Lương An An bị đẩy ngã, cô ta không biết rút cuộc ở đây ra sao nữa.
Cô ta cho rằng cái tát của cô ta không có vấn đề gì, chiếc váy ngắn của cô ta bị xé rách, nhất định là do người đàn ông này muốn giở trò hạ lưu với cô ta.
Nhưng Lương An An cảm thấy trong chuyện này có vấn đề, ban nãy cô ta không suy nghĩ kỹ, bây giờ mới suy nghĩ thấy có điểm đáng ngờ.
Cô ta không lập tức trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Phi mà quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại ở gã đàn ông tóc vàng bị đánh ngã nằm ngất dưới đất, miệng kêu lên rồi lao tới.
Diệp Lăng Phi thấy Lương An An lao đến gã đàn ông tóc vàng, hắn cô tình đẩy ra.
Ban nãy Lương An An lao đến chỗ gã tóc vàng, không đợi cô ta nói, Dã Thú kéo gã đàn ông kia đi vào, khắp người gã ta ướt sũng, còn tè dầm ra, rõ ràng ban nãy bị Dã Thú hành hạ không nhẹ.
- Lão đại, tên này bây giờ đã chịu nói chuyện với chúng ta rồi, nó từng bị Lương Ngọc bắt, lần này muốn thông qua em gái Lương Ngọc để trả thù…
Khi Dã Thú nói đến đây, Lương An An đang quỳ dưới đất, lấy tay đỡ gã thanh niên tóc vàng kia lên.
Dã Thú ngoác miệng nói:
- Lão đại, tiểu nha đầu này thật thú vị, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, xem bộ dạng của cô ta thì có thể biết được chị gái cô ta như thế nào rồi, lão đại, em thấy, chị gái cô ta…!
Những lời phía sau của Dã Thú bị Diệp Lăng Phi cắt ngang, Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú không được nói linh tinh, cậu dẫn tiểu tử kia đến đây trước đã nhân tiện khép cửa phòng lại, nếu để người khác biết được thì không hay.
Lương An An mặc dù ban nãy còn có phần không hiểu rõ, không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc mới bắt đầu cô ta cho rằng Diệp Lăng Phi muốn giở trò hạ lưu với cô ta nhưng bây giờ cô ta bình tĩnh, nhớ lại ban nãy cô ta chỉ uống một cốc nước ngọt do chính bạn trai của cô ta đưa cho rồi cảm thấy mệt mỏi và ngất đi, xem ra cả chuyện này đều có liên quan đến bạn trai của cô ta.
Cô ta và bạn trai cô ta quen nhau ở thư viện, lúc đó, Lương An An làm việc ở thư viện còn bạn trai của cô ta thì đến thư viện để thăm cô ta, theo đuổi khá lâu Lương An An mới quyết định qua lại với gã ta.
Kết quả đi lại không lâu, Dã Lang và Lương Ngọc đến Hông Kong, còn chuyện nói Lương An An thích Dã Lang thì đó chỉ là bịa đặt.
Lương An An làm gì có thời gian để thích anh rể của cô ta, những điều đó đều là cái cớ của bạn trai cô ta, muốn thông qua cái cớ đó để che dấu sự thật vì tiền mà bán đứng bạn gái.
Lương An An nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi xong, bèn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng Phi, bộ dạng như muốn hỏi Diệp Lăng Phi rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng Phi lại hỏi một câu:
- Cô là Lương An An?
Lương An An gật đầu, lúc này cô ta không thể không trả lời, miệng nói:
- Đúng vậy.
- Ồ, vậy thì tốt, tôi đang muốn tìm cô.
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại quay mặt sang phía gã thanh niên kia nói:
- Bây giờ nói về mày đi, mày rút cuộc là ai? Làm gì?
Gã thanh niên kia nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, gã trừng mắt nói:
- Mày không biết tao? Mày lại không biết tao, mày không biết bố tao là tước sĩ, bố tao là ủy viên lập pháp, có tập đoàn Sang Thế….
Gã thanh niên kia nói vậy, Diệp Lăng Phi mới biết tên của gã thanh niên đó là Trần Hiểu, con trai của Trần Tử Phu, một nhân sĩ có tên tuổi ở Hông Kong.
Nhưng Diệp Lăng Phi đối với cái tên Trần Hiểu này không chút hứng thú, thậm chí còn rất ghét gã ta, nhìn cái bộ dạng dương dương tự đắc của Trần Hiểu, Diệp Lăng Phi không nhịn được giơ chân lên đạp một cái vào người Trần Hiểu, mắng:
- Mày đừng có giở trò đó với tao. Tao cơ bản không biết mày đang nói gì với tao, cái gì mà tước sĩ không tước sĩ, muốn chơi trò đó với tao, Dã Thú, dạy dỗ tên tiểu tử này cho anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói vậy, Dã Thú liền không chút khách khí đi đến định đạp một cái vào người Trần Hiểu, Trần Hiểu vội vàng xin tha:
- Đừng, đừng, em đều nghe các anh, xin các anh đừng đánh em.
