Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1361-2: Cảnh sát!(2)




Diệp Lăng Phi liếc nhìn gương mặt Lương An An, dường như cô đã bị hắn dọa sợ thật rồi. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- An An, anh chỉ đùa một chút thôi mà, không có gì đâu, em đừng coi là thật. Vừa nãy anh đã nói với Trần Bưu, ngày mai anh sẽ đưa tiền cho hắn, chỉ có bảy tám mươi nghìn thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát!

- Chú nói bảy tám mươi nghìn ư?

Lương An An thủy chung không biết rốt cuộc lần này cha mình đánh bạc nợ bao nhiêu tiền, lần đầu tiên biết số tiền cha mình nợ từ miệng Diệp Lăng Phi lên đến bảy tám mươi nghìn, cô không ngờ cha mình lại nợ nhiều tiền như thế, tuy số tiền đối với đại đa số người dân Hồng Kông chưa đáng là bao, nhưng đối với những gia đình giống như nhà Lương An An mà nói, số tiền này lại rất lớn. Quan trọng nhất là người cha mê bài nạc của Lương An An không phải lần đầu đem con gái mình ra để trả nợ. Lương An An liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Chú thực sự giao số tiền đó cho chúng sao?

- Chuyện đó thì có vấn đề gì sao?

Diệp Lăng Phi nghe được Lương An An hỏi như vậy, hắn nhìn Lương An An, nói:

- Nếu như em không muốn để anh bỏ tiền ra, anh cũng sẽ không đưa tiền cho bọn chúng!

- Không phải thế, không phải thế!

Lương An An vừa nghe Diệp Lăng Phi nói là không đưa tiền, cô vội vàng khoát tay, nói:

- Cháu không có ý đó, ý cháu là số tiền đó nhiều quá, bọn cháu không thể trả ngay cho anh được, nhưng mà, chú yên tâm, cháu nhất định sẽ trả lại số tiền đó cho chú!

Diệp Lăng Phi khẽ lắc lắc đầu, nói:

- Anh không cần em phải trả lại tiền cho anh, chuyện này không nên nói tiếp nữa, em chỉ cần hẹn Trương Chí Dương đi ra ngoài hộ anh, vậy là đã giúp một việc lớn cho anh rồi đó!

- Dạ..... được rồi!

Lương An An đồng ý, cô lấy điện thoại di động ra, tìm danh bạ số điện thoại, rất nhanh, Lương An An ngừng lại, sau đó cô bấm gọi điện thoại, khi đầu dây bên kia nghe máy, Lương An An nói:

- Cảnh sát Trương đó ạ, em là Lương An An, bây giờ em muốn gặp anh, là về chuyện của chị gái em... à, được rồi, em chờ điện thoại của anh!

Lương An An vừa dập máy liền mở mồm mắng:

- Cái tên khốn kiếp này!

Diệp Lăng Phi cảm giác giữa Lương An An và Trương Chí Dương có mâu thuẫn lớn gì đó, từ trong lời nói của Lương An An, Diệp Lăng Phi có thể cảm giác được Lương An An không đơn thuần chỉ chán ghét Trương Chí Dương không phải người tử tế mà trong chuyện này dường như còn có ân oán gì đó nữa.

- Trương Chí Dương nói bây giờ hắn đang có việc, một lát nữa sẽ gọi điện thoại lại cho cháu, các chú định làm bây giờ, chờ ở đây hay là về khách sạn?

Lương An An nói tới đây, nhìn về phía gian phòng của mẹ mình, rồi quay đầu lại, nói:

- Cháu định đến chỗ nhà chị cháu quét dọn một chút, từ lúc chị với cả anh rể của cháu bị cảnh sát bắt đi, bên đó không có ai ở cả, cháu muốn quét dọn chỗ đó một chút, không biết lúc nào chị cháu mới có thể trở về!

- An An, nếu như em không ngại, anh cũng muốn qua bên đó xem thế nào!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh chưa đến chơi nhà Dã Lang lần nào từ lúc cậu ấy sang đây, lần này Hồng Kông, anh muốn qua đó nhìn một chút!

- Dạ, được, chú chờ cháu đi cầm chìa khóa!

Lương An An nói.

Dã Thú nhìn Lương An An đi vào trong phòng, hắn đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Lão Đại, anh nghĩ những gì tiểu cô nương này nói có thể tin được không, em cứ cảm thấy tiểu cô nương này đang nói dối, em không tin lắm!

- Dã Thú, không cần lo lắng, anh cảm thấy cô gái này nói sự thật, nhất là cái tên Trương Chí Dương kia, cậu còn nhớ trước khi Lương Ngọc tới thành phố Vọng Hải để Dã Lang, đã từng có một chút vướng mắc về tình cảm với Dã Lang không?

- Tất nhiên là em nhớ chứ!

Dã Thú gật đầu, nói:

- Em còn nhớ rõ lúc ấy Dã Lang rất phiền lòng, cũng bởi vì Lương Ngọc, theo em thấy, Dã Lang đã động chân tình với Lương Ngọc. Nhưng mà, lão đại à, nếu như không phải là Lương Ngọc, Dã Lang cũng sẽ không đến Hồng Kông, càng không gặp chuyện bất trắc, chẳng lẽ không đúng sao?

- Dã Thú, rốt cuộc vì chuyện gì mà Dã Lang bị bắt chúng ta tạm thời không nói tới, chúng ta nên nói về tên Trương Chí Dương kia thì hơn. Anh cho rằng, cái tên Trương Chí Dương kia chính là thủ phạm khi đó ngăn cản Lương Ngọc tới gặp Dã Lang!

Diệp Lăng Phi híp mắt lại, nói:

- Dã Thú, cậu đã nghĩ qua chưa, tại sao cậu lại nhận được tin tức về chỗ mà Lương Ngọc có thể đang ở bây giờ?

