Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1291-2: Bài ca của quá khứ (2)




Diệp Lăng Phi lúc này mới nhớ lại, hình như đó là Phó cục trưởng Cục công an đã bảo Đại đội cảnh sát hình sự của Tiểu Triệu không nhúng tay vào vụ án mạng đó, bây giờ lại nhận được cú điện thoại của người này, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên ở khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh. Trong lòng Diệp Lăng Phi bây giờ đã hiểu được một số chuyện, hắn nói:

- À, thì ra là Phó cục trưởng Tôn, theo lý mà nói thì Phó cục trưởng Tôn mà gọi điện thoại cho tôi thì đã rất nể mặt tôi lắm rồi, cho dù tối nay tôi có chuyện gì thì cũng phải đi gặp Phó cục trưởng Tôn chứ, chỉ là tối nay tôi phải đi với bà xã, bà xã tôi không thể đắc tội được, không biết Phó cục trưởng Tôn có hiểu cho tôi được không?

Người gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi chính là Tôn Dược Đông. Tôn Dược Đông đã nghe nói vụ án mạng kia bây giờ do Đại đội cảnh sát hình sự đảm trách, hơn nữa chuyện này là do Cục trưởng đích thân hạ lệnh, Tôn Dược Đông cũng không có cách nào khác. Hắn nghĩ tới Diệp Lăng Phi, nếu như Diệp Lăng Phi không truy cứu chuyện này thì đối với Triệu Đào hắn còn có thể nghĩ cách để giải quyết. Theo Tôn Dược Đông sở dĩ Diệp Lăng Phi truy cứu đến cùng chuyện này hoàn toàn là vì Tôn Thiên Kiêu. Diệp Lăng Phi chẳng qua là muốn thông qua chuyện này để dập tắt uy phong của Tôn Thiên Kiêu, đây là suy nghĩ của Tôn Dược Đông.

Tôn Dược Đông muốn mời Diệp Lăng Phi tối nay ra ngoài nói chuyện, như vậy, hắn có thể thông qua nhiều cách khác để khiến Diệp Lăng Phi không truy cứu chuyện này nữa, nhưng hắn vẫn không ngờ Diệp Lăng Phi lại từ chối thẳng thừng như vậy, không nể mặt Tôn Dược Đông một chút nào. Lúc này, Tôn Dược Đông không so đo với Diệp Lăng Phi những chuyện này, hắn đang van xin Diệp Lăng Phi, cho dù nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời không khách khí đối với hắn như vậy thì Tôn Dược Đông cũng không tỏ vẻ tức giận, hắn vẫn nói với một giọng nói như cũ có vẻ hết sức thân mật.

- À, Diệp tiên sinh, thì ra là như vậy, tôi vốn cho rằng tối nay có thể cùng Diệp tiên sinh hàn huyên một chút, thật không đúng dịp, Diệp tiên sinh vậy tối nay anh sắp xếp đi!

Tôn Dược Đông nói tới đây, hắn nói tiếp:

- Diệp tiên sinh, không biết anh lúc nào thuận tiện chúng ta đi ra ngoài hàn huyên một chút, tôi bảo đảm đây là chuyện tốt đấy!

- Chuyện tốt?

Diệp Lăng Phi trong lòng dĩ nhiên biêt rõ cái gọi là chuyện tốt của Tôn Dược Đông là cái gì, nhưng hắn làm bộ như không rõ và nói:

- Phó cục trưởng Tôn, rốt cuộc anh nói chuyện tốt là chuyện gì, trong lòng tôi không hiểu lắm, không biết anh có thể nói cho tôi một chút, ít nhất để tôi có thể hiểu được không?

- Chuyện này.....!

