Khi Diệp Lăng Phi cùng Dã Thú tìm một khách sạn khác thì hắn đem những chuyện đã gặp kể cho Dã Thú nghe, sau khi Dã Thú nghe xong thì Dã Thú cũng hít một hơi lạnh, theo Dã Thúthấy thì lần này Diệp Lăng Phi thật sự là rất nguy hiểm, nếu như không phải kịp thời trốn chạy thì có thể Diệp Lăng Phi đã bị nổ chết rồi.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú đang tìm một khách sạn gần đó, Diệp Lăng Phi ném hành lý vào trong khách sạn, vấn đề bây giờ là căn phòng lúc trước của Diệp Lăng Phi đã bị nổ tan tành rồi, cho dù bây giờ Diệp Lăng Phi muốn đến đó tìm hành lý thì cũng không thể tìm thấy được, thay vì như vậy thì chi bằng cứ đi mua một số đồ đạc. Diệp Lăng Phi mang theo đồ cũng không nhiều, đơn giản là chỉ có vài bộ quần áo thay qua thay lại mà thôi, chứ cũng không có gì nhiều.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú hai người lại đi tìm một khách sạn nữa để thuê phòng, khi hai người bọn họ đang ở bên trong phòng trò chuyện thì điện thoại của Diệp Lăng Phi vang lên, Diệp Lăng Phi vừa nhìn số điện thoại đang gọi đến thì hắn ngạc nhiên, số điện thoại này hắn không biết là của ai, Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, từ trong điện thoại truyền tới giọng nói của Tiểu Triệu mà Diệp Lăng Phi trước giờ vẫn không liên lạc được. Giọng nói của Tiểu Triệu lộ vẻ có chút yếu ớt, hắn nói:
- Diệp ca, em xảy ra chuyện rồi!
Câu nói này của Tiểu Triệu đã chính minh được suy đoán của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng vẫn đang suy đoán rằng Tiểu Triệu có thể đã xảy ra chuyện, bằng không nếu theo như phong cách làm việc của Tiểu Triệu thì sẽ không để cho Diệp Lăng Phi liên lạc hoài mà vẫn không được, cuộc điện thoại của Tiểu Triệu quả nhiên xác minh được suy đoán của Diệp Lăng Phi là đúng. Diệp Lăng Phi không rõ ràng lắm Tiểu Triệu vì sao lại xảy ra chuyện này, hắn vội vàng hỏi:
- Tiểu Triệu, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Diệp ca, em cũng không biết nữa!
Tiểu Triệu nói,
- Chuyện này nói ra thì rất dài, Diệp ca, nếu như anh có thể thì đến bệnh viện nhân dân của tỉnh thành phòng 302, em và bạn gái em đều ở đây, khụ, thiếu chút nữa thì em không thể gặp lại được Diệp ca rồi...!
Câu nói phía sau của Tiểu Triệu rất bi thương, câu nói này của Tiểu Triệu vừa nói ra, trong lòng của Diệp Lăng Phi có cảm giác kỳ lạ, theo Diệp Lăng Phi thấy, có lẽ lần này Tiểu Triệu đã gặp chuyện không may có liên quan đến mình rồi. Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều, nếu Tiểu Triệu bảo hắn đến thì Diệp Lăng Phi cũng không cần nói nhiều ở trong điện thoại nữa, hắn trả lời:
- Tiểu Triệu, vậy cũng tốt, bây giờ tôi đến chỗ cậu!
Nói xong, Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, hắn xoay mặt sang phía Dã Thú, hắn nói:
- Dã Thú, chúng ta phải đi đến bệnh viện nhân dân ngay bây giờ!
Diệp Lăng Phi cũng chưa quen thuộc với tỉnh thành này, hắn không biết bệnh viện nhân dân rốt cuộc ở đâu, khi hắn và Dã Thú lên một chiếc xe taxi, sau khi vừa nói là muốn đến bệnh viện nhân dân thì người tài xế xe taxi ngược lại tỏ vẻ có chút kỳ quái và nói:
- Bây giờ là hơn nửa đêm rồi, sao anh lại muốn đến bệnh viện nhân dân, đường xá ở đây không dễ đi đâu!
