Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1345-1: Giả chết!(1)




Diệp Lăng Phi nói một cách rất nhẹ nhàng, không hề có vẻ nóng nảy sốt ruột, hai chị em Thanh Nhi nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong thì cả hai kêu lên:

- Đương nhiên là chúng tôi sẽ đi tự thú, hừ, chẳng phải là giết một người thôi sao? Cái này thì có tính là gì!

Diệp Lăng Phi đương nhiên biết rõ loại chuyện này đối với hai cô nàng này mà nói đúng là chuyện nhỏ, sau lưng hai chị em này có chỗ dựa là Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch có năng lực bãi bình chuyện này giúp hai chị em bình an vô sự. Thứ Diệp Lăng Phi cần chính điểm này, bởi vì hắn biết rõ Chu Ngọc Địch có năng lực giúp hai chị em Thanh Nhi bình an vô sự, vì thế mới bảo hai chị Thanh Nhi đi tự thú. Hai chị em Thanh Nhi đứng ở trước mặt Diệp Lăng Phi, hai người nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi, chờ cả buổi vẫn không thấy Diệp Lăng Phi nói gì tiếp, hai chị em đều cảm thấy rất kỳ lạ, Thanh Nhi hỏi:

- Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh cứ thế để cho chúng tôi đi sao?

- Ừ, các cô không đi, chẳng lẽ còn muốn ở đây đánh nhau sao, chẳng phải chúng ta đã nói rõ là hai cô sẽ đi tự thú, chẳng lẽ bây giờ hai cô hối hận rồi sao?

Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, chỉ nghe Thanh Nhi hừ lạnh một tiếng rồi không nói tiếp gì nữa. Thanh Nhi và Tử Nhi quay người lại, cất bước đi. Hai người bọn họ lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ đổi ý nên bước đi rất nhanh. Diệp Lăng Phi và Dã Thú đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, mãi cho đến khi hai Thanh Nhi rời khỏi chỗ này, Diệp Lăng Phi mới quay người lại, đi đến chỗ Tôn Hổ, giơ chân ra đá đá Tôn Hổ mấy cái, nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, vở kịch hạ màn được rồi đó!

Nghe thấy câu nói này, Tôn Hổ đang nằm trên mặt đất liền đứng dậy, Tôn Hổ cầm lấy con dao găm kia, hóa ra là con dao găm đó có lò xo, là loại dao dùng để đóng phim, con dao găm này căn bản không đâm chết người, khi con dao sắp đâm tới chỉ cầm ấn nhẹ vào chỗ chuôi dao là lưỡi dao sẽ tụt vào trong, căn bản không chết người được. Vừa rồi lúc Tôn Hổ động thủ với Tử Nhi, anh ta đã bấm cho con dao tụt vào trong, sau đó giả bộ như là lưỡi dao đã cắm vào người mình, ở trong bóng tối, rất dễ dàng hiểu nhầm rằng con dao đã đâm vào người Tôn Hổ. Quả nhiên, Thanh Nhi và Tử Nhi cả hai đều bị lừa, Tử Nhi còn cho rằng là cô ta đâm chết Tôn Hổ. Sở dĩ Diệp Lăng Phi diễn màn kịch này là để có cớ khiến cho Tôn Hổ giả chết, đương nhiên, màn kịch này chỉ là nhất thời mà thôi, sau đó Diệp Lăng Phi còn muốn giúp Tôn Hổ thay hình đổi dạng. Nếu như ở thành phố Vọng Hải, Diệp Lăng Phi thì có thể dễ dàng giúp Tôn Hổ làm những chuyện này, nhưng nếu để cho tin tức Tôn Hổ tới thành phố Vọng Hải lộ ra thì còn nguy hiểm hơn. Biện pháp tốt nhất là thực hiện phẫu thuật chỉnh hình ở ngay tại tỉnh thành, chuyện này thì Dã Thú đã giải quyết rồi, Dã Thú đã liên hệ với một bác sỹ ở tỉnh thành để hắn phẫu thuật cho Tôn Hổ. Thay đổi khuôn mặt không phải là vấn đề, chuyện này chỉ cần cho nhiều tiền là tay bác sỹ kia cũng mắt nhắm mắt mở, chẳng cần biết mình sẽ phẫu thuật cho ai, đồng ý chỉnh dung cho Tôn Hổ. Đây mới chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp, Diệp Lăng Phi muốn tạo một thân phận mới cho Tôn Hổ, trong kế hoạch của Diệp Lăng Phi, hai cô nàng Thanh Nhi và Tử Nhi cùng với bà chủ sau lưng bọn họ sẽ giúp hắn làm chuyện này, Diệp Lăng Phi căn bản không cần quan tâm.

