Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người chạy ra khỏi con ngõ, rồi băng qua đường cái, đám thanh niên phía sau không dám đuổi theo tới đây. Diệp Lăng Phi và Dã Thú trên người dính đầy máu, chạy sang bên kia đường, Diệp Lăng Phi và Dã Thú dừng lại thở dốc một chút, dưới ánh nhìn của người đi đường, hai người lại vội vàng chạy về phía trước. Nơi này là chốn thị phi, không thể ở lâu được, Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú phải tìm một chỗ để cởi quần áo dính máu trên người ra, ít nhất cũng phải thay một bộ quần áo sạch sẽ, nếu như cứ ăn mặc nguyên bộ quần áo dính máu này, bất kể đi chỗ nào, người ở đó đều sẽ nhìn họ với ánh mắt kỳ quái, nói không chừng có một số người còn gọi điện báo cảnh sát. May mà cảnh chém người ở Hồng Kông cũng không phải chuyện hiếm, Diệp Lăng Phi và Dã Thú không lựa chọn đi đường lớn, tcố gắng tránh những chỗ đông người, sau khi hai người tìm được một chỗ trú chân, Diệp Lăng Phi cho Lương An An, bảo Lương An An mang hai bộ quần áo sạch sẽ tới đây. Không phải là Diệp Lăng Phi không muốn quay trở về khách sạn, nhưng nếu như bọn họ mặc bộ quần áo dính đầy máu này đi vào khách sạn, nhất định sẽ khiến cho khách sạn chú ý tới, như vậy chỉ càng khiến chuyện này hỏng bét, vì nguyên nhân đó, Diệp Lăng Phi mới nhờ Lương An An giúp đỡ. Lương An An rất nhanh chóng tới đây, cô cầm theo một cái túi, bên trong có hai bộ quần áo, hai bộ quần áo này là cô tạm thời mua được, chờ Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người mặc quần áo chỉnh tề, Lương An An đưa tay ra, nói:
- Đưa tiền đây!
- Thật đúng là tham tiền, chẳng lẽ em nghĩ bọn anh không đưa tiền cho em sao?
Dã Thú có vẻ rất không hài lòng khi Lương An An có hành vi như vậy, còn Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì, giống như là không nghe thấy những gì Lương An An nói. Diệp Lăng Phi tìm một chỗ ở gần đó, ngồi xuống, trên tay cầm điếu thuốc, vừa hút thuốc lá, vừa bàn luận:
- Sự tình càng lúc càng phiền toái, tại sao giữa đường lại để người khác theo dõi nhỉ, thật là quá sơ suất!
Lương An An nghe Diệp Lăng Phi lẩm bẩm như vậy, cô không hiểu liền quay sang hỏi Dã Thú:
- Rốt cuộc chú Diệp đang lầm bẩm cái gì vậy?
- Tiểu nha đầu, hỏi nhiều như vậy làm gì!
Dã Thú không để ý đến Lương An An, nói:
- Bây giờ em về nhà được rồi đấy!
Lương An An trợn mắt nhìn Dã Thú, cô chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nói:
- Chú à, cháu phát hiện ra chú là người rất là thích so đo, không phải là vì cháu gọi chú là chú đấy chứ, cháu gọi vậy chú tức cũng đúng thôi, cháu có thể thông cảm được, nhưng chú cũng phải học chú Diệp chứ, người ta chẳng tức giận chút nào cả!
Dã Thú liếc nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lại quay sang nhìn Lương An An, nói:
- Tiểu nha đầu, sao em lắm lời vậy, anh nói rồi đó, em đừng đứng ở đây nữa, mau về nhà đi!
Lương An An không hề có ý rời đi, nghe Dã Thú nói như vậy, cô chu môi với Dã Thú, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô giơ cánh tay phải mảnh khảnh lên, quạt khói thuốc trước mặt mình, mở miệng oán trách:
- Chú à, sao các chú cứ thích hút thuốc lá vậy, mùi khói thuốc ghê lắm, không nên hút thì tốt hơn, hút thuốc nhiều cũng không tốt cho sức khỏe!
