Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1361-1: Cảnh sát!(1)




Trong phòng khách, Dã Thú tay cầm điếu thuốc lá, mùi thuốc lá gay mũi khiến cho cô nàng Lương An An ngồi bên cảnh phải nhíu mày mấy lần, hết sức bực tức với hành vi của Dã Thú.

Dã Thú coi như không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục hút thuốc, mãi cho đến khi hắn hút thuốc xong, Lương An An mới cảm giác đỡ hơn rất nhiều. Diệp Lăng Phi và Trần Bưu nói chuyện ở bên ngoài, sau khi hai người đi vào. Trần Bưu không nói nhiều, khoát khoát tay, ý bảo mấy người khác cùng hắn quay về. Trần Bưu là người nói chuyện rất giữ chữ tín, vừa nãy ở ngoài hắn đã đồng ý với đề nghị của Diệp Lăng Phi để đến mai rồi nói sau, quả nhiên tuân thủ ước định giữa hắn và Diệp Lăng Phi, dẫn người rời đi.

Lương An An không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi đã nói gì với Trần Bưu, chỉ là, nếu Trần Bưu đã rời đi, Lương An An cũng đã đạt được mục đích, cô liền dẫn mẹ mình ở trong phòng ra. Mẹ của Lương An An là một người lương thiện, từ tướng mạo của bà Diệp Lăng Phi có thể nhìn ra được, người phụ nữ lương thiện này đã phải trải qua không ít khổ cực. Tướng do tâm sinh, lòng người lương thiện tất dung mạo cũng có vẻ lương thiện. Lương An An giới thiệu sơ qua thân phận của hai người Diệp Lăng Phi và Dã Thú, cô cũng không dám chắc về thân phận của Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai, chỉ là, nể tình Diệp Lăng Phi đã giúp cô đuổi đám người Trần Bưu đi, Lương An An tạm thời coi Diệp Lăng Phi và Dã Thú là hai người có thể tin cậy được. Vừa nghe con gái nói Diệp Lăng Phi và Dã Thú là bạn thân của Dã Lang, trong lòng mẹ của Lương An An cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, bà ngồi xuống, khẽ thở dài, nói:

- Mấy ngày nay tôi rất lo cho chàng trai đó, cậu ấy rất tốt bụng, tôi chỉ sợ cậu ấy phải chịu khổ sở. Khụ, tất cả đểu là do cái con bé Tiểu Ngọc đó, tôi đã nói với nó từ đầu rồi, nếu như thực sự thích anh chàng đó thì không cần phải ở lại Hồng Kông này nữa, đến chỗ nào cũng được, nếu như vậy thì con bé không cần phải lo ông bố mê đỏ đen can thiệp vào cuộc sống của nó nữa!

Diệp Lăng Phi nghe đến đó, trong lòng khẽ động, không ngờ chuyện này còn liên quan đến cha của Lương Ngọc, Lương An An nhìn ra Diệp Lăng Phi suy nghĩ điều gì, cô vội vàng nói:

- Mẹ, chuyện của anh rể không liên quan gì đến cha mà!

Mặc dù Lương An An rất hận phụ thân của mình, nhưng dù sao cũng là cha đẻ của cô, máu mủ tình thâm khó có thể cắt đứt, ở trong lòng cô luôn hi vọng cha của mình có thể trở về, kỳ thực, chẳng phải ngay cả Lương Ngọc cũng nghĩ như vậy sao, nếu không thì các hai chị em các cô cũng sẽ không năm lần bảy lượt cứu cha cô ra. Lương An An ngoài miệng thì nói là mặc kệ những chuyện này, nhưng khi nghe cha mình đánh bạc nợ tiền, lại lo lắng cha mình xảy ra chuyện bất trắc, mấy lần như vậy, đám người người ở sòng bạc đã biết tới đây là có thể đòi nợ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa nãy Trần Bưu không nói toàn bộ ra cho Diệp Lăng Phi biết, Trần Bưu cho rằng, muốn giải quyết chuyện này thật sự không đơn giản, mặc dù ông chủ của hắn đã đồng ý yêu cầu của Diệp Lăng Phi, nhưng nếu như cái gã mê bài bạc kia đến chỗ khác đánh bạc, đây mới là điểm mấu chốt. Nghe Lương An An nói như vậy, Diệp Lăng Phi thản nhiên nói:

- Anh hiểu rồi, hóa ra là như vậy!

