm sao dám ở Hong Kong, lẽ nào anh không sợ có kẻ gây bất lợi cho anh sao? Hiểu Lộ, em đừng tức giận, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện, em không phải là vừa đến Hong Kong sao? Chi bằng để anh đưa em đi dạo để em nguôi giận.

- Nguôi giận gì chứ, em vừa đến Hong Kong, đã bị anh gây sức ép, em biết ngay anh không có chuyện gì tốt đẹp cả, em đoán đúng không sai tý nào.

Bành Hiểu Lộ nói đến đây lại nói thêm một câu:

- Lương Ngọc cũng được thả ra rồi, em biết anh có chuyện muốn nói chuyện với cô ta, bây giờ cô ta đang ở trong phòng em, theo lời chú Trương em nói, lần này đâm vào một cái sọt lớn, có thể dẹp yên được hay không đều là việc của anh, nếu đây là đại lục thì còn dễ nhưng đây là Hong Kong, chúng ta không quản lý ở đây...

Lời của Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi cắt ngang, hắn cười nói:

- Hiểu Lộ, anh hiểu tình hình ở đây, đi thôi, chúng ta về nhà rồi nói sau.

Diệp Lăng Phi nói rồi đang định dang tay ôm eo Bành Hiểu Lộ nhưng nhớ ra Lương An An đang ở đây, hắn đành phải đổi ôm thành vỗ, hắn vỗ nhẹ một cái lên vai Bành Hiểu Lộ.