- Đường không dễ đi à?
Diệp Lăng Phi nghe người tài xế xe taxi nói như vậy, hắn cảm thấy người tài xế xe taxi biết một vài chuyện nên liền hỏi:
- Đường này làm sao mà không dễ đi, chẳng lẽ bệnh viện nhân dân không phải là ở tỉnh thành sao?
- Không sai, nhưng bệnh viện nhân dân ở ngoại ô phía Bắc, bên đó rất loạn, nhất là lúc này trời vừa tối, chúng tôi cũng không muốn đi ngoại ô phía Bắc!
Người tài xế xe taxi nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại nhưng nhưng ngay sau đó hắn cười nói:
- Nhưng, bản thân tôi thì không sao cả, chỉ cần có tiền thì đi nơi nào cũng được!
- Xem ra bệnh viện nhân dân ở đó nhất định là có chuyện cũ gì rồi!
Diệp Lăng Phi biểu hiện bộ dạng rất có hứng thú, người tài xế xe taxi làm ca đêm này rất thích nói chuyện với khách, chủ yếu là bởi vì buổi tối lái xe một mình quá tịch mịch, vì vậy tài xế làm ca đêm cũng rất thích nói chuyện phiếm cùng khách. Còn có nhiều tài xế xe taxi nửa đêm thích nghe chuyện ma quỷ, người tài xế xe taxi này không còn nghi ngờ gì nữa chính là một người tài xế xe taxi thích tám chuyện, trên đường đi đến bệnh viện nhân dân, hắn cùng Diệp Lăng Phi thao thao bất tuyệt đủ chuyện, thật ra thì đơn giản chỉ là ngoại ô phía Bắc bên đó vốn gặp chuyện không may, có tài xế ở đó bị người ta sát hại, cũng có tài xế xe gặp chuyện ở đó. Tóm lại ở ngoại ô phía bắc rất dễ gặp những chuyện không may cho nên ở tỉnh thành có câu vè rất thuận miệng: “ Đi đâu đừng đến Bắc Giao, quái sự đều có, Bắc Giao càng nhiều....” Năm đó, những thứ này chẳng qua chỉ là chuyện cũ mà thôi, Diệp Lăng Phi chẳng qua là nghe cho vui, Dã Thú nghe một chút thì lại ngủ thiếp đi.
Chiếc taxi này dừng lại trước cửa bệnh viện nhân dân, Diệp Lăng Phi đánh thức Dã Thú đang ngủ ngáy say sưa, hai người xuống xe taxi. Tiểu Triệu khi nãy trong điện thoại đã nói cho Diệp Lăng Phi biết số phòng bệnh hắn đang ở, Diệp Lăng Phi cũng không khó khăn lắm, chỉ chẳng qua là khi Diệp Lăng Phi và Dã Thú đến phòng bệnh thì đã qua thời gian thăm nom rồi. Một nữ y tá trẻ tuổi ngăn cản Diệp Lăng Phi và Dã Thú lại, người nữ y tá kia nhìn dáng vẻ cũng khoảng 20 tuổi, hai hàng lông mày dài, đôi mắt to, cô ngăn Diệp Lăng Phi lại và nói:
- Đã qua thời gian thăm nom rồi, theo quy định của bệnh viện chúng tôi thì bây giờ không thể thăm bệnh nhân được!
Diệp Lăng Phi cũng không có tâm trạng ở đây mà đôi co với cô y tá này, hắn xoay sang phía Dã Thú và vẫy vẫy táy, có ý bảo Dã Thú đến để giải quyết cô y tá này. Dã Thú sở trường của hắn là làm những chuyện này, Dã Thú bước lại một bước đến trước mặt cô y tá, hắn nhe răng ra để lộ ra chiếc răng cửa to tướng và cười nói:
- Tiểu cô nương, tối nay cô trực bệnh viện một mình à, ở trong bệnh viện này một mình trực đêm thì rất nguy hiểm, hơn nữa một cô gái xinh đẹp giống như cô vậy thì lại càng nguy hiểm hơn đấy…!