- Chú thì hiểu cái gì? Chú đừng nghĩ lung tung, chuyện này không giống như chú nghĩ đâu, ba cha cháu không hại anh rể của cháu đâu, cha cháu ham mê bài bạc, khiến cho người ta rất hận, nhưng sẽ không vì tiền bán đứng anh rể cháu đâu!

Lương An An dường như muốn giải thích, nhưng những gì cô nói lại làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy Lương An An đang che giấu cái gì đó, hắn nhìn Lương An An, cười nói:

- An An, sao mấy lời em vừa nói giống như là lạy ông tôi ở bụi này vậy? Anh có hỏi gì đến cha em đâu, em cần gì phải giải thích như vậy, phải nói là em đã nhắc nhở anh, khi nãy anh còn chưa nghĩ tới chuyện này chứ!

Lương An An trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, tỏ vẻ rất bất mãn, nói:

- Chú à, chú có còn nhỏ nữa đâu, sao lại thích bắt nạt người ta như vậy, chú lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi, chú bắt nạt cháu như vậy mà không thế xấu hổ à? Vừa nãy cháu không nói gì cả, càng không nói đến chuyện của anh rể, toàn là do chú tự liên hệ mấy chuyện này lại với nhau. Chú à, phiền chú động não một chút, nếu như là cha cháu thực sự có liên quan đến chuyện của anh rể, cháu sẽ nói ra sao?

- Điều này....!

Diệp Lăng Phi há hốc mồm, Diệp Lăng Phi còn đang định mở mồm, nhưng nghe Lương An An xưng hô với hắn là chú khiến hắn không còn biết nói gì nữa, Lương An An chỉ độ hai mươi, mà Diệp Lăng Phi lớn hơn Lương An An mười mấy tuổi, Lương An An gọi Diệp Lăng Phi là chú khiến cho Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ đến việc mình đã hơn ba mươi tuổi rồi, không còn là thanh niên gì nữa. Dã Thú thấy Lương An An cứ luôn miệng gọi Diệp Lăng Phi là chú, hắn không nhịn được cười hô hố. Lương An An quay sang phía Dã Thú, mở miệng nói:

- Chú nữa, chú cười cái gì, chú không biết mình còn không bằng chú Diệp sao, ít ra thì chú Diệp của cháu có thế nói là đẹp trai, còn chú thì chẳng được cái gì cả, trông bộ dạng ghê muốn chết!

Dã Thú nghe vậy cũng cảm thấy buồn bực, hắn liếc Diệp Lăng Phi, sau đó lại quay sang phía Lương An An, lè lưỡi ra làm mặt quỷ, nói:

- Tiểu cô nương, em phải chú ý đó, những người đàn ông như bọn anh rất thích các tiểu cô nương như em!

Nếu như chỗ này không có mẹ của Lương An An, nói không chừng Dã Thú sẽ còn nói ra những câu khó nghe hơn, nhưng mà hắn cũng biết phép tắc, chỉ nói đến đó thôi thì dừng lại. Lương An An làm như không nghe thấy Dã Thú nói cái gì, cô đặt tay lên vai mẹ mình, nói:

- Mẹ à, con có chuyện muốn nói với hai chú đây, mẹ cứ đi làm việc của mẹ đi ạ!

