Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1289-1: Nhân cơ hội báo thù (1)




Diệp Lăng Phi nghe tiểu Triệu nói vậy xong, hắn cau mày nghĩ:

- Phó cục trưởng Tôn sớm không gọi, muộn không gọi lại gọi đúng lúc này, phó cục trưởng Tôn gọi điện đến nói vụ án này không thuộc quyền quản lý của tiểu Triệu.

- Tiểu Triệu, cậu thấy thế nào?

Tiểu Triệu nhìn xung quanh, trước mặt cấp dưới của mình anh ta không nói gì với Diệp Lăng Phi mà hơi kéo cánh tay của Diệp Lăng Phi, anh ta và Diệp Lăng Phi đi về phía trước, tiểu Triệu quay đầu liếc nhìn thuộc hạ của anh ta rồi mới quay người lại nói: Anh Diệp, chuyện này em cũng không biết thế nào, em nhận được thông báo, cụ thể thế nào em cũng không rõ.

Diệp Lăng Phi hừ lạnh lùng một câu nói:

- Tiểu Triệu, anh thấy trong lòng cậu biết rõ. Cậu đương nhiên biết rõ chuyện này là thế nào, lẽ nào ở trước mặt anh cậu lại không dám nói thật ra sao?

Tiểu Triệu nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, anh ta chần chừ một lát, lại liếc nhìn Diệp Lăng Phi khẽ nói:

- Chuyện này…Anh Diệp, em thật sự không biết rõ, em thấy vụ án này do bọn em xử lý đâu có vấn đề gì, trước đây bọn em thường xuyên làm như vậy đâu có vấn đề gì nhưng bây giờ …

Tiểu Triệu vừa nói đến đây thì nghe thấy một viên cảnh sát hình sự gọi Tiểu Triệu:

- Đội trưởng, bên này có người?

Tiểu Triệu đồng ý nói:

- Ừ, tôi sẽ tới ngay.

Anh ta nói xong lại quay người nói:

- Anh Diệp, em qua xem là chuyện gì?

- Ừ, đi đi.

Diệp Lăng Phi gật đầu ý bảo Tiểu Triệu qua đó xem. Tiểu Triệu mới đi anh ta đi tới trước mặt viên cảnh sát hình sự nói:

- Rút cuộc là ai?

- Là đồng nghiệp của chúng ta, anh ta nói là người của đồn cảnh sát khu bên này.

Viên cảnh sát hình sự dẫn tiểu Triệu đi đến phía trước một chiếc xe con màu đen, thấy bên cạnh xe có một người đàn ông mặc áo cảnh sát nhưng bên dưới lại mặc quần bò đang đứng bên cạnh chiếc xe. Tiểu Triệu nhìn thấy người đàn ông đó hơi sửng sốt, tiểu Triệu thấy cảnh sát đâu có kiểu ăn mặc như thế, lẽ nào không sợ người ta tố cáo là ăn mặc không đúng quy định sao?

Tiểu Triệu không quen người đàn ông đó, anh ta đi đến trước mặt người đàn ông đó hỏi:

- Anh là ai?

- Tôi là Tôn Thiên Ngạo, đây là giấy tờ của tôi.

Người đàn ông đó nói rồi đưa giấy tờ chứng nhận cho tiểu Triệu. Tiểu Triệu cầm lên liếc nhìn phát hiện đây người này là phó đại đội trưởng của đại đội cảnh sát hình sự khu vực này, chức danh tương đương với tiểu Triệu nhưng tiểu Triệu không phải là cấp cục. Từ góc độ đó thì người đàn ông tên Tôn Thiên Ngạo đó kém hơn một chút nhưng đó không phải là điều mà tiểu Triệu quan tâm, điều mà anh ta quan tâm là người tên Tôn Thiên Ngạo đến đây với mục đích gì. Tiểu Triệu nhìn giấy tờ của Tôn Thiên Ngạo xong, anh ta liếc nhìn Tôn Thiên Ngạo nói:

- Như vậy là anh đến đây để tiếp nhận vụ án này?

