Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1317-1: Lãng phí thời gian! (1)




Xe taxi dừng ở bên bờ hồ. Chân Cơ bước từ trong xe xuống, Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như vẫn chưa tỉnh lại. Chân Cơ đầu độc bọn họ bằng loại thuốc độc có tính gây mê, khi đang cùng Tiểu Triệu ăn cơm, Chân Cơ đã lặng lẽ hạ độc. Loại độc dược này không nhất định phải đưa vào miệng, cho dù là tiếp xúc ngoài da cũng có thể thẩm thấu vào trong cơ thể, chẳng qua là loại này hiệu quả thẩm thấu chậm, Chân Cơ đã sớm hạ độc xong, cô ước chừng thời gian không lệch nhiều nên mới bảo Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như đi.

Chân Cơ chọn nơi không có ai, như câu nói người ta hay thường nói là cho dù người ta có la rách cổ họng cũng không có ai tới cứu. Chân Cơ kéo Tiểu Triệu từ trên xe xuống, nghe một tiếng bịch thì thấy người Tiểu Triệu bị Chân Cơ ném xuống đất. Chân Cơ nhìn Tiểu Triệu vẫn chưa tỉnh lại, cô ta đặt tay phải lên trước mũi Tiểu Triệu, dường như muốn xem xem Tiểu Triệu rốt cuộc là chết hay chưa, khi Chân Cơ rướn người lên thì bỗng nhiên tay phải Tiểu Triệu cử động, một dao đâm thẳng vào bụng Chân Cơ.

- A...!

Chân Cơ hét lên một tiếng, cô ta không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Tên cảnh sát này bản lĩnh cũng không quá lớn, trong lòng cô ta không khỏi buông lỏng cảnh giác đối với Tiểu Triệu. Hơn nữa khi Tiểu Triệu trúng độc thì Chân Cơ có chút hơi lơ là. Trên người Tiểu Triệu mang theo dao, mục đích là để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nên biết ở đây là tỉnh thành chứ không phải là thành phố Vọng Hải, Tiểu Triệu không thể mang theo súng như ở thành phố Vọng Hải được, Tiểu Triệu chỉ có thể mang theo dao, hắn không ngờ lần này lại có hiệu quả không tưởng được.

Tiểu Triệu dường như đã dùng hết khí lực toàn thân mà đâm con dao vào bụng Chân Cơ, sau đó Tiểu Triệu cắn răng chịu đựng, toàn thân đau đớn khiến Tiểu Triệu cảm thấy đầu có hơi thanh tĩnh một chút, hắn hướng về phía Chân Cơ quát lên:

- Để ta xem ngươi còn chạy được như thế nào!

Con dao đâm vào bụng Chân Cơ, sau khi Chân Cơ bị thương nặng như thế, cô ta không thể nào tỉnh táo như lúc trước được, đột nhiên khi nghe thấy Tiểu Triệu nói những lời này thì cô ta bất chấp mọi thứ, một tay che bụng đang cắm con dao, cô cắn chặt răng xoay người bỏ chạy. Bây giờ, trong đầu Chân Cơ đang suy nghĩ để rút lui, tên cảnh sát này đang cố ý làm như vậy, hắn chính là muốn bắt được cô ta. Chân Cơ sau khi bị thương thì không cách nào giữ được tĩnh táo, nếu như cô ta không bị thương thì có thể ý thức được Tiểu Triệu cũng đã sớm kiệt sức rồi, chẳng qua là Tiểu Triệu là một cảnh sát hình sự, phản ứng của Tiểu Triệu tỉnh táo hơn người bình thường rất nhiều. Người bình thường khi gặp phải chuyện này thì đã sớm luống cuống tay chân rồi, căn bản sẽ không tỉnh táo mà ứng đối như vậy, nhưng Tiểu Triệu dù sao cũng là một cảnh sát hình sự, sau khi gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy thì hắn biết nên làm như thế nào mới là tốt nhất, Tiểu Triệu chẳng qua là đang lựa chọn một phương pháp xử lý trước, hắn phải bắt người phụ nữ này bị thương nặng, đồng thời, hắn cố gắng hù dọa cô ta. Tiểu Triệu trong lòng hiểu rõ, với tình hình cơ thể của hắn bây giờ thì hắn căn bản là không thể nào bắt người phụ nữ xa lạ này được, hắn có thể đâm bị thương đối phương đó là một chuyện cực kỳ may mắn rồi.