Tôn Dược Đông không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói trực tiếp như thế, theo Tôn Dược Đông, lời của hắn đã nói tới đây thì rất nhiều người cũng biết rốt cuộc hắn muốn nói điều gì, hết lần này tới lần khác này Diệp Lăng Phi lại nói là không rõ lắm. Tôn Dược Đông cũng không biết là Diệp Lăng Phi thật sự không hiểu hay là đang giả bộ với hắn. Hắn hơi chần chừ và nói:

- Diệp tiên sinh, vậy tôi nói thẳng nhé, tôi biết có người đắc tội với Diệp tiên sinh, tôi muốn giúp Diệp tiên sinh trút giận, Diệp tiên sinh, không biết bây giờ anh đã hiểu chưa?

- À, tôi cũng đã hiểu được một chút rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Tôn Dược Đông, ý của anh là anh muốn làm người hoà giải, để cho tôi không nên tức giận với người kia, không biết là có phải là ý này không?

- Diệp tiên sinh, căn bản chính là ý này!

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nở nụ cười rồi hắn nói:

- Phó cục trưởng Tôn, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi và hắn cũng không có ân oán gì, càng không thể để Cục trưởng Tôn giải quyết được. Tôi không dám đâu, bây giờ tôi chỉ có thể là một người dân tốt, làm những việc mà tôi nên làm thôi, cho nên, Phó cục trưởng Tôn, anh đừng lo lắng cho tôi, tôi không dây dưa đâu!

Diệp Lăng Phi nói tới đây thì nói thêm:

- Bởi vì tôi là một người tốt, một người tốt triệt để, tôi tin tưởng luật pháp, tuy tôi thường xuyên không tuân thủ luật pháp, nhưng tôi vẫn tin tưởng vào luật pháp!

Diệp Lăng Phi nói xong câu đó thì cười và cúp điện thoại.

Khi Tôn Dược Đông nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi cúp điện thoại thì hắn cũng cúp máy, nhưng Tôn Dược Đông hiển nhiên hết sức bất mãn với Diệp Lăng Phi, hắn cúp điện thoại rồi liền mắng:

- Tiểu tử thúi, khoa trương đủ rồi đấy, đến mặt mũi ta mà cũng không dám nể, đừng tưởng rằng ngươi tìm Cục trưởng là có thể ngăn chặn ta, chuyện này ta sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho ngươi đâu!

Diệp Lăng Phi cầm trong tay điện thoại, hắn nói một câu lạnh lùng:

- Chả trách tên tiểu tử đó dám kiêu ngạo như thế với ta, thì ra sau lưng có ngươi nâng đỡ, được rồi, hôm nay cũng là tiểu tử ngươi xui xẻo rồi, gặp phải ta, ta không lột da được tên tiểu tử đó thì ta không phải là Diệp Lăng Phi!

Diệp Lăng Phi trở lại chỗ ngồi, Bạch Tình Đình đã gọi cho Diệp Lăng Phi nhiều món ăn, sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi đến thì Bạch Tình Đình hỏi:

- Ông xã, rốt cuộc là chuyện gì, làm sao lại nghe điện thoại lâu như vậy!

- Còn không phải là chuyện tối nay à!

Diệp Lăng Phi ngồi đối diện Bạch Tình Đình, hắn cầm lấy ly nước đặt trên bàn uống một hớp rồi than nhẹ một câu:

- Chuyện bát nháo này mà cũng tìm anh, sớm biết vậy anh không nên làm người tốt, như vậy sẽ không có những chuyện phiền toái như vậy rồi!

- Ông xã, không thể nói như vậy được!

Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói,

- Làm người tốt đương nhiên là phải làm rồi, nếu như tất cả mọi người không làm người tốt thì chẳng phải là xã hội này sẽ không có người tốt sao? Em không có cơ hội, nếu không, em cũng sẽ làm những việc tốt như vậy!

Diệp Lăng Phi nghe đến đây thì nhịn không được cười to lên. Bạch Tình Đình sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phi và hỏi:

- Ông xã, anh cười cái gì vậy?

- Tình Đình, khi nãy anh mới nhớ là khi còn bé anh có học qua một bài hát, không biết em em đã từng nghe chưa!

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng ngâm nga:

- Học tập gương tốt của Lôi Phong, trung với cách mạng trung với đảng, yêu ghét rõ ràng...!

Diệp Lăng Phi đang ngâm nga trước mặt Bạch Tình Đình bài hát Học tập Lôi Phong, bài hát này có từ lâu lắm rồi, bây giờ có rất ít người hát, nhưng lúc ấy cũng rất thịnh hành, học sinh đều biết hát.

Bạch Tình Đình cười cười và nói:

- Ông xã, em nghe hơi quen, nhưng em lại không thể nhớ rõ như anh được!

Diệp Lăng Phi nghe thấy Bạch Tình Đình nói như vậy thì hắn cười nói:

- Tình Đình, bài hát này em đã từng nghe chưa, anh ở trên đường nhặt được một đồng tiền...!

Bạch Tình Đình gật đầu, rất hiển nhiên, Bạch Tình Đình đã nghe qua bài hát này rồi nhưng Diệp Lăng Phi chẳng qua là mới hát một nửa, hắn khẽ thở dài nói:

- Tình Đình, em nói xem, nếu như bây giờ còn có người đang đi đường nhặt được tiền rồi giao cho cảnh sát thì em cho rằng người cảnh sát đó sẽ làm gì?

- Đương nhiên là khen ngợi rồi!

Bạch Tình Đình cười nói,

- Ông xã, chẳng lẽ không đúng sao?

- Anh cũng hy vọng là khen ngợi!

Diệp Lăng Phi vốn không trả lời một cách khẳng định, hắn chẳng qua là nói một cách nhàn nhạt:

- Không ngờ hai ba năm ngắn ngủi mà cái xã hội này đã thay đổi thật sự là rất nhanh, nhanh đến mức khiến anh không thấy rõ được nữa, anh nhớ bầu trời trước đây rất xanh, nhưng bây giờ bầu trời lại u tối, đây không phải là vấn đề của riêng thành phố Vọng Hải mà xã hội này đều có vấn đề như vậy. Những năm phát triển lại đây, kinh tế phát triển cao, mức sống cũng đi lên, nhưng hạnh phúc có thật sự như vậy không?

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, cô có vẻ như không hiểu ý của Diệp Lăng Phi lắm. Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu và nói:

- Sai, chúng ta vốn không hạnh phúc, phải nói xã hội này có quá nhiều thứ anh không thích!

- Ông xã, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Bạch Tình Đình vừa hỏi Diệp Lăng Phi thì đã thấy Diệp Lăng Phi cười cười nói:

- Không có chuyện gì, anh chỉ là có cảm giác như vậy mà thôi, Tình Đình, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta cứ hưởng thụ bữa ăn lãng mạn đi nào!

Bạch Tình Đình căn bản không rõ Diệp Lăng Phi nói những lời khi nãy là rốt cuộc là có ý gì, nhưng khi nghe thấy Diệp Lăng Phi nói muốn ăn cơm thật ngon thì cô gật đầu. Khi bữa tối của bọn họ sắp được bê lên thì điện thoại của Diệp Lăng Phi lại vang lên, Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi một cái và nói:

- Ông xã, không phải anh nói muốn hưởng thụ bữa tối sao? Sao điện thoại anh lại cứ reo lên vậy?

- Anh cũng không biết, có thể là do chuyện của anh quá nhiều!

Diệp Lăng Phi cười cười, hắn lấy di động ra, vừa nhìn trên màn hình hiển thị thì thấy đó là điện thoại của Tiểu Triệu, Diệp Lăng Phi cũng không cần tránh Bạch Tình Đình, hắn nghe điện thoại trước mặt Bạch Tình Đình, điện thoại vừa kết nối thì đã nghe bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiểu Triệu:

- Diệp ca, đã điều tra ra được thân phận của người đàn ông kia rồi, hắn là chồng của Liêu Tiểu Hồng!