Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1357-1: Công tử Trần gia (1)




Diệp Lăng Phi và Dã Thú lái xe đến địa chỉ viết trên giấy, đó là một khu biệt thự ở sườn núi.

Dã Thú đỗ xe ở bên đường, nhìn lại địa chỉ viết trên giấy, xác nhận đúng là chỗ này nói:

- Lão đại, chính là chỗ này, không sai được.

Diệp Lăng Phi lướt nhìn một lượt biệt thự, lớn hơn nhiều so với biệt thự của gã ở Nam Sơn, nhất là cái sân ở đây, ít nhất lớn gấp năm sáu lần cái sân bên biệt thự Nam Sơn, Diệp Lăng Phi chỉnh lý quần áo nói:

- Dã Thú, đi thôi, chúng ta trèo tường vào vậy.

Hai bọn họ không có giấy mời, muốn vào những bữa tiệc tư nhân thế này mà muốn vào thì cách tốt nhất là trèo tường vào trong sân, cách này ứng biến rộng, chỉ cần có việc tương tự thì việc trèo tường tuyệt đối không hề sai.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú đi đến bên tường, biệt thự này tường không cao, bọn họ nhìn xung quanh không có người, hai tay bám vào bậu tường, hơi dùng lực trèo lên.

Hai bọn họ trèo tường xong, vỗ nhẹ tay phủi bụi.

Chỗ bọn họ đứng là thảm cỏ đằng sau biệt thự, có thể nghe thấy tiếng nhạc ở phía trước, còn có thể nghe thấy tiếng người ồn ào.

Diệp Lăng Phi liếc nhìn biệt thự một lượt, ý bảo Dã Thú có lẽ là ở phía trước.

Bữa tiệc mang tính chất cá nhân, Diệp Lăng Phi và Dã Thú không có giấy mời nên không thể công khai đi vào, cho dù hai bọn họ đã lẻn được vào cũng không thể đi lại công khai, chỉ có thể tránh sự chú ý của mọi người lẻn vào trong bữa tiệc.

Trong biệt thự và bên ngoài đều huyên náo như nhau, tiếng nhạc, tiếng cười hòa vào nhau, trong phòng gần cầu thang tầng hai, có mấy thanh niên nam nữ ôm nhau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn…

Ở một phòng khác, ba bốn thanh niên ngồi hút khói trắng, hò hét ầm mĩ…

Đây là một biệt thự tư nhân, bữa tiệc tư nhân, hỗn loạn vô cùng, thậm chí còn dâm loạn.

Diệp Lăng Phi không hề thích cảm giác này, hắn sống ở Anh quốc cũng từng tham gia nhiều bữa tiệc tư nhân nhưng hắn rất ít tham gia những bữa tiệc dâm loạn, lúc này, hắn thấy, chỗ này rõ ràng là một bữa tiệc dâm loạn.

Diệp Lăng Phi bắt đầu nghi ngờ rút cuộc Lương An An là một người con gái như thế nào.

Đa phần con gái sẽ không tham gia những bữa tiệc dâm đãng thế này nhưng Lương An An lại ở đây, hơn nữa, còn cùng bạn trai của cô ta đến bữa tiệc này, trước đó Diệp Lăng Phi còn cho rằng Lương An An không có vấn đề gì nhưng bây giờ thấy Lương An An không hề giống như hắn tưởng tượng, ít nhất em gái của Lương Ngọc có vấn đề.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú lẻn vào trong biệt thư, hai bọn họ không hề biết Lương An An, chỉ hi vọng tìm được một người quen biết với Lương An An, hai bọn họ đến một phòng riêng trên tầng ba, gian phòng đó và những phòng khác không giống nhau, ban nãy Diệp Lăng Phi tận mắt nhìn thấy một người đàn ông đi vào trong, hắn tranh thủ lúc người đàn ông đó chỉ có một mình, ép hỏi xem Lương An An ở đâu.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú vừa định đến gần gian phòng đó thì nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười của một người đàn ông nói:

- Ừm, tao đúng là rất biết cách làm người, biết cách làm thế nào với mày là tốt nhất.

