Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1346-1: Gọn gàng dứt khoát!(1)




Diệp Lăng Phi cảm thấy mấy ngày nay ở tỉnh thành bận muốn chết, vốn tưởng rằng sau khi lấy được ngọc bội thì sự tình đã xong xuôi rồi, hắn có thể bớt chút thời gian nghỉ ngơi thư giãn, không ngờ chuyện mới chỉ bắt đầu. Việc Chu Ngọc Địch sẽ nhúng tay vào chuyện ngọc bội cũng nằm trong dự liệu của Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi không ngờ được Chu Ngọc Địch sẽ mang lại cho hắn nhiều phiền toái như vậy. Sau khi dùng ngọc bội giả để lừa gạt hai chị em Thanh Nhi rời đi, Diệp Lăng Phi cùng Bành Hiểu Lộ đến bệnh viện thăm Tiểu Triệu. Lần này Tiểu Triệu cũng bởi vì Diệp Lăng Phi nên mới bị thương, đương nhiên, Tiểu Triệu không biết điều này, Tiểu Triệu còn tưởng rằng do mình không cẩn thận nên mới gặp phải nữ sát thủ kia. Diệp Lăng Phi không nói cho Tiểu Triệu biết chuyện này có liên quan đến ngọc bội, hắn đến thăm Tiểu Triệu, chỉ dặn dò Tiểu Triệu nghỉ ngơi thêm vài ngày. Về chuyện ở thành phố Vọng Hải, mặc dù bây giờ Tiểu Triệu có quay về cũng rất khó xử lý, tạm thời không về thì tốt hơn. Bành Hiểu Lộ cũng tới bệnh viện, Diệp Lăng Phi vốn không muốn để cho Bành Hiểu Lộ đi cùng, nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý yêu cầu của Bành Hiểu Lộ. Ở trong phòng bệnh, Diệp Lăng Phi an ủi Tiểu Triệu, ở bên kia Bành Hiểu Lộ trò chuyện với bạn gái của Tiểu Triệu Thái Tiểu Như. Diệp Lăng Phi lo lắng Bành Hiểu Lộ sẽ nói lung tung, Tiểu Triệu rất thông minh, chỉ cần lộ ra một ít, Tiểu Triệu cũng có thể đoán được đại khái.

- Bành tiểu thư, không phải chúng ta còn việc phải làm sao, chuẩn bị đi thôi!

Diệp Lăng Phi lo lắng Bành Hiểu Lộ nói lỡ miệng, hắn cố ý nói như vậy, Bành Hiểu Lộ liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi liếc, ánh mắt kia nhi rõ ràng là nói với Diệp Lăng Phi nói: "Em biết rồi, không cần anh phải nhiều lời!”

Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ đi ra khỏi bệnh viện, Bành Hiểu Lộ hỏi:

- Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?

- Ừm, thu thập một chút, chuẩn bị trở về thành phố Vọng Hải!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chuyện ở đây coi như đã giải quyết xong, nhưng bên thành phố Vọng Hải còn một đống chuyện đang chờ anh xử lý đây!

- Em biết ngay là anh sẽ nói như vậy mà!

Bành Hiểu Lộ nói.

- Khi nào thì chúng ta khởi hành?

- Ngày mai đi!

Diệp Lăng Phi bấm đốt ngón tay tính toán, nói:

- Sáng sớm mai khởi hành là tốt nhất, như vậy thì buổi trưa sẽ trở về thành phố Vọng Hải rồi, có thể ăn cơm trưa, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?

- Anh nói tốt thì cứ cho là tốt đi!

Bành Hiểu Lộ có vẻ mất hứng, cô quay mặt đi, nói:

- Vậy anh còn lề mề ở đây làm gì nữa, mau mau quay về thành phố Vọng Hải gặp bà xã nhà anh, em biết ngay là lời anh nói không đáng tin, nói cái gì mà đợi sau khi giả quyết xong chuyện này thì sẽ đi chơi với em, em thấy anh toàn nói dối thôi. Cái tên đại bịp nhà anh, từ nay về sau em sẽ không tin anh nữa!

