Không biết từ khi nào, báo chí cũng trở thành nơi thông báo lệnh truy nã, cùng với sự phát triển của mạng internet, thông báo lệnh truy nã trên mạng cũng trở thành một chuyện bình thường.
Diệp Lăng Phi mua báo tờ địa phương buổi chiều, chẳng qua chỉ muốn xem trong vùng có tin tức gì không, không ngờ lại nhìn thấy thông báo lệnh truy nã. Lệnh truy nã đó do cục công an tỉnh phát ra, chân dung gã đàn ông trong lệnh truy nã rất giống với gã đàn ông mà Diệp Lăng Phi đã gặp ở trong công viên, Diệp Lăng Phi nghĩ gã đàn ông đó chính là huấn luyện viên bộ đội đặc công đã xuất ngũ tên Chu Á Quân.
Diệp Lăng Phi không nhìn kỹ, chỉ đại khái nhìn lướt qua, rồi gấp tờ báo lại, trên đó viết Chu Á Quân đã giết người, nhưng không nói rõ rút cuộc vì chuyện gì mà giết người, tóm lại, Chu Á Quân bây giờ đã bị truy nã, người nào biết tin đi trình báo sẽ được năm vạn tiền thưởng.
Từ số tiền thưởng có thể thấy, tội giết người của Chu Á Quân không phải là quá nghiêm trọng, ít nhất không giống với vụ án giết người đã xảy ra năm ngoái, mức tiền thưởng khi đó là hai mươi vạn. Hai mươi vạn đồng và năm vạn đồng khác biệt quá lớn, Diệp Lăng Phi không xem kỹ rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cầm tờ báo trong tay rồi quay về khách sạn.
Diệp Lăng Phi quay về khách sạn bèn mở ti vi lên, rồi nẳm trên giường rồi lại lấy tờ báo ra xem. Diệp Lăng Phi đợi nhà ăn khách sạn mở cửa để đi ăn sáng. Hôm nay hắn dậy sớm quá, Diệp Lăng Phi ra ngoài đi dạo một vòng quay về mà nhà ăn vẫn chưa mở cửa, Diệp Lăng Phi đành phải quay về phòng cầm tờ báo đọc lại lệnh truy nã, lần này Diệp Lăng Phi xem rất kỹ, trong lệnh truy nã viết Chu Á Quân đã giết ba người đàn ông tại ba thành phố, Khi Diệp Lăng Phi đọc đến đây hắn đột nhiên nhớ đến gã đàn ông lang thang mà ban nãy hắn đã gặp trong công viên, nếu gã đàn ông trong lệnh truy nã đúng là gã đàn ông mà Diệp Lăng Phi đã gặp trong công viên, Diệp Lăng Phi cảm thấy bên trong nhất định có ẩn tình, qua cử chỉ của gã đàn ông đó cho thấy gã ta không phải là một kẻ giết người tội ác tày trời, mà ngược lại Diệp Lăng Phi thấy người giáo quan đã xuất ngũ tên Chu Á Quân lại là một người đàn ông biết báo ân, mặc dù Diệp Lăng Phi không dám đảm bảo người đàn ông tên Chu Á Quân là một người tốt nhưng Diệp Lăng Phi thấy phàm là những người đàn ông biết báo ân đa phần không phải là những kẻ hung ác, bên trong nhất định có nguyên nhân. Hắn lại nhớ đến việc gã lang thang kia nói gã ta còn có việc chưa làm xong, Diệp Lăng Phi không nén được thở dài một hơi, bất luận có phải là gã đàn ông mà hắn đã gặp hay không, hắn cũng hy vọng gã lang thang kia gặp được điều tốt lành.
- Cốc, cốc!
Ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, Diệp Lăng Phi đi ra cửa, bèn nghe thấy có tiếng Dã Thú từ bên ngoài nói vọng vào:
- Lão đại, anh đã dậy chưa? Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng Dã Thú, hắn thở dài nhẹ nhõm, trong tình cảnh trước mắt, Diệp Lăng Phi không thể không cẩn thận một chút để tránh xảy ra điều ngoài ý muốn.
Diệp Lăng Phi mở cửa phòng, thấy Dã Thú đứng ở cửa. Dã Thú đã mặc xong quần áo, tay cầm điếu thuốc, mức độ nghiện thuốc của Dã Thú không hề kém hơn Diệp Lăng Phi, Dã Thú đưa điếu thuốc ở tay lên miệng hút một để mặc tàn thuốc rơi đầy dưới đất.
-Lão đại, chúng ta đi xuống ăn cơm thôi, bụng em đang réo ầm mỹ lên rồi, không biết tối hôm qua ăn vào nó đi đâu hết rồi, tóm lại bây giờ em thấy rất đói.
Khi Dã Thú nói, bụng gã còn kêu lên vài tiếng. Diệp Lăng Phi đồng ý một tiếng rồi khép cửa phòng lại cùng Dã Thú đi xuống tầng dưới.
Khi bọn họ tới nhà ăn ở tầng một, nhà ăn vừa mới mở cửa không lâu, Diệp Lăng Phi và Dã Thú là những người khách đến đấy ăn sớm nhất. Diệp Lăng Phi đi tới trước cửa sổ nhà ăn, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống. Hắn nhân tiện cầm cốc trà rót lấy một cốc rồi uống một hơi hết sạch.
-Không cần dài dòng, ba chiếc hamburger, hai cốc sữa nóng, nếu có đồ điểm tâm thì lấy thêm điểm tâm, ồ, cho tôi thêm hai miếng socola, đừng quên tôi cần loại socola nguyên chất, đừng có mang cái loại socola vớ vấn ra hòng lừa tôi, miệng tôi rất tinh đấy nếu các người định dùng những loại socola vớ vấn để lừa tôi thì tôi sẽ đập nát chỗ này đấy.