Tiểu Triệu lựa chọn không sai, ít nhất trước mắt bây giờ thì mọi chuyện chính xác tiến triển đúng như hướng mà Tiểu Triệu lường trước, người phụ nữ Chân Cơ đó quả thật đã bị hắn hù dọa mà bỏ chạy. Tiểu Triệu bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trước mắt bây giờ, hắn và Thái Tiểu Như cũng đã an toàn. Khi nãy lúc Chân Cơ giết chết người tài xế xe taxi kia thì Tiểu Triệu đã tỉnh lại. Lúc ấy, Chân Cơ chỉ là muốn giết chết người tài xế xe taxi kia chứ cũng không ngờ Tiểu Triệu lại tỉnh lại. Tiểu Triệu làm bộ như chưa tỉnh lại, cho dù bị Chân Cơ ném ra xe thì hắn cũng cố nén, không để cho Chân Cơ phát hiện hắn tỉnh lại, thừa dịp Chân Cơ để tay ở dưới mũi hắn thì trong nháy mắt, Tiểu Triệu rút dao đâm thẳng vào bụng Chân Cơ.

Giờ phút này, Chân Cơ đã bị Tiểu Triệu hù dọa mà bỏ chạy, nhưng Tiểu Triệu lại cảm thấy cả người không có chút khí lực nào, hắn định đứng dậy nhưng cũng không có sức. Tiểu Triệu không biết rốt cuộc người phụ nữ này đã hạ độc mình loại độc dược nào, nhưng bây giờ, trong lòng hắn biết nếu như mình không nhanh chóng chạy trốn thì hắn có thể sẽ chết ở chỗ này, hoặc là... Tiểu Triệu không dám nghĩ tiếp nữa, hắn lần nữa cắn răng, đau đớn để lần nữa cảm giác trên người có một chút sức lực như vậy, hắn lết về hướng xe taxi...

Diệp Lăng Phi không biết Tiểu Triệu ở đây đã xảy ra chuyện, chẳng qua là Diệp Lăng Phi không nhìn thấy Tiểu Triệu, trong lòng hắn cảm giác hết sức kỳ quái, hắn không rõ lắm Tiểu Triệu rốt cuộc đi đâu. Theo Diệp Lăng Phi thì Tiểu Triệu làm việc khiến cho người khác rất yên tâm, mình đã gọi điện cho Tiểu Triệu nói cho Tiểu Triệu biết hắn sẽ tới tỉnh thành, vậy thì làm sao giờ lại không thấy bóng dáng của Tiểu Triệu được?

Diệp Lăng Phi trong lòng không rõ lắm rốt cuộc đã nhầm lẫn ở đâu, hắn lại cùng Dã Thú đến phòng của Tiểu Triệu nhưng không tìm thấy Tiểu Triệu, hai người quay trở lại. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng của mình ra, Dã Thú đi theo phía sau hắn. Diệp Lăng Phi đặt mông ngồi ở chiếc ghế bên trong phòng rồi bắt chéo đùi phải lên.

- Lão Đại, anh vẫn còn có chuyện sao?

Dã Thú đi theo Diệp Lăng Phi, hắn đứng ở trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đưa cho Dã Thú một điếu thuốc, sau đó hắn cũng lấy ra một điếu thuốc khác và nhét vào trong miệng mình, sau khi hút một hơi thì Diệp Lăng Phi nói với Dã Thú nói:

- Không có chuyện gì, Dã Thú, cậu đi làm việc của cậu đi!

Dã Thú cầm trong tay điếu thuốc, hắn cũng không gấp gáp bỏ đi, hắn thấy Diệp Lăng Phi cau mày thì trong lòng Dã Thú cũng đoán được Diệp Lăng Phi nhất định có chuyện phiền não, hắn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, hắn lấy điếu thuốc từ trong miệng ra, nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:

- Lão Đại, anh có phải là đang có tâm sự gì hay không?