Diệp Lăng Phi nhìn qua rèm cửa thấy trên chiếc sô pha ở trong phòng là hai thanh niên khoảng hai bảy hai tám tuổi vừa bước vào, trên tay bọn họ cầm một ly rượu, ngồi trước mặt bọn họ là một thanh niên tóc vàng nhìn bộ dạng khoảng hai mươi tuổi, trên cổ gã đeo một sợi dây chuyền to, thô, nhưng nhìnchiếc áo phông rẻ tiền mặc trên người gã thì thấy gã tóc vàng này không phải là một kẻ có tiền gì cả, sợi dây chuyền vàng to thô kia tự nhiên cũng không phải là vàng thật mà chỉ là đồ giả mà thôi.

- Anh Trần, em đều làm theo dặn dò của anh rồi, khoản tiền em nợ đó có phải là được xóa bỏ không?

- Chẳng qua chỉ là mười lên vạn mà thôi, đối với tao số tiền đó chẳng qua chỉ là cái lông trâu, tao không cần nữa, bây giờ mày có thể ra ngoài được rồi, đừng quên chuyện tao đã dặn mày, chuyện này tao không biết, tao cũng chưa từng làm, mày lại càng không biết là chuyện gì, hiểu chưa?

- Vâng, vâng, em biết rồi.

Gã thanh niên tóc vàng đó nói rồi đi về phía cửa phòng, Diệp Lăng Phi nhìn thấy gã tóc vàng đi tới, gã liếc nhìn Dã Thú một cái, Dã Thú bèn lượn sang một bên, chỉ đợi gã tóc vàng ra khỏi phòng Dã Thú liền bịt chặt mồm gã tóc vàng khiến gã không kêu lên được, Dã Thú kéo gã tóc vàng rời khỏi hành lang.

Diệp Lăng Phi ở lại thấy gã đàn ông trong phòng tay cầm cốc rượu vang uống một hơi hết sạch, sau đó đứng lên đi về phía trong.

Diệp Lăng Phi không nhìn rõ nữa, hắn khẽ đẩy cửa ra thấy phía trong cùng của gian phòng có một chiếc giường, nằm trên giường là một cô gái trẻ.

Diệp Lăng Phi nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy giữa gã tóc vàng và gã đàn ông kia, trong bụng hắn dường như hiểu được phần nào.

Diệp Lăng Phi thấy gã đàn ông kia đi đến bên giường, lạnh lùng nới với cô gái nằm trên giường:

- Lương An An, cô chưa từng nghĩ đến hả, cuối cùng cô vẫn rơi vào tay tôi, chị gái cô lợi hại thì có tác dụng chết mẹ gì chứ, bây giờ đến bản thân còn không tự bảo vệ được, tôi sẽ chơi cô trước sau đó để chị cô cũng đi vào chỗ chết, tới lúc đó tôi sẽ để cho con chị cảnh sát chó chết của cô biết, hậu quả của việc đắc tội với tôi là thế nào…

Khi hắn nói, tay phải của gã túm lấy váy của cô gái nằm trên giường, dùng sức xé, chiếc váy ngắn liền bị xé rách để lộ ra chiếc quần lót ở bên trong…

Diệp Lăng Phi nghi ngờ không phải hắn bị nghiện nghe trộm hay không, ban nãy chỉ để ý nghe những lời của gã đàn ông kia nói mà quên mất mục đích đến đây của hắn là để tìm Lương An An, hơn nữa từ những lời của gã đàn ông kia thì cô gái nằm trên giường chính là Lương An An.

Diệp Lăng Phi tính toán trong bụng có nên dẫn Lương An An đi.

Vừa nghĩ cảm giác cứ nên đợi thì tốt hơn, nói không chừng sẽ biết được nhiều tin tức hơn nữa nhưng không ngờ gã đàn ông kia đã bắt đầu hành động, Diệp Lăng Phi trong bụng thầm chửi gã đàn ông kia sao mà vội đến vậy, ra tay nhanh đến vậy, Diệp Lăng Phi không thể đứng nhìn trộm được nữa, đẩy cửa phòng xông vào.

Gã đàn ông kia tỏ ra bất ngờ không ngờ lại có người đến vào lúc này, gã không có chút chuẩn bị nào, khi nghe thấy có tiếng bước chân ở trong phòng, bất giác quay người lại thấy Diệp Lăng Phi đi vào. Gã không biết Diệp Lăng Phi, trong tay vẫn còn cầm mảnh vải vừa xé rách từ chiếc váy. Gã nhìn Diệp Lăng Phi quát:

- Mày là ai? Mau cút khỏi chỗ này cho tao.