Dã Thú hơi sửng sốt, hắn không suy nghĩ nhiều về chuyện này, hiện giờ, nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, Dã Thú theo bản năng đáp:

- Lão Đại, đó là do em dùng tiền để hỏi thăm, chỉ là, tin tức này đến quá dễ dàng, lúc ấy em còn cảm thấy kỳ lạ, theo em thấy thì, tính cảnh giác của cảnh sát ở Hồng Kông thật sự quá thấp!

- Đúng vậy đó, đó vốn là một cái bẫy, anh thấy chuyện này có vẻ thú vị rồi đây!

Diệp Lăng Phi nói tới đây thì ngừng lại, Lương An An đã đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi không nói tiếp nữa, đánh mắt ra hiệu với Dã Thú, cả hai lập tức ngừng lại. Lương An An cầm túi xách, nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Dã Thú đều đang nhìn mình, Lương An An nói thầm:

- Hai chú nhìn cháu làm gì vậy, thật không hiểu nổi rốt cuộc hai chú nghĩ cái gì nữa, khụ, không nói, không nói nữa, đi thôi, chúng ta đi đến chỗ chị cháu đi!

Có Lương An An dẫn đường, Diệp Lăng Phi và Dã Thú một đường thuận lợi đến chỗ nhà của Dã Lang và Lương Ngọc, căn nhà này ở trung tâm thành phố, ở nơi tấc đất tấc vàng như Hồng Kông, muốn mua một căn nhà ở trung tâm thành phố quả không đơn giản. Diệp Lăng Phi vừa nhìn chỗ ở của Dã Lang và Lương Ngọc, hắn liền nhíu mày. Lúc trước Diệp Lăng Phi quên mất không nhắc nhở Dã Lang, ở Hồng Kông phải khiêm tốn một chút, Hồng Kông không giống như thành phố Vọng Hải, ở thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi có thể hô phong hoán vũ, cho dù hắn có ngang ngược thế nào cũng không có chuyện gì, nhưng ở Hồng Kông thì lại khác, rất dễ khiến cho người ta chú ý. Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ đến Trương Chí Dương, nếu Trương Chí Dương thật sự là loại đàn ông như Lương An An nói, thấy Dã Lang và Lương Ngọc ở trong một khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố, đây không phải là kích thích Trương Chí Dương sao? Đàn ông sau khi bị kích thích, chuyện gì cũng có thể làm được. Bây giờ, Diệp Lăng Phi càng thêm chắc chắn chuyện của Dã Lang có liên quan mật thiết đến Trương Chí Dương, thậm chí có thể là chính Trương Chí Dương ở phía sau giở trò quỷ.

- Sao chú lại cau mày vậy?

Lương An An đi vào trong thang máy, thấy Diệp Lăng Phi cau mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, Lương An An không nhịn được hỏi một câu.Câu hỏi của Lương An An cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, nhìn Lương An An, nói:

- Không có chuyện gì đâu, anh vừa nghĩ đến một việc, ừm, không liên quan đến chuyện ở Hồng Kông đâu, An An, em không cần phải để ý đến anh!

- Không phải cháu muốn quan tâm đến chú, còn nữa, chú à, chú đừng tưởng rằng chiều hôm nay chú đã cứu cháu là có thể gọi cháu là An An thân thiết như vậy, không phải là người nào cũng thế gọi chau như vậy đâu!

- A, thế thì xin lỗi, Lương An An, sau này anh gọi em như vậy nhé!

Diệp Lăng Phi nói rất chân thành.

Diệp Lăng Phi nói như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lương An An, Lương An An vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ đấu võ mồm với cô, cô đã tính trước một khi Diệp Lăng Phi không chịu, cô nên nói tiếp như thế nào, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại sảng khoái đáp ứng như vậy, hơn nữa nhìn bộ dang Diệp Lăng Phi có vẻ rất chân thành.

- Thôi bỏ đi, cháu không so đo với chú nữa, chú cứ gọi cháu là An An đi, chú cũng không tệ lắm, trông tướng mạo cũng miễn cưỡng coi là đẹp trai, bị chú gọi là An An cũng không mất mát gì!

Lương An An nói tới đây, cô nhìn về phía Dã Thú, nói:

- Nhưng mà chú này thì không thể gọi cháu là An An được, ai bảo chú không đẹp trai cơ chứ!

Dã Thú trong lòng thầm mắng cái tiểu nha đầu này láo toét, hắn rõ ràng không trêu chọc gì cái tiểu nha đầu này, nhưng con bé này lại không chịu bỏ qua cho hắn, cái gì cũng muốn đối nghịch với hắn. Chẳng lẽ không đẹp trai cũng là lỗi của mình, cho dù xấu mình cũng sẽ không đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, mình trời sinh chính là như vậy. Dã Thú trong lòng tức giận, chẳng qua là khi ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Dã Thú không tiện phát tiết oán khí trong lòng ra ngoài thôi. Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Lương An An, sau đó quay đầu sang một bên, không nhìn Lương An An nữa. Thang máy dừng lại ở tầng mười một, cửa thang máy vừa mở ra, Lương An An đã dẫn đầu đi ra trước, Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người đi theo sau lưng Lương An An. Trong lúc Lương An An tay phải cầm chìa khóa, đi về phía căn hộ của Dã Lang và Lương Ngọc, đúng lúc đó, từ căn hộ bên cạnh có một đôi tình nhân trẻ đi ra, trông bộ dạng rất thân mật. Ánh mắt Diệp Lăng Phi bỗng nhiên quét qua đôi giày của cô gái kia, hắn huých nhẹ vào người Dã Thú, thấp giọng nói:

- Cảnh sát!