- Tiểu Triệu không biết đã đi đâu rồi, anh luôn cảm thấy ở đây dường như có chuyện gì đó!

Diệp Lăng Phi lại hút một hơi, bộ dạng của hắn lộ ra vẻ có chút phiền não, Dã Thú vốn định an ủi Diệp Lăng Phi nhưng hắn lại phát hiện là hắn không biết nên an ủi Diệp Lăng Phi từ đâu, Dã Thú không nói gì cả hắn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi và tiếp thuốc cho Diệp Lăng Phi.

Sau khi rút ra một điếu thuốc rồi Diệp Lăng Phi vỗ nhẹ nhẹ lên vai Dã Thú và nói:

- Dã Thú, cậu đừng ở đây với anh nữa, cậu đi đi, nếu có chuyện gì thì anh sẽ gọi cậu!

Dã Thú gật đầu và trả lời:

- Lão Đại. Nếu nói như vậy thì em trở về phòng trước, đi đường cả ngày anh cũng nên tắm rửa một cái đi!

Dã Thú nhắc nhở Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi khi trên đường đi đến đây thì hắn đã từng nói với Bạch Tình Đình sau khi hắn đến khách sạn thì sẽ gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, bây giờ hắn đã đến khách sạn, Diệp Lăng Phi cầm trong tay điện thoại hắn bấm số điện thoại của Bạch Tình Đình. Điện thoại bên kia vang lên bảy tám tiếng nhưng Bạch Tình Đình cũng không nghe điện thoại, Diệp Lăng Phi không biết Bạch Tình Đình đang làm gì, hắn nhìn đồng hồ, trong lòng đang tính toán thời gian, theo Diệp Lăng Phi thấy thì lúc này Bạch Tình Đình hẳn là đang trên đường trở về biệt thự, lúc trước, Bạch Tình Đình nói với Diệp Lăng Phi là cô đang ở bệnh viện cùng Chu Hân Mính.

Diệp Lăng Phi cũng không gấp gáp, hắn cầm trong tay điện thoại và đi về phía phòng tắm.

Diệp Lăng Phi định đi tắm một cái trước, kết quả là mới vừa đi vào trong phòng tắm thì Bạch Tình Đình gọi điện thoại đến. Diệp Lăng Phi vừa mở vòi nước bồn tắm để cho nước chảy vào trong bồn tắm, thì hắn bắt máy và đứng ở bên trong phòng tắm nói:

- Bà xã, anh đang định tắm!

- Em vẫn chưa về nhà!

Bạch Tình Đình nói,

- Em khi nãy mới trò chuyện với Hân Mính trong bệnh viện, em mới rời khỏi bệnh viện đây!

- Vậy à? Vậy anh đợi em về đến nhà sẽ nói chuyện với em, để tránh em bị phân tâm không thể lái xe được!

Bạch Tình Đình vừa nói xong những lời này thì Bạch Tình Đình giải thích,

- Ông xã, em không có lái xe, là Minako lái xe. Còn em có thể nói chuyện với ông xã mà!

- À, là như vậy à!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói,

- Vậy cũng tốt, bà xã, vậy anh vừa tắm vừa nói chuyện với em...!

Diệp Lăng Phi nói xong thì quả thật hắn cầm điện thoại nằm trong bồn tắm vừa nói chuyện với Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nói chuyện hơn nửa canh giờ, mãi cho đến khi Bạch Tình Đình nói cô đã đến biệt thự thì Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mới ngưng nói chuyện.

Diệp Lăng Phi bỏ điện thoại xuống, hắn từ trong bồn tắm đứng dậy, đúng lúc đó, bỗng nhiên điện thoại di động lại vang lên, Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng là của Bạch Tình Đình gọi đến, hắn bước ra khỏi bồn tắm, hắn nghe máy, vừa định há mồm nói chuyện thì đã nghe bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Chu Ngọc Địch:

- Diệp Lăng Phi, lúc này điện thoại cho anh có quấy rầy anh không vậy!