Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1280-2: Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển! (2)




Liêu Tiểu Hồng dừng xe, cô cởi dây an toàn ra, mặt mày hớn hở gọi Chu Ba xuống xe, khi cô đang định đẩy cửa bước xuống thì điện thoại của Liêu Tiểu Hồng vang lên. Liêu Tiểu Hồng lấy điện thoại ra nhìn, cô không nghe điện thoại liền mà nói với Chu Ba:

- Ông xã, em nghe điện thoại đã, anh đợi em một chút!

Nói xong, Liêu Tiểu Hồng đẩy cửa xe ra và bước xuống.

Chu Ba ngồi trong, ánh mắt của hắn hướng về phía Liêu Tiểu Hồng, sau khi nhìn thấy Liêu Tiểu Hồng đi cách xe khoảng sáu bảy bước, cô đi cách xe rất xa, cầm trong tay điện thoại và đang gọi điện. Chu Ba không thấy rõ lắm nét mặt của Liêu Tiểu Hồng nhưng thấy phản ứng của Liêu Tiểu Hồng khi nghe điện thoại thì Chu Ba có thể đoán ra cuộc điện thoại này, Liêu Tiểu Hồng cũng không muốn để Chu Ba nghe thấy.

Chu Ba tựa lưng vào thành ghế trên xe, không thể phủ nhận, Liêu Tiểu Hồng là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn, bất luận từ dáng vóc và những thứ khác đều rất tuyệt. Đây cũng là lý do vì sao Chu Ba nhường nhịn Liêu Tiểu Hồng, nhưng vấn đề lại là sự nhẫn nhịn luôn có giới hạn, ngộ nhỡ vượt quá sức chịu đựng thì cũng rất dễ xảy ra chuyện.

Chu Ba cũng không rõ rốt cuộc mình có thể nhẫn nhịn tới mức độ nào, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, Chu Ba quả thận có chút đói bụng, hôm nay khi ngồi xe lửa hắn cũng không ăn nhiều thứ, bây giờ hắn cảm thấy bụng có hơi đói.

Liêu Tiểu Hồng sau khi nghe điện thoại thì quay lại xe và kéo cánh tay Chu Ba đi vào trong nhà. Liêu Tiểu Hồng chính là dùng thủ đoạn xuất ra toàn thân để cho Chu Ba có cảm giác tinh lực toàn thân đã bị Liêu Tiểu Hồng hút mất. Liêu Tiểu Hồng giống như là hồ ly tinh, ở trên giường khiến cho Chu Ba có cảm giác cả người đều mệt, hắn vốn có ý nghĩ này trong lòng, luôn không hiểu vì sao thái độ của Liêu Tiểu Hồng lại có thể kỳ lạ như vậy, nhưng bây giờ Chu Ba không để ý đến những thứ này nữa, hắn ôm thân thể trần truồng của Liêu Tiểu Hồng và ra sức thể hiện hết sức mạnh của nguời đàn ông. Tiếng kêu của Liêu Tiểu Hồng càng lúc càng to.

Chu Ba nằm ở trên giường hút thuốc, khi nãy hắn và Liêu Tiểu Hồng đã đại chiến một phen, khiến cho Chu Ba bây giờ vẫn chưa bình thường lại được.

Liêu Tiểu Hồng sau khi tắm rửa xong thì cô ta đi đến bước lên giường, bộ ngực lõa lồ của cô dán vào người Chu Ba, thân thể cô tỏa ra mùi thơm quyến rũ khiến Chu Ba không thể chịu được lại ôm lấy Liêu Tiểu Hồng và hôn.

Liêu Tiểu Hồng trong miệng phát ra tiếng thở gấp rồi nũng nịu nói:

- Ông xã, lần này em gọi anh đến là có chuyện quan trọng, anh có muốn vào được thành phố Vọng Hải không?

Liêu Tiểu Hồng nói những lời này khiến cho Chu Ba sửng sốt, hắn đưa đôi môi vuốt ve trên bộ ngực của Liêu Tiểu Hồng và hỏi một cách nghi ngờ:

- Tiểu Hồng, em nói với anh những lời này là có ý gì, lúc trước không phải em nói em đang giải quyết giúp anh sao, sao bây giờ lại hỏi anh có muốn vào thành phố Vọng Hải hay không?

Gương mặt Liêu Tiểu Hồng vẫn còn ửng hồng, khi cô nghe Chu Ba nói những lời này thì cô giải thích:

- Ông xã, anh không phải là không biết, bây giờ muốn giải quyết thì đều phải chi tiền và quan hệ, em là một phóng viên, cũng không có quan hệ gì, càng không cần nói đến tiền, em muốn sớm để ông xã đến Vọng Hải, như vậy vợ chồng chúng ra có thể đoàn tụ rồi không phải hai người ở hai nơi nữa, nhưng muốn vậy cũng không dễ, em đang nghĩ là chúng ta không có cách nào khác!