- Cút khỏi đây? Cút bằng cách nào cơ, tao không biết, hay là mày đến dạy cho tao biết đi, để tao biết rút cuộc tao nên cút khỏi đây như thế nào?

Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm một câu:

- Con người tao chính là thích xem những cảnh tượng đặc sắc thế này, tao không vội, mày cứ từ từ mà làm, tao rất thích xem.

- Mày to gan lớn mật quá, dám đến đây.

Gã đàn ông kia không để ý đến cô gái nằm trên giường, vừa đi được vài bước thì Dã Thú đã kéo gã tóc vàng đi vào.

“Bụp” một tiếng, Dã Thú quẳng gã tóc vàng xuống đất, sau đó khép cửa phòng lại, nói với Diệp Lăng Phi:

- Lão đại, hỏi rõ ràng rồi, tên tiểu tử này dẫn bạn gái của nó đến, thằng nhóc này thiếu nợ một khoản tiền. Nên mới dùng bạn gái để gán nợ.

Gã thanh niên tóc vàng đột nhiên gào lên:

- Lương An An không phải là bạn gái của tôi. Tôi và cô ấy vừa chia tay rồi, con đàn bà đó đến chạm cũng không cho chạm, còn thích cái gì mà anh rể của cô ta, cái loại đàn bà như thế tôi không cần…

Tên tóc vàng còn chưa nói xong đã bị Dã Thú đạp cho một đạp khiến gã ngất luôn dưới đất.

Trong bụng Diệp Lăng Phi đã đại khái hiểu được mọi chuyện là thế nào rồi, hắn nhìn gã đàn ông koa nói:

Nói đi, mày rút cuộc là ai, tại sao lại làm vậy với Lương An An?

- Liên quan gì đến mày, mày biết chỗ này là chỗ nào không, bây giờ chúng mày đang xâm nhập nhà riêng bất hợp pháp, tao…

Gã vừa nói đến đây, Diệp Lăng Phi bèn nhìn Dã Thú xua tay nói:

- Dã Thú, để cho tiểu tử này bình tĩnh lại một chút, anh không thích cách nói chuyện của nó.

- Vâng!

Diệp Lăng Phi đi đến bên cô gái nằm trên giường, cô gái chưa đến hai mươi tuổi, tóc dài, nhìn diện mạo quả thật có vài phần giống Lương Ngọc, chỉ là so với độ dày dạn của Lương Ngọc thì cô gái này có vài phần thuần khiết hơn.

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, có vài phần tiếc nuối cho cô gái tên Lương An An này, một cô gái đang yên đang lành lại đi tham gia bữa tiệc này.

Chiếc váy ngắn của Lương An An bị xé rách, chỉ còn lại một chiếc quần lót bên trong, Diệp Lăng Phi không hề nhìn vào chỗ dưới của Lương An An.

Hắn nhìn xung quanh, thấy có một chai rượu vang còn lại một nửa, Diệp Lăng Phi cầm lấy chai rượu, rót lên mặt Lương An An.

Nước rượu khiến Lương An An tỉnh lại, cô ta mở mắt thì thấy đang nằm trên giường, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần lót. Trước mặt cô ta, một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi đang đứng nhìn mình.

Lương An An dường như phản ứng theo bản năng, giơ tay phải lên tát cho Diệp Lăng Phi một cái.

Diệp Lăng Phi không có chuẩn bị, hắn không ngờ sau khi Lương An An tỉnh lại không những không cảm ơn hắn mà ngược lại còn tát cho hắn một cái.

Cái tát đó tát mạnh đến mức khiến Diệp Lăng Phi nổi giận, hắn không ngờ cô gái này lại không hiểu đạo lý đến vậy.

Diệp Lăng Phi không để ý bị Lương An An tát cho một cái, tay phải hắn cầm lấy cổ áo của Lương An An, kéo cô ta dậy vứt xuống đất.

“Bịch” Lương An An bị Diệp Lăng Phi đẩy ngã xuống đất, Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Lương An An hừ lạnh lùng nói:

- Cô chính là Lương An An?