Diệp Lăng Phi trong lòng biết rõ Bành Hiểu Lộ đang tức giận mình không dành thời gian đi chơi cùng cô. Vốn định ở lại tỉnh thành nghỉ ngơi thêm mấy ngày, phụng bồi Bành Hiểu Lộ đi chơi, nhưng hôm qua vốn đã định đi với Bành Hiểu Lộ, nhưng lại bởi vì chuyện của hai chị em Thanh Nhi, hai người không có không gian riêng tư. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, vội vàng cười nói:

- Hiểu Lộ, em đừng tức giận. Không phải là anh nói ngày mai mới về sao, hôm nay, hai chúng ta có thể hẹn hò mà, em nói đi, em muốn đi chỗ nào, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, ta anh cũng không chối từ đâu!

- Híc híc!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy liền bật cười, cơn giận trước đó bị mấy lời này của Diệp Lăng Phi làm cho tan biến sạch sẽ, cô duỗi tay phải ra, đẩy Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh thực sự coi em là yêu quái sao, còn định lên núi đao, xuống biển lửa. Được rồi, được rồi, em không trông mong anh sẽ làm gì cho em, chỉ cần anh có tâm ý như vậy là đủ rồi. Em biết trong lòng anh chỉ nghĩ đến Bạch Tinh Đình thôi, em làm sao có thể tranh đoạt với Bạch Tinh Đình chứ!

Bành Hiểu Lộ nói là không tranh đoạt, nhưng khẩu khí của cô lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác Bành Hiểu Lộ cố ý nói như thế. Diệp Lăng Phi vòng tay ôm eo Bành Hiểu Lộ, cười nói:

- Hiểu Lộ, em đang giận anh đấy à?

- Em nào dám giận anh chứ!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Em không là gì của anh cả!

- Anh biết ngay là em đang giận anh mà!

Diệp Lăng Phi xem xung quanh không có người, liền hôn lên môi Bành Hiểu Lộ một cái, sau đó Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hiểu Lộ, anh chỉ trêu chọc em một chút thôi, anh thương em còn không kịp sao lại bỏ mặc em. vừa rồi anh đang nghĩ xem chúng ta nên đi đâu chơi, không thì chúng ta đi dã ngoại đi?

- Đi dã ngoại? Đi dã ngoại ở đâu?

Diệp Lăng Phi chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi. Trong lòng hắn không có ý kiến gì, càng không nói tới chuyện đi dã ngoại, Diệp Lăng Phi chỉ thuận miệng nói vậy để dụ dỗ Bành Hiểu Lộ thôi, bây giờ nghe Bành Hiểu Lộ hỏi hắn đi dã ngoại ở đâu thì quả là làm khó Diệp Lăng Phi. Hắn nhíu mày, nói:

- Chuyện này….. chuyện này cũng khó nói, ừm, Hiểu Lộ, chi bằng chúng ta tìm chỗ nào đó rồi từ từ mà cân nhắc!

- Thật ra thì em đã sớm biết anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, trong lòng anh căn bản không có suy nghĩ đó!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Em cũng không trông mong anh có thể đi dã ngoại với em!

- Điều này …….!

Diệp Lăng Phi thoáng chốc chần chừ, Bành Hiểu Lộ nói như vậy quả không sai, Diệp Lăng Phi thật sự không nghĩ đến chuyện đi dã ngoại, chẳng qua là lời đã nói ra khỏi miệng rồi, nhìn phản ứng của Bành Hiểu Lộ dường như là mất hứng vì việc Diệp Lăng Phi không đi dã ngoại với cô, Diệp Lăng Phi nghĩ thầm: "Không phải là đi dã ngoại thôi sao? Có gì mà không được chứ!” Diệp Lăng Phi nghĩ vậy bèn nói:

- Hiểu Lộ, ai bảo là không, anh sẽ đi dã ngoại với em!

- Anh định dẫn em đi dã ngoại, đáng tiếc, em lại không muốn đi dã ngoại!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Diệp Lăng Phi, chỉ cần anh chịu theo em xem phim, cùng em dạo phố, ăn bữa tối là đủ rồi, yêu cầu của en không cao, chỉ muốn những thứ này, không biết là có được không?

- Đương nhiên là được chứ!