- Dã Thú, dừng tay lại.
Diệp Lăng Phi quát Dã Thú rồi cười nói:
- Trần công tử, xem ra cậu vẫn là một người rất thức thời đấy, con người tôi cũng dễ nói chuyện, nếu cậu đã đồng ý phối hợp thì tôi cũng không khách khí nữa. Hôm nay vì chuyện này mà tôi đã đắc tội với cậu, như những gì ban nãy tôi nói, bố cậu là một nhân vật lớn có tên tuổi ở Hông Kong, tôi không thể đắc tội được, để cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi tạm thời đành phải để cậu phải chịu thiệt thòi một chút.
Diệp Lăng Phi nói rồi xua tay với Dã Thú nói:
- Dã Thú, cho Trần công tử của chúng ta thu hình, bảo cậu ta nói lại một lượt những gì ban nãy đã nói như thế chúng ta sẽ có bằng chứng, sau này sẽ là vật hộ thân cho chúng ta.
- Vâng.
Dã Thú đồng ý, gã đi đến trước mặt Trần Hiểu nói:
- Tao nghĩ ban nãy mày đều đã nghe rồi chứ, tao không cần phải nói nhiều nữa, làm đi.
Lương An An nghe xong nhưng gì mà ban nãy Trần Hiểu nói mới biết rõ sự việc đầu cuối thế nào, thì ra Trần Hiểu muốn báo thù chị cô ta nên mới hãm hại cô ta, hơn nữa bạn trai cô ta hôm nay dẫn cô ta đến tham gia bữa tiệc gì đó, vốn dĩ không hề có ý định tốt đẹp gì mà muốn khiến Lương An An không những bị cưỡng bức, đồng thời theo kế hoạch của Trần Hiểu còn quay lại cảnh dâm đãng của Lương An An làm bằng chứng để đã kích Lương Ngọc.
Bình thường cảnh sát không thể động đế, tội danh bắt giữ cảnh sát rất lớn, Trần Hiểu nói gì thì nói cũng là con trai của Trần Tử Phu, nếu như trực tiếp ra tay với Lương Ngọc, mà bị giới truyền thông phanh phui ra, Trần Hiểu biết bố của gã tuyệt đối sẽ không tha cho gã, do vậy gã mới cố tình tìm Lương An An muốn thông qua em gái của Lương Ngọc để báo thù cô ta.
Đó là kế hoạch của Trần Hiểu, nếu không phải do Diệp Lăng Phi xen vào thì kế hoạch của Trần Hiểu đã thành công rồi.
Lương An An thời dài, trong lòng bắt đầu hối hận.
Không kìm được đạp hai cái lên người kẻ được gọi là bạn trai của cô ta, gã tóc vàng đang bị hôn mê cho dù Lương An An dùng cả hai chân để đạp, thì gã tóc vàng đó cũng không có phản ứng gì.
Sau khi đạp hai cái trong lòng Lương An An mới thấy nhẹ nhõm phần nào, nhớ lại ban nãy cô ta từng tát Diệp Lăng Phi một cái trong lòng có phần day dứt nói:
- Ban nãy quả thật xin lỗi, em không nên đánh anh.
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt lên má hắn nói:
- Đánh thì đã đánh rồi, nói cũng có tác dụng gì nữa. Anh quan tâm hơn đến chị của em, bây giờ em có thể nói cho anh biết chị em đang ở đâu không?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi thì thấy Lương An An có phần sửng sốt, đang định nói thì có tiếng ầm ầm ở bên ngoài, liền sau đó có tiếng người hét lớn:
- Có kẻ bắt cóc Trần công tử.
Cùng với tiếng hô đó Dã Thú kéo Trần Hiểu ở bên ngoài chạy vào.
“Bành” Dã Thú khép cửa phòng lại đẩy Trần Hiểu xuống dưới đất.
Tay gã cầm điện thoại, nói với Diệp Lăng Phi:
- Lão đại, ban nãy em vừa ghi âm cho tiểu tử này xong thì bị phát hiện, bây giờ cho dù chúng ta muốn ra ngoài cũng không dễ, bên ngoài đều là người, chúng ta phải làm sao?
Trần Hiểu lúc này phá lên cười nói:
- Tao thấy chúng mày tốt nhất là nên thả tao ra, như thế chúng ta đều ổn, còn nếu….
Lời của Trần Hiểu còn chưa nói xong thì nghe thấy Diệp Lăng Phi hừ lạnh lùng nói:
- Bây giờ mày tốt nhất là câm miệng cho tao, nếu tao muốn đi thì không kẻ nào có thể ngăn được”.