Trước mặt người nhân viên nhà ăn, Dã Thú hùng hổ nói, thấy cô nữ nhân viên đó vội vàng rời đi Dã Thú bèn quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lão đại, em gọi đồ ăn cho anh như vậy có được không?
Diệp Lăng Phi cười hỏi:
-Nếu anh nói không được liệu cậu có ăn hết tất cả những gì ban nãy đã gọi không?
Dã Thú hơi chần chừ nói:
- Lão đại, từ một ý nghĩa nào đó mà nói em có thể ăn hết chỗ đó, những thứ đó không nhiều nhưng nhiều nhất em chỉ có thể ăn 3 chiếc hamburger, ban nãy em đã gọi ba chiếc hamburger, còn có cả điểm tâm. Đồ ăn quả thực nhiều quá, em không ăn được nhiều như thế.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Dã Thú, bữa sáng cậu ăn socola làm gì, lẽ nào cậu không biết bữa sáng ăn socola là không tốt sao? Cậu cho rằng đây là nơi nguy hiểm mà chúng ta từng đến sao mà phải bổ xung năng lượng?
Dã Thú lấy điện thoại ra hùng hổ nói:
-Lão đại, đây là thói quen của em rồi, muốn sửa cũng không dễ chút nào. Lão đại, em gọi điện cho tiểu tử Dã Lang xem rút cuộc Dã Lang bận chuyện gì, em thấy Dã Lang chắc chắn vẫn còn nằm ôm gái ngủ trên giường, em phải gọi điện dọa cho cậu ta sợ quá mà tỉnh dậy!
Dã Thú nói được làm được, trong lúc Dã Thú và Diệp Lăng Phi nói chuyện với nhau, Dã Thú đã gọi điện cho Dã Lang. Lúc đó Dã Thú đang ở Hồng Kong, chuông điện thoại kêu khoảng bảy tám tiếng cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Dã Thú từ trong điện thoại vọng ra, rõ ràng giọng nói của Dã Thú có phần mệt mỏi, dường như tối hôm qua ngủ không đủ. Dã Thú vừa nghe thấy tiếng Dã Lang, gã ta như bắt được thóp Dã Lang vậy bèn lập tức nói:
- Dã Lang, tớ biết ngay là tối hôm qua cậu không hề ở không, xem ra để tớ đoán đúng rồi, Dã Lang, nói thật đi có phải tối hôm qua cậu và bạn gái cậu chơi gi đó không nếu không thì cậu làm sao lại mệt đến thế chứ.
Dã Thú nói không hề kiêng dè gì, có gì nói nấy, nói cách khác gã có thể ồn ào to tiếng ở trong nhà ăn. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu cười, về điểm này Diệp Lăng Phi thật sự không có cách nào nói Dã Thú, hắn có nói thể nào thì Dã Thú vẫn là người như vậy, nếu lần này nói hắn, hắn nhất định vỗ ngực cam đoan lần sau không như thế nữa nhưng lần sau Dã Thú vẫn chứng nào tật nấy, đó là bản tính của Dã Thú, tục ngữ nói “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” chính là ý đó.
Từ trong điện thoại tiếng Dã Lang lạnh lùng vọng ra:
- Dã Thú, tớ không hề rảnh rỗi được như cậu, tối hôm qua tớ và tiểu Ngọc đến bệnh viện thăm đồng nghiệp của cô ấy, đến tận hơn ba giờ sáng mới quay về, Dã Thú câu nghĩ tớ ở Hông Kong sung sướng lắm sao, tớ chẳng hề thích thú chút nào, nhưng không còn cách nào khác, giống như Satan nói vậy, cuối cùng tớ cũng phải trả giá...
Sau đó Dã Lang cũng nói không ít đáng tiếc đều bị Dã Thú tự động bỏ qua, Dã Thú không muốn nghe những lời mà Dã Lang nói sau đó, gã đã biết kết quả rồi. Dã Thú ngoác miệng cười nói với Diệp Lăng Phi ngồi đối diện:
- Lão đại, Dã Lang ở bên đó đang oán trách anh đấy, cậu ta nói anh bắt cậu ta ở Hông Kong không thoải mái chút nào...
Những lời Dã Thú nói hoàn toàn là bịa đặt, trong điện thoại Dã Lang không hề nói vậy nhưng Dã Thú lại nói dối với Diệp Lăng Phi. Nhưng lỗ tai Diệp Lăng Phi cũng không phải để trang trí, hắn có thể nghe thấy tiếng Dã Lang đã nói trong điện thoại, Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Dã Thú nói:
- Dã Thú, cậu đừng đùa với Dã Lang nữa, để cậu ấy ở Hông Kong được yên, việc của cậu ấy ở bên đó cũng không ít.
- Vâng, em cũng chỉ đùa thôi mà, tại nhàn rỗi quá.
Dã Thú lẩm nhẩm, tay cầm điện thoại lại nói chuyện với Dã Lang, Diệp Lăng Phi nhìn ra bên ngoài, trong đầu tính toán xem làm thế nào để lấy được ngọc bội.
Tối hôm qua khi Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn nói chuyện phiếm với nhau biết được bên Nam Uyển có một công ty nhận giữ đồ an toàn, hơn nữa theo lời của tiểu Triệu, Chu Ba từng xuất hiện ở xung quanh Nam Uyển, chắc chắn Chu Ba đến Nam Uyển là có việc, nguyên nhân mà Diệp Lăng Phi có thể nghĩ ra được là Chu Ba cảm thấy ngọc bội ở trong tay gã rất không an toàn nên mới cố ý đển ở một chỗ mà gã cho rằng an toàn, nơi đó chính là công ty bảo hiểm mà Diệp Lăng Phi cần tìm.