- Diệp tiên sinh, ngài bảo hai người bọn họ sẽ tin tưởng chuyện này sao?

Tôn Hổ đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, nhận lấy điếu thuốc từ tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười cười nói:

- Đương nhiên rồi, hai người bọn họ đương nhiên tin tưởng anh đã chết rồi, thật ra thì, bọn họ chẳng hề để ý xem anh đã chết hay chưa, những chuyện đó với hai người đó mà nói không hề quan trọng, quan trọng nhất là bọn họ đã lấy được thứ đồ vật mà họ muốn. Tôi tin rằng hai người đó đang nghĩ xem làm thế nào để báo cáo với bà chủ của họ đấy!

- Lão đại, cái thứ đồ chơi đó em mua mất 5 tệ, em vừa nhận được điện thoại của anh xong, đang đi trên đường thì nhìn thấy một cửa hàng có bán, em liền bỏ ra 5 tệ để mua miếng ngọc bội đó, lão đại, thật là thú vị!

Dã Thú cười đắc ý, Diệp Lăng Phi cũng cười, hắn phủi tay, nói:

- Đi thôi, chúng ta nên đi gặp tay bác sỹ chỉnh hình đó trước, tôi nghĩ cảnh sát sẽ rất nhanh tới đây!

Ý tứ của Diệp Lăng Phi rất rõ ràng, nếu như hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi đi tự thú thật, cảnh sát nhất định sẽ đến hiện trường, đến lúc đó, nếu để cảnh sát nhìn thấy thấy Tôn Hổ, vậy cũng không ổn. Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi quả thực tin tưởng Tôn Hổ đã chết, hai người bọn họ thuận lợi rời đi, mãi cho đến chỗ đường lớn thì ở đây tương đối vắng vẻ, muốn tìm một chiếc xe taxi cũng không phải dễ dàng. Hai chị em đứng ở ven đường hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, trong lúc hai người đang xem ở đây có cái taxi nào không, Thanh Nhi bỗng nhiên nói:

- Em gái, em bảo tên Diệp Lăng Phi đó có đổi ý mà đuổi theo không?

Thanh Nhi hỏi câu đó khiến Tử Nhi hơi bất ngờ, cô ta nói:

- Chị, chẳng phải Diệp Lăng Phi đã bảo chúng ta đến cục cảnh sát để tự thú sao, sao hắn lại đuổi tới đây nữa chứ?

- Ngọc bội!

Thanh Nhi nói,

- Em gái, em quên miếng ngọc bội rồi sao, chị nghĩ Diệp Lăng Phi nhất thời quên mất chuyện ngọc bội. Lần này hắn cố ý lấy ngọc bội làm mồi nhử, dụ chúng ta tới đây là vì muốn từ trong miệng chúng ta biết được bí mật của bà chủ đấy. Bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, đừng để Diệp Lăng Phi đuổi theo được!

- Đúng vậy!

Tử Nhi nghe chị mình phân tích như vậy, cảm thấy rất hợp lý, hai người bọn họ người không nhìn thấy chiếc taxi nào ở đây, quyết định không chờ nữa, lập tức đi bộ rời khỏi nơi này, hai tiểu cô nương này vẫn còn ngây thơ như vậy. Vì chuyện này có liên quan đến Tử Nhi, Thanh Nhi quyết định gọi điện thoại cho Chu Ngọc Địch, trong lúc Thanh Nhi gọi điện thoại cho Chu Ngọc Địch để báo cáo lại tình hình, Tử Nhi cũng lấy điện thoại di động ra, gọi cho cơ quan cảnh sát, nói là muốn tự thú.