Diệp Lăng Phi không ngờ yêu cầu của Bành Hiểu Lộ chỉ là những thứ này, sớm biết như vậy thì đã thoải mái rồi, Diệp Lăng Phi cũng không cần cảm thấy xấu hổ vì nói mà không làm như đi dã ngoại, không phải là xem phim thôi sao? Diệp Lăng Phi cùng Bành Hiểu Lộ đi xem phim, dạo phố làm cho Bành Hiểu Lộ thật cao hứng. Diệp Lăng Phi còn bao hết một nhà hàng cho Bành Hiểu Lộ, trong nhà hàng chỉ có hai người hắn và Bành Hiểu Lộ đang ăn cơm, khi ở bên cạnh còn có một người chơi vi-ô-lông-xen chuyên môn diễn tấu cho bọn họ. Những chuyện mà Diệp Lăng Phi cảm thấy rất đơn giản này lại khiến cho Bành Hiểu Lộ cực kỳ hạnh phúc, nụ cười thường trực trên môi. Vì vui quá, buổi tối Bành Hiểu Lộ uống không ít rượu vang, khi trở lại khách sạn, gương mặt Bành Hiểu Lộ đã đỏ hồng, kiều diễm không gì sánh được. Diệp Lăng Phi dìu Bành Hiểu Lộ đi vào trong gian phòng. Hắn vừa mới mở cửa phòng, đã thấy Dã Thú đang đi tới. Dã Thú vẫn một mực chờ Diệp Lăng Phi, khi Dã Thú nghe được tiếng bước chân của Diệp Lăng Phi, Dã Thú mới đi tới. Vừa thấy bộ dạng thân mật của Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ, Dã Thú biết điều nói:

- Lão đại, em không làm phiền hai người, để mai nói sau đi!

- Có chuyện gì thì nói đi, sao mà phải ngại chứ!

Diệp Lăng Phi vừa mới nói xong, Bành Hiểu Lộ đang được Diệp Lăng Phi ôm trong lòng ôm lấy Diệp Lăng Phi, thì thào:

- Diệp Lăng Phi, chúng ta đang uống mà…… chúng ta lại uống ………….!

Diệp Lăng Phi cười cười với Dã Thú, nói:

- Cậu đừng để ý, không có vấn đề gì đâu!

Diệp Lăng Phi nói xong liền mở cửa phòng ra, đưa Bành Hiểu Lộ vào trong phòng. Dã Thú cười cười, hắn nhìn Diệp Lăng Phi đỡ Bành Hiểu Lộ vào trong phòng, Dã Thú cũng cất bước đi vào. Diệp Lăng Phi vốn định đưa Bành Hiểu Lộ đến phòng của cô, nhưng lại lo lắng Bành Hiểu Lộ uống quá nhiều, nếu buổi tối không có người chiếu cố cũng không tốt, nếu như ở trong phòng Diệp Lăng Phi thì lại khác. Diệp Lăng Phi trước tiên đặt Bành Hiểu Lộ lên giường, sau đó hắn lấy khăn mặt, nhúng nước rồi vắt khô, lau mặt Bành Hiểu Lộ, hi vọng có thể dùng cách này để Bành Hiểu Lộ tỉnh lại.

- Dã Thú, cậu nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?

Diệp Lăng Phi vừa lau mặt cho Bành Hiểu Lộ, vừa nói. Dã Thú chần chừ, sau đó mới lên tiếng:

- Lão đại, Dã Lang ở Hồng Kông có…. có lẽ đã xảy ra chuyện!

Dã Thú cũng không dám chắc, hắn ta có vẻ do dự, nói:

- Em không thể liên lạc được với Dã Lang, lão đại, em và Dã Lang liên lạc rất chặt chẽ, nhưng hai ngày hôm nay em không thể nào liên hệ với Dã Lang được. Vốn em định trở về thành phố Vọng Hải rồi nói lại chuyện này với anh, nhưng vừa nãy em thử liên lạc Dã Lang mà vẫn không liên lạc được!

- Ý cậu là có thể Dã Lang ở Hồng Kông đã xảy ra chuyện?

Diệp Lăng Phi nghe Dã Thú nói như vậy, hắn liền cau mày, cầm cái khăn trên mặt Bành Hiểu Lộ lên, nói với Dã Thú:

- Dã Thú, chúng ta sang phòng cậu nói chuyện đi!