Khi Dã Thú dùng công phu mặt dày vô địch để quấn lấy cô y tá kia thì Diệp Lăng Phi đã đi đến phòng bệnh của Tiểu Triệu, hắn đẩy cửa phòng bệnh thì nhìn thấy trong phòng bệnh kê bốn chiếc giường bệnh, trong đó hai chiếc giường bệnh có hai người bệnh nằm, hai người đó dường như đã ngủ rồi, hai chiếc giường bệnh ở gần cửa sổ là Tiểu Triệu và bạn gái của hắn Thái Tiểu Như đang truyền nước. Sắc mặt Tiểu Triệu rất khó coi, gương mặt trắng bệch. Diệp Lăng Phi tuy nói không biết chuyện gì xảy ra, nhưng từ sắc mặt của Tiểu Triệu thì Diệp Lăng Phi cũng có thể đoán được, bây giờ tình hình của Tiểu Triệu vốn cũng không phải tốt lắm.
- Tiểu Triệu!
Diệp Lăng Phi sau khi đi tới thì hắn khẽ nói một tiếng, bởi vì bây giờ trong phòng bệnh còn có nhưng bệnh nhân khác, Diệp Lăng Phi không muốn quấy rầy người ta, cho nên hắn chỉ khẽ nói, mặc dù vậy tiếng nói khẽ của hắn Tiểu Triệu cũng nghe rõ được. Tiểu Triệu và bạn gái của hắn cũng như vậy, hai người đang nói chuyện thì thầm với nhau, sau khi Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì hắn xoay mặt lại, khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì trong ánh mắt Tiểu Triệu lóe ra niềm vui sướng. Hắn mở miệng vừa định chào hỏi Diệp Lăng Phi nhưng thấy Diệp Lăng Phi chạy tới trước mặt hắn và khẽ nói:
- Tiểu Triệu, anh nhận được điện thoại của cậu nên một phút cũng không dám trễ nãi, vội vội vàng vàng chạy tới đây, nhưng sao cậu lại ở đây, nơi đây cách chỗ ở của cậu rất xa mà!
- Một lời khó nói hết được!
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn khẽ thở dài, nói:
- Diệp ca, lần này em thật mất mặt khi trở về, em là cảnh sát, nhưng không ngờ lại bị người ta tính kế, người phụ nữ đó thật lợi hại, em cũng không biết cô ta hạ độc em từ lúc nào, khụ, nếu như không phải là em phản ứng kịp thời thì em e rằng sẽ không thể nào gặp được Diệp ca neã!
- Tiểu Triệu, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?
Diệp Lăng Phi có chút mơ hồ, hắn ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Tiểu Triệu, hắn nhìn Tiểu Triệu đang nằm trên giường bệnh, gương mặt hơi trắng bệch, hắn hỏi:
-Người phụ nữ nào?
- Một người phụ nữ tên là Chân Cơ!
Tiểu Triệu nói,
- Không biết người phụ nữ kia có phải tên thật là Chân Cơ hay không, tóm lại bên ngoài cô ta có vẻ giống như đàn ông!
- Chân Cơ à?
Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn tạm thời không nhớ nổi người phụ nữ tên là Chân Cơ là người nào. Nếu để cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy Chân Cơ thì hắn sẽ biếthắn đã gặp người phụ nữ này ở đâu rồi, nhưng Tiểu Triệu chỉ nói tên là Chân Cơ mà thôi, Diệp Lăng Phi có thể không nhớ nổi Chân Cơ rốt cuộc là người nào.
Diệp Lăng Phi nhìn Tiểu Triệu và hỏi:
- Tiểu Triệu, cậu trước tiên cứ kể trước sau mọi chuyện cho anh nghe xem, có thể anh sẽ đoán ra được vài đầu mối đấy!
Tiểu Triệu nghe Diệp Lăng Phi vừa hỏi như vậy, hắn gật đầu, hắn đem mọi chuyện đã xảy ra ở đây vào tối nay kể một cách tỉ mỉ cho Diệp Lăng Phi nghe.