Diệp Lăng Phi và Dã Thú nghe khẩu khí Lương An An nói chuyện với mẹ cô, không tự chủ được quay sang nhìn nhau, bọn họ đề thấy Lương An An tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại có vẻ rất chín chắn, lúc này, trong nhà dường như là Lương An An đứng ra làm chủ. Diệp Lăng Phi và Dã Thú không hiểu nội tình, trong chuyện này có rất nhiều vấn đề, chỉ là không tiện đi nói ra mà thôi. Diệp Lăng Phi và Dã Thú ngồi ở phòng khách, ở đây lại có thêm hai tàn thuốc, hai người bọn họ nghiện thuốc lá rất nặng, ngồi cùng với nhau thì lại càng thích hút thuốc lá. Trong lúc Lương An An đưa mẹ mình về phòng, Diệp Lăng Phi và Dã Thú tiếp tục hút thuốc. Khi Lương An An quay trở lại, thấy trong phòng toàn là mùi thuốc lá, Lương An An bực mình bịt mũi lại, cố ý cho hai người Diệp Lăng Phi và Dã Thú nhìn, nhưng Diệp Lăng Phi và Dã Thú thì làm như không thấy, vẫn hút thuốc lá như thường. Cuối cùng Lương An An nhịn không được nữa, nói:

- Hai chú à, chẳng lẽ các chú không biết làm việc gì khác ngoài hút thuốc sao?

- Chẳng phải là bọn anh đang đợi em sao?

Diệp Lăng Phi dụi tắt điếu thuốc trong tay mình, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lương An An, nói:

- Chẳng lẽ em quên chuyện đã hứa với anh ư, anh muốn em hẹn gặp cái tên Trương Chí Dương, anh nhớ em đã nói, chuyện này chẳng là gì với em cả. Anh không biết em định dùng biện pháp gì, dĩ nhiên, anh không quan tâm đến điều đó, anh chỉ muốn gặp Trương Chí Dương, từ đó gặp chị của em. Tiện đây anh hỏi một câu, cái chỗ nhà trọ mà chị em ở rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ là một cái bẫy?

- Cháu cũng không biết, cháu không biết chú đang nói gì cả!

Lương An An nói,

- Không phải là hẹn Trương Chí Dương thôi sao, chuyện cháu đã đáp ứng chú cháu nhất định sẽ làm được, nhưng mà, cháu muốn biết rốt cuộc chú đã nói gì với bọn họ, tại sao bọn họ lại đàng hoàng rời đi như vậy. Trước kia đều là chị cháu đuổi bọn hắn đi, sau đó bọn cháu mới nghĩ cách để trả tiền, nhưng hôm nay, bọn họ đi thẳng không thèm nhìn lại, cháu không biết chú làm như thế nào mà được hiệu quả như vậy!

- Rất đơn giản, anh nói với bọn họ là tối nay đừng đến lấy tiền nữa, cho dù bọn họ đợi cả đêm ở đây cũng chẳng có tiền đâu, đợi ngày mai hẵng đến đòi nợ, đơn giản vậy thôi!

- Thật sự đơn giản như vậy sao?

Lương An An nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô tỏ vẻ không tin nhìn Diệp Lăng Phi, lại hỏi tiếp:

- Thật sự đúng như chú nói sao?

- Anh lừa em để làm gì chứ?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Được rồi, anh thừa nhận là anh nói dối, thật ra anh không nói với bọn họ như vậy, ta anh bảo với bọn họ là ngày mai em sẽ chuẩn bị đủ tiền, bảo bọn họ ngày mai hẵng đến, nếu như mai mà em không có đủ tiền, anh đồng ý để cho bọn họ đem em đi bán để gán nợ!

- Cái gì..... chú nói cái gì!

Lương An An quá sợ hãi, cô trợn trừng mắt, tay phải nắm chặt lại, oán hận nói:

- Tại sao chú có thể làm như vậy, chú nghĩ mình là ai chứ, lấy gì để quyết định vận mệnh của cháu, hai chúng ta chưa đến mức thân thuộc, cháu....!