Tôn Thiên Ngạo gật đầu, lấy thuốc lá trên người ra đưa cho tiểu Triệu một điếu, gã ta tự mình cầm một điếu. Tôn Thiên Ngạo vừa đưa thuốc cho tiểu Triệu vừa nói:

- Người anh em, vất vả rồi, tôi cùng vừa mới nhận được tin ở đây xảy ra án mạng nên mới vội đến cụ thể là chuyện gì, tôi cũng không biết rõ.

Tiểu Triệu hút một hơi thuốc, anh ta nhìn Tôn Thiên Ngạo nói:

- Rút cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết ở đây có người chết, chúng tôi nhận được tin người báo án nên mới tới. Ồ, đúng rồi, người của anh đâu? Không phải chỉ có một mình anh đến đây giải quyết đấy chứ?

Tôn Thiên Ngạo nghe tiểu Triệu nói vậy, gã ta cười nói:

- Đương nhiên là không phải rồi, người của tôi vẫn chưa đến. Người anh em, cậu thật là biết đùa, chúng ta là cảnh sát hình sự làm sao lại không hiểu chuyện này được chứ, do tình cờ tôi ở gần đây nên mới đi thẳng tới đây.

- Ồ, thì ra là vậy!

Khi Tiểu Triệu nói, ánh mặt cậu ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi thấy Diệp Lăng Phi đang đi về phía mình, tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi đi tới, anh ta khá sửng sốt, tiểu Triệu cho rằng Diệp Lăng Phi tuyệt đối không vô duyên vô cớ mà đi tới, bên trong nhất định phải có chuyện gì đó. Tiểu Triệu cầm điếu thuốc trên tay thấy Diệp Lăng Phi đi tới, anh ta bèn vứt điếu thuốc xuống đất, lấy chân dụi thuốc rồi chờ Diệp Lăng Phi đi tới.

Tiểu Triệu đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi khẽ hỏi:

- Anh Diệp, sao vậy?

Ánh mắt Diệp Lăng Phi liếc nhìn Tôn Thiên Ngạo nói:

- Anh muốn gặp gã mặc áo cảnh sát kia. Tiểu Triệu, gã đó tên là gì, làm chức vụ gì?

Tiểu Triệu vừa nghe Diệp Lăng Phi hỏi về thân phận của Tôn Thiên Ngạo, anh ta nói:

- Tôn Thiên Ngạo, là phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cấp cục ở đây, em đã xem giấy tờ của anh ta rồi, không có vấn đề gì cả. Chỉ là trước đây em chưa từng gặp mặt anh ta, thẳng thắn mà nói chức phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự của anh ta do đâu mà có, em hơi có chút nghi ngờ, anh Diệp, đại đội cảnh sát hình sự của bọn em…

Tiểu Triệu còn chưa nói hết câu, Diệp Lăng Phi đã giơ tay phải lên vỗ vai tiểu Triệu nói:

- Tiểu Triệu, điều đó anh hiểu, em không cần nói nhiều, bây giờ anh sẽ qua đó nói chuyện với anh ta, nói không chừng anh có thể giúp em hỏi ra chuyện gì đó.

Diệp Lăng Phi nói xong, không quan tâm tiểu Triệu có đồng ý hay không, Diệp Lăng Phi rảo bước đi đến. Tiểu Triệu thấy Diệp Lăng Phi đi tới, anh ta ngầm thở dài, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra sẽ không dễ để xử lý chuyện tối hôm nay. Tiểu Triệu không hề ngốc, anh ta vừa nhìn thái độ của Diệp Lăng Phi thì biết Diệp Lăng Phi và Tôn Thiên Ngạo nhất định có chút ân oán nếu không Diệp Lăng Phi sẽ không đi nõi chuyện với Tôn Thiên Ngạo vào lúc này. Tiểu Triệu vốn định không tham gia vào chuyện này nhưng anh ta không có chỗ nào để ẩn nấp nên đành phải đi tới.