Diệp Lăng Phi hút thêm hai hơi nữa rồi ném điếu thuốc lá xuống đất rồi dụi tắt, hắn quay đầu nhìn Lương An An, nói:
- An An, em đừng ở chỗ này nữa, em đi về nhà trước đi, anh chuẩn bị một chút, còn phải đi gặp chị của em nữa!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, bổ sung thêm một câu:
- Hi vọng tên cảnh sát đó bị chém đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhe vậy thì sẽ không quấy rầy chuyện của anh nữa!
Lương An An không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nghe Diệp Lăng Phi nói trong điện thoại là đã có chuyện, bảo cô giúp một việc, nhưng cụ thể là chuyện gì, Lương An An lại không rõ ràng lắm, khi cô nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới tên Trương Chí Dương đó, Lương An An liền hỏi:
- Trương Chí Dương thế nào rồi?
- Anh không biết!
Diệp Lăng Phi nói,
- Lúc anh và Dã Thú chạy ra thì không nhìn thấy Trương Chí Dương đâu, có thể là người này đã bị người ta chém chết rồii!
Diệp Lăng Phi không cần phải kể quá chi tiết với Lương An An, cho dù hắn nói rõ thế nào, Lương An An cũng không thể biết được kết cụccủa Trương Chí Dương, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng không biết số phận của Trương Chí Dương thế nào. Diệp Lăng Phi bảo Lương An An mau chóng về nhà, hắn và Dã Thú còn phải đi tìm Lương Ngọc. Vốn là có Trương Chí Dương ở trong tay, Diệp Lăng Phi muốn gặp được Lương Ngọc cũng thuận lơi hơn, bây giờ, muốn gặp được Lương Ngọc cũng phải tốn thêm công sức rồi. Diệp Lăng Phi và Dã Thú bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định chỉ có thể mạnh mẽ xông vào thôi. Cả hai đi tới khu dân cư mà Lương Ngọc đang bị quản thúc, lúc trước, Trương Chí Dương đã nói sơ lược với hai người về tình hình của khu nhà. Diệp Lăng Phi nắm rõ, hắn cất bước đi về phía khu nhà đó, khi đi tới tầng ba, hắn thấy ở trước cửa tầng ba có một người đàn ông đang đứng hút thuốc lá, người đàn ông đó tầm trên dưới bốn mươi tuổi, bụng bia, tay phải đang cầm một điếu thuốc lá, ho khan mấy tiếng. Khi ông ta nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi lên gác, ông ta rất cảnh giác nhìn Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Diệp Lăng Phi cố ý làm bộ như đi lên tầng trên, hắn đi qua bên cạnh người đàn ông đó, Dã Thú đi theo sau lưng Diệp Lăng Phi, khi Dã Thú đi qua chỗ người đàn ông đó, hắn bất thình lình ra tay, Diệp Lăng Phi cũng động thủ. Người đàn ông đó không hề có bất kỳ sự phòng bị nào đã bị Dã Thú không chế. Diệp Lăng Phi gõ cửa phòng, nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông: "Cửa có khóa đâu, anh còn gõ cái gì!", vừa nói chuyện, người kia vừa mở cửa ra. Diệp Lăng Phi xuất thủ nhanh như chớp, một chiêu đã khống chế được người kia, tay của Diệp Lăng Phi giống như một gọng kìm thép kẹp vào cổ họng của người đàn ông đó, kéo hắn ta đi vào trong phòng. Dã Thú cũng kéo người đàn ông kia vào, khi Diệp Lăng Phi đi vào trong, mới phát hiện bên trong phòng khách lanh tanh bành hết cả lên, khắp nơi đều là những gói mì ăn liền, trên bàn trà trong phòng khách còn có một bát mỳ đang ăn dở. Diệp Lăng Phi và Dã Thú thuần thục tịch thu súng lục của hai người đó, Diệp Lăng Phi cầm lấy một khẩu súng, hỏi:
- Nói cho tôi biết, Lương Ngọc đang ở đâu?