Chu Ba nghe Liêu Tiểu Hồng nói những lời này, hắn chau mày, dục hỏa trong lòng hắn khi nãy nay tan biến hết, Chu Ba cũng không phải là đứa ngốc, hắn nghe Liêu Tiểu Hồng nói như vậy thì cảm thấy trong lời nói của Liêu Tiểu Hồng có vấn đề, Chu Ba cũng không rõ rốt cuộc trong lòng Liêu Tiểu Hồng đang có tính toán gì, hắn hỏi:

- Tiểu Hồng, rốt cuộc em muốn nói điều gì?

- Em biết Phó thị trưởng của Chính phủ này rất thích ngọc cổ, ông xã, nhà chúng ta không phải có một miếng ngọc bội sao, trong lòng em đang tính chi bằng tặng miếng ngọc bội đó cho ông ta, như vậy có thể Phó Thị trưởng sẽ giúp chúng ta, ông ấy sẽ đưa ông xã vào làm việc trong Chính phủ, hai người chúng ta cũng không cần chia ly nữa, lẽ nào như vậy không tốt sao?

Chu Ba nghe thấy Liêu Tiểu Hồng nhắc đến ngọc bội thì hắn chau mày lại, trước mặt Liêu Tiểu Hồng, Chu Ba không thể nào ra vẻ tức giận được, nhưng trong lòng Chu Ba đang rất không hài lòng về chủ ý đem tặng miếng ngọc bội tổ truyền của Liêu Tiểu Hồng được. Ngọc bội đó đã lâu năm rồi, nó do Triều Đường truyền lại, ban đầu, tổ tiên của Chu Ba chiếm được ngọc bội này làm vật gia truyền chi bảo, rồi sau đó đời đời truyền cho nhau. Bố của Chu Ba trước khi chết còn căn dặn hắn bất kể như thế nào thì cũng không được bán miếng ngọc bội này.

Miếng ngọc bội này rất đáng giá, nghề đồ cổ quả thật có thể khiến cho người ta giàu có rất nhanh, có người trong nhà có đồ sứ gì đều lấy đi đấu giá thì có thể được hơn ngàn vạn....., miếng ngọc bội này cũng là đồ cổ, nhưng Chu Ba rất nghe lời cha hắn, nếu cha hắn không cho hắn bán thì Chu Ba chắc chắn sẽ không bán.

Lúc trước, Liêu Tiểu Hồng cũng từng gọi điện thoại cho Chu Ba và nói đến miếng ngọc bội này, nhưng cũng bị Chu Ba dùng mọi lý do để cự tuyệt. Dĩ nhiên, Chu Ba không thể nào tỏ thái độ giận dữ đối với Liêu Tiểu Hồng được, chẳng qua là trong lòng Chu Ba vẫn rất không hài lòng về chủ ý đem tặng miếng ngọc bội này của Liêu Tiểu Hồng.

Bây giờ hắn lại nghe Liêu Tiểu Hồng nói đến miếng ngọc bội này, Chu Ba không muốn bàn lại, hắn nói:

- Tiểu Hồng, anh đi vệ sinh đã!

Nói xong, hắn cũng không quan tâm Liêu Tiểu Hồng phản ứng thế nào, hắn bước xuống giường và đi ra khỏi phòng. Liêu Tiểu Hồng thấy Chu Ba đi ra khỏi phòng thì cô ta cau mày, cô ta đưa tay lấy gói thuốc lá trên bàn và mồi một điếu hút.

Chu Ba ở bên ngoài một lúc lâu, sau đó hắn quay lại và nói:

- Tiểu Hồng, anh cảm thấy rất mệt, có chuyện gì ngày mai chúng ta hay là ngày mai nói đi!

Vừa nói, Chu Ba định nằm xuống ngủ, nhưng không ngờ bị Liêu Tiểu Hồng dùng chân đạp một cái, Chu Ba không có phản ứng gì, kết quả là bị Liêu Tiểu Hồng đạp một phát té xuống đất.

Chu Ba đứng lên, trên mặt hắn không có chút giận dữ, hắn chỉ hỏi:

- Tiểu Hồng, em làm gì thế? Em ngủ đi, đừng làm loạn nữa, mau đi ngủ sớm đi!

Chu Ba làm bộ ngồi lên giường thì nghe Liêu Tiểu Hồng quát:