Diệp Lăng Phi vừa đi đến trước mặt Tôn Thiên Ngạo hắn bèn cười nói:

- Không ngờ có thể gặp anh ở đây, xem ra chúng ta thật là có duyên với nhau. Không ngờ anh còn là một cảnh sát, hắn nào khi ở trước cổng bệnh viện lại oai phong đến thế, thì ra là như vậy. Tôn Thiên Ngạo vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi gã ta khá sửng sốt. Tôn Thiên Ngạo không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi ở đây, gã nhìn cách nói chuyện của Diệp Lăng Phi cảm thấy Diệp Lăng Phi không phải là một người tầm thường. Gã cơ bản không hiểu ý đồ của đối phương. Lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy Tôn Thiên Ngạo cười nói:

- Tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có sự hiểu lầm.

Diệp Lăng Phi hừ lạnh lùng nói:

- Hiểu nhầm?Tôi lại thấy trong chuyện này chẳng có gì hiểu nhầm cả, anh tên Tôn Thiên Ngạo phải không, nếu anh đã là cảnh sát thì những gì anh làm ở cổng bệnh viện hôm nay hoàn toàn không giống một người cảnh sát. Bây giờ tôi vẫn còn nhớ, anh thử nói xem, chúng ta nên giải quyết thế nào đây?

Tôn Thiên Ngạo nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi dường như không định bỏ qua chuyện đó, Tôn Thiên Ngạo quan sát Diệp Lăng Phi trước sau đó lại nhìn sang tiểu Triệu đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi thấy tiểu Triệu luôn giữ yên lặng. Tôn Thiên Ngạo không hiểu ý đồ của gã đàn ông trước mặt, gã không dám tùy tiện gây chuyện, ngày hôm đó khi ở cổng bệnh viện, Tôn Thiên Ngạo đã gây rắc rối, gã không muốn lại gặp phải rắc rối gì nữa hơn nữa điều quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng mang cái xác kia đi, Tôn Thiên Ngạo không muốn để người ta điều tra ra thân phận của Chu Ba.

Tôn Thiên Ngạo vốn là lái xe đến bệnh viện để đón một người bạn bác sỹ, gã thấy Chu Ba dường như sắp không ổn rồi, muốn đi đón người bác sĩ đến để cứu sống Chu Ba, cho dù Chu Ba sẽ chết thì cũng đợi Chu Ba nói ra tung tích của miếng ngọc bội rồi hãy chết nhưng gã không ngờ khi gã lái xe đi đón người lại nhận được tin Chu Ba đã bỏ trốn, càng khiến gã thấy bất an là chuyện hai kẻ kia gọi điện đến nói Chu Ba đã chết rồi. Tôn Thiên Ngạo thấy nếu Chu Ba chết rồi thì nhất định không thể để cảnh sát khác can thiệp vào chuyện này, nếu không những cảnh sát khác sẽ điều tra ra thân phận của Chu Ba, từ đó sẽ điều tra ra thân phận của gã. Nhưng tình hình bây giờ khiến Tôn Thiên Ngạo bó tay không biết làm sao, dù sao gã không có khả năng để ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống cảnh sát, nếu cảnh sát hình sự khác đã tới thì gã không có khả năng khiến bọn họ không can thiệp vào vụ án này, Tôn Thiên Ngạo nhớ đến chú của gã Tôn Dược Đông. Tôn Thiên Ngạo và Tôn Dược Đông không có quan hệ huyết thống chỉ là bố của Tôn Thiên Ngạo và Tôn Dược Đông là bạn chiến đấu cũ sau đó bố của Tôn Thiên Ngạo trước khi chết có nhờ Tôn Dược Đông chăm sóc cho Tôn Thiên Ngạo.