- Cảnh sát Lương không có ở đây!
Người đàn ông tầm 40 tuổi trả lời, chỉ là khi nói chuyện, ông ta còn nhìn về phía gian phòng ở phía trước, Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ra, hắn giao khẩu súng cho Dã Thú, nói:
- Dã Thú, trông chừng hai người này, nếu như bọn họ có hành động phản kháng thì lập tức giết chết bọn họ, không cần phải báo cáo với anh!
- Lão Đại, chuyện này thì anh cứ yên tâm, em thích nhất là những chuyện kiểu thế này!
Dã Thú ngoác miệng nói:
- Hai vị, tôi đề nghị hai vị ngoan ngoãn, như vậy thì sẽ tốt cho cả hai chúng ta!
Hai tên cảnh sát kia bị súng lục chĩa vào, bây giờ cho dù bọn họ muốn phản kháng thì cũng phải nghĩ kĩ xem có cơ hội hay không. Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa gian phòng kia, phát hiện cửa phòng đã bị khóa lại, Diệp Lăng Phi gõ cửa, nói:
- Cảnh sát Lương, cô có rảnh không, tôi muốn tâm sự với cô!
Diệp Lăng Phi nói tới đây, hắn cố ý dừng lại, muốn nghe xem trong phòng có tiếng động gì không, từ trong phòng vọng ra giọng nói của một người phụ nữ:
- Anh là ai?
Giọng nói của người phụ nữ này đúng là của Lương Ngọc, Diệp Lăng Phi lại đưa tay gõ cửa phòng, cười nói:
- Cảnh sát Lương, cô nghĩ tôi là ai? Chẳng lẽ ngay cả giọng nói của tôi cô cũng không nghe ra được sao?
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu này, cửa phòng lập tức được mở ra, chỉ thấy Lương Ngọc vẻ mặt tiều tụy đứng ở cửa. Hiển nhiên Lương Ngọc không ngờ lại gặp được Diệp Lăng Phi ở chỗ này, khi Lương Ngọc nhìn thấy Diệp Lăng Phi, cô mở to hai mắt ra nhìn, dường như không tin vào mắt mình nữa. Vừa rồi khi nghe Diệp Lăng Phi lúc nói chuyện, Lương Ngọc đã nghe ra được đó là giọng nói của Diệp Lăng Phi, chỉ là Lương Ngọc không thể tin được Diệp Lăng Phi lại tới nơi này. Gần đây xảy ra một loạt chuyện không vui, khiến cho Lương Ngọc tiều tụy hốc hác, cô đã nghĩ hết mọi cách để giúp Dã Lang, nhưng không có hội, thậm chí, Lương Ngọc muốn tìm cơ hội để báo chuyện xảy ra ở Hồng Kông cho Diệp Lăng Phi biết không được, cô đã bị người ta trông chừng. Dĩ nhiên, cô không giống như Dã Lang bị bắt lại, cô chỉ bị hạn chế tự do mà thôi. Tên Trương Chí Dương kia lợi dụng cơ hội này, cố ý tiếp cận Lương Ngọc, dựa vào chuyện này, Trương Chí Dương định tẩy não Lương Ngọc, Trương Chí Dương cố ý nói Dã Lang là một trọng phạm bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã, Lương Ngọc không nên có quan hệ gì với Dã Lang nữa, hai người phải phân rõ giới hạn, chỉ như vậy mới là sự lựa chọn tốt nhất. Dĩ nhiên Lương Ngọc không muốn làm như vậy, nhưng vụ này là do Trương Chí Dương chịu trách nhiệm, khiến cho Lương Ngọc cũng không còn cách nào, Lương Ngọc chỉ có thể tự giam mình ở trong phòng, không đi ra ngoài nữa. Bây giờ, Lương Ngọc nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện ở chỗ này, giống như là nhìn thấy ánh sáng hy vọng.