Trong điện thoại Thanh Nhi chỉ nói với Chu Ngọc Địch là hai người đã lấy được ngọc bội rồi, chuẩn bị đem ngọc bội về thành phố Vọng Hải, còn về chuyện tự thú, Thanh Nhi ngược lại chưa nói ra. Thanh Nhi còn đang cân nhắc ứng nên nói chuyện này với bà chú thế nào, Chu Ngọc Địch ở đầu dây bên kia nghe Thanh Nhi nói là đã lấy được ngọc bội, trong lòng vô cùng cao hứng, hận không thể khiến hai chị em Thanh Nhi mang ngọc bội đến trước mặt mình.

- Các cô lập tức quay về thành phố Vọng Hải, tôi muốn nhìn thấy miếng ngọc bội đó!

Chu Ngọc Địch nói,

- Tốt nhất là ngay sáng mai lên máy bay về Vọng Hải, tôi sẽ bảo Trác Việt đến sân bay đón các cô!

Thanh Nhi đáp một tiếng, trong lòng vẫn còn đang do dự, không biết nên nói chuyện tự thú với bà chủ của mình như thế nào. Giọng nói ngập ngừng của Thanh Nhi khiến cho Chu Ngọc Địch cảm thấy nghi hoặc, Chu Ngọc Địch cảm giác ở tỉnh thành đã xảy ra chuyện gì đó, cô ta hỏi:

- Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?

- Em gái tôi giết người!

Thanh Nhi ngập ngừng nói,

- Là một người đàn ông tên là Tôn Hổ, chúng tôi đang định đến cục cảnh sát để tự thú!

- Không phải chỉ là giết một người sao, có gì nghiêm trọng đâu chứ!

Chu Ngọc Địch tỏ vẻ không quan tâm, nói:

- Chuyện này cứ để Trác Việt xử lý đi, được rồi, tóm lại hai cô lập tức quay trở về thành phố Vọng Hải, tôi rất muốn nhìn thấy miếng ngọc bội đó, rõ chưa?

- Đã rõ, thưa bà chủ!

Thanh Nhi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Thanh Nhi còn đang suy nghĩ không biết nên nói chuyện này với bà chủ thế nào, cô ta chỉ sợ bà chủ tức giận, nhưng bây giờ nghe bà chủ nói như vậy, Thanh Nhi cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần có câu nói này của bà chủ, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa. Cô ta nói chuyện điện thoại với Chu Ngọc Địch xong thì nở nụ cười nhìn em gái, Tử Nhi thấy Thanh Nhi cười, biết ngay là chuyện đã được giải quyết, quả nhiên, Thanh Nhi nói:

- Em gái, bà chủ nói chuyện này hai chúng ta không cần lo lắng, cứ để Trác Việt giải quyết, hai chúng ta phải lập tức quay về thành phố Vọng Hải, bà chủ muốn thấy miếng ngọc bội kia!

- Thật sự quá tốt rồi!

Tử Nhi nghe xong, trên mặt cũng hiện lên nụ cười, nói:

- Chị, em đã sớm muốn quay lại thành phố Vọng Hải rồi, em không muốn ở lại chỗ này, nhất là không muốn nhìn thấy gã Diệp Lăng Phi kia nữa!

- Chị cũng không muốn nhìn thấy gã đó!

Thanh Nhi hậm hực nói,

- Đừng nói chúng ta mà ngay cả bà chủ của chúng ta gặp gã đó cũng phải cảm thấy đau đầu!

Thanh Nhi và Tử Nhi đi một đoạn nữa thì mới gặp taxi, hai người lên xe taxi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chuyện tối hôm nay trong mắt hai người giống như là một cơn ác mộng, hai người không phải chưa từng rơi vào những tình cảnh hiểm nghèo, nhưng nhưng chưa lần nào hung hiểm như tối nay. Hai người bọn họ người đều cảm thấy sợ hãi người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi này, cũng không biết trong đầu Diệp Lăng Phi rốt cuộc nghĩ cái gì, hai người chỉ hi vọng mau chóng rời khỏi chỗ này, không gặp lại Diệp Lăng Phi một lần nào nữa. Hai cô gái nào biết đâu rằng tất cả chuyện này là một âm mưu, mà kẻ bày mưu Diệp Lăng Phi cũng không có ý định lấy mạng hai chị em, còn chuyện gì xảy ra sau khi hai chị em mang miếng ngọc bội giả về cho Chu Ngọc Địch thì không liên quan gì đến Diệp Lăng Phi.