Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1291-1: Bài ca của quá khứ (1)




Tôn Thiên Kiêu vì không có nơi nào để trút giận, chỉ có thể nhìn Diệp Lăng Phi dần đi xa. Tôn Thiên Kiêu hung hăng đạp chân lên mặt đất. Diệp Lăng Phi trở lại xe, Đường Hiểu Uyển còn ngồi ở trong xe. Khi Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi quay về, thì cô tò mò hỏi:

- Diệp đại ca, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

- Không có gì, không có gì!

Diệp Lăng Phi nói.

Diệp Lăng Phi vừa ngồi ở trong xe không bao lâu thì điện thoại của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy số điện thoại, hắn hít sâu một hơi, là điện thoại của Bạch Tình Đình gọi đến. Diệp Lăng Phi không ngờ Bạch Tình Đình lại gọi điện thoại vào lúc này, hắn nhìn Đường Hiểu Uyển đang ngồi bên cạnh một cái, hắn không đợi Đường Hiểu Uyển hỏi, Diệp Lăng Phi đã nói trước:

- Là điện thoại của Tình Đình!

Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, từ bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bạch Tình Đình:

- Ông xã, tối nay anh có muốn cùng nhau ăn cơm không?

- Tình Đình, không phải em nói tối nay có tiệc sao? Chẳng lẽ em không tham gia à?

Diệp Lăng Phi sau khi hỏi những lời này thì đã nghe ở đầu dây bên kia Bạch Tình Đình nói:

- Em không thích tham gia tiệc tùng gì đó, em từ chối bữa tiệc đó rồi, à, tối nay còn có hoạt động gì đó nữa đấy, tạp chí thời trang bình chọn những loại thời trang đẹp nhất mùa, tóm lại, tối nay em đều từ chối hết những hoạt động đó, em muốn cùng ông xã ăn cơm!

- Bà xã, anh chỉ sợ em phải đợi anh lâu đấy!

Trên gương mặt Diệp Lăng Phi hiện ra một nụ cười khổ, Bạch Tình Đình không nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Lăng Phi giờ phút này, nếu như Bạch Tình Đình có thể nhìn thấy vẻ mặt ấy của Diệp Lăng Phi thì cô sẽ hiểu được bây giờ Diệp Lăng Phi đang bất đắc dĩ đến cỡ nào. Diệp Lăng Phi không ngờ rằng Bạch Tình Đình tối nay lại muốn cùng hắn ăn cơm, theo Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình tối nay có rất nhiều việc cần làm, cô căn bản sẽ không có thời gian cùng hắn ăn cơm, Diệp Lăng Phi cũng không cần phải lo lắng Bạch Tình Đình biết hắn gặp phải chuyện ở đây.

- Ông xã, anh nói lời này là có ý gì vậy?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì khẩu khí của cô ở đầu dây bên kia có chút thay đổi. Phản ứng đầu tiên của Bạch Tình Đình là cô nghĩ Diệp Lăng Phi vừa gặp chuyện gì đó, quả nhiên không sai, lần này Bạch Tình Đình lại đoán trúng, khi Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình là hắn muốn đi đến Cục công an thì Bạch Tình Đình không nhịn được nói:

- Ông xã, anh sao lại gặp chuyện gì nữa vậy?

Diệp Lăng Phi cười cười, hắn nói với giọng có chút bất đắc dĩ:

- Bà xã, anh cũng không muốn gặp phải chuyện gì đâu nhưng hết lần này tới lần khác anh cứ gặp phải chuyện, nếu không thì em cứ tìm ai đó đi ăn cơm, để anh xử lý xong chuyện ở đây rồi hãy nói!

- Ông xã, em đi gặp anh, anh ở Cục công an nào?

Bạch Tình Đình nói những lời này khiến cho Diệp Lăng Phi thấy khó xử, Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển đang ngồi bên cạnh hắn một cái rồi cười một cách bất đắc dĩ, Diệp Lăng Phi trong lòng biết rõ nếu mình nói Bạch Tình Đình đừng đi thì Bạch Tình Đình cũng sẽ không quan tâm. Diệp Lăng Phi không thể làm gì khác hơn là nói:

- Vậy cũng được, bà xã, đợi anh xem Cục công an này ở chỗ nào rồi anh sẽ nói cho em biết!

Diệp Lăng Phi đi đến Đại đội cảnh sát hình sự cũng chính là dựa theo thủ tục pháp lý mà thôi, Đường Hiểu Uyển cũng không đi theo Diệp Lăng Phi đến Đại đội cảnh sát hình sự, nếu như bị Bạch Tình Đình nhìn thấy thì cho dù Diệp Lăng Phi có ngụy biện thế nào thì cũng không thể giải thích rõ được.

Bạch Tình Đình ngồi ở trong phòng khách, một nữ cảnh sát rót cho Bạch Tình Đình một ly nước, sau đó cô ở trong phòng khách ngồi tán gẫu với Bạch Tình Đình. Trước kia Chu Hân Mính là Đại đội trưởng của Đại đội cảnh sát hình sự, khi Chu Hân Mính làm Đại đội trưởng Đại đội cảnh sát hình sự, Bạch Tình Đình cũng đã đến Đại đội cảnh sát hình sự, nhưng không đến nhiều, lần này cô đến thì phát hiện Đại đội cảnh sát hình sự bây giờ dã thay đổi khá nhiều so với lúc trước cô đến. Cô không biết Diệp Lăng Phi còn muốn ở bên trong đó bao lâu nữa, cô cầm trong tay ly nước mà không uống, cô hỏi nữ cảnh sát kia:

- Chồng tôi khi nào có thể ra ngoài vậy?

- Nhanh thôi!

Viên nữ cảnh sát kia nói,

- Chỉ là làm một vài ghi chép, sẽ nhanh xong thôi!

Viên nữ cảnh sát kia vừa mới nói xong không lâu thì Tiểu Triệu và Diệp Lăng Phi đi đến. Tiểu Triệu nói lời xin lỗi vì đã để cho Diệp Lăng Phi ở đây đợi lâu, Tiểu Triệu nói như vậy hoàn toàn là nói cho Bạch Tình Đình nghe. Diệp Lăng Phi nói với Tiểu Triệu vài câu khách khí rồi hắn đứng ở cửa phòng khách và gọi Bạch Tình Đình:

- Bà xã, chúng ta đi thôi!

- Vâng!

Bạch Tình Đình trả lời.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi Đại đội cảnh sát hình sự, bây giờ ngoài trời cũng đã tối rồi. Thành phố Vọng Hải vào tháng bảy, khí trời ban đêm trở nên lạnh rõ ràng. Bạch Tình Đình cầm trong tay túi xách và đi đến chiếc xe màu trắng của cô, cô chưa mở cửa xe mà quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang định mở cửa xe, cô nói:

- Ông xã, sao anh lại gặp chuyện này, khi nãy trong điện thoại anh không nói gì cặn kẽ cả nên em cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!

- Chuyện này anh muốn giải thích thì cũng giải thích không rõ ràng được!

Diệp Lăng Phi cố gắng nói để tránh việc Bạch Tình Đình biết chuyện hắn từ sân bay về thì gặp chuyện, hắn nói sang chuyện khác:

- Bà xã, không có gì đâu, anh chỉ là làm một người tốt thôi, nhưng không ngờ làm người tốt cũng xảy ra chuyện, tốt nhất sau này anh cẩn thận một chút, hay là không làm người tốt thì tốt hơn!

- Ông xã, em không có ý này!

Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô vội vàng giải thích:

- Em chỉ là lo lắng cho anh, em không muốn ông xã xảy ra chuyện!

Diệp Lăng Phi cười cười và nói:

- Tình Đình, anh hiểu mà, à, chúng ta không nói chuyện này nữa, em nói xem, em muốn ăn gì, chúng ta bây giờ đi ăn!

Khi Bạch Tình Đình đến thì sớm đã đặt chỗ ở tiệm cơm rồi. Sau khi đã sắp sẵn mục tiêu thì mọi việc sẽ trở nên thuận tiện hơn nhiều. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi lái xe đi đến tiệm cơm, sau khi dừng xe lại, Bạch Tình Đình kéo tay Diệp Lăng Phi đi vào. Nhà hàng này là nhà hàng hạng sang nên cách bày trí rất sang trọng, Bạch Tình Đình chính là cố ý chọn nhà hàng này. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vừa ngồi xuống thì điện thoại của Diệp Lăng Phi reo lên,chân mày của Diệp Lăng Phi nhíu lại, theo Diệp Lăng Phi thấy, chuyện tối nay như vậy là đủ nhiều rồi, gọi điện thoại vào lúc này cho mình, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt rồi. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, nhìn lên màn hình hiển thị thì thấy một số điện thoại lạ hoắc. Diệp Lăng Phi nghĩ đến Đới Vinh Cẩm, hình như Đới Vinh Cẩm gọi điện thoại cho hắn, cũng là dùng số lạ để gọi. Diệp Lăng Phi cũng đoán là cú điện thoại này là Đới Vinh Cẩm gọi cho hắn. Hắn cũng không muốn nói chuyện trước mặt Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái và nói:

- Bà xã, em gọi thức ăn trước đi, anh đi nghe điện thoại!

Bạch Tình Đình gật đầu, Diệp Lăng Phi đứng dậy cầm lấy điện thoại đi chỗ khác. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại di động đi tới chỗ cầu thang, hắn nghe điện thoại, nhưng ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, trong điện thoại truyền đến một giọng nói không phải của Đới Vinh Cẩm, mà là giọng nói của một người mà lúc trước Diệp Lăng Phi chưa từng nghe qua.

- Diệp tiên sinh, xin chào, ngại quá, tối như vậy rồi mà còn điện thoại cho anh!

Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói có vẻ rất lớn tuổi, Diệp Lăng Phi nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng cú điện thoại này là của Đới Vinh Cẩm gọi đến, bây giờ sau khi đã xác định không phải là Đới Vinh Cẩm thì Diệp Lăng Phi ngược lại hắn lại đề cao cảnh giác đối với người đàn ông này, hắn hỏi:

- Anh là ai, tôi không biết số điện thoại này của anh!

- Ồ, Diệp tiên sinh, tôi quên tự giới thiệu mình rồi!

Đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói của người đàn ông đó:

- Diệp tiên sinh, tôi họ Tôn, là Phó Cục trưởng Cục công an thành phố Vọng Hải, lúc trước chúng ta đã gặp nhau rồi, chỉ là chúng ta không có cơ hội để nói chuyện mà thôi, Diệp tiên sinh, tối nay anh có thời gian không, chi bằng chúng tar a ngoài nói chuyện nhé!

Diệp Lăng Phi nhíu mày, trong trí nhớ của hắn, hắn lại không nhận ra người đàn ông tự xưng là họ Tôn Phó cục trưởng Cục công an kia chứ đừng nói đến là đã gặp gỡ gì đó rồi, Diệp Lăng Phi không biết tại sao tên Phó cục trưởng Cục công an này lại gọi điện thoại cho mình. Khi Diệp Lăng Phi vừa muốn từ chối thì đột nhiên nghĩ đến Tiểu Triệu đã từng nói với Diệp Lăng Phi, tối nay nếu như không phải là Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Triệu Đào thì vụ vụ giết người đó bọn Tiểu Triệu sẽ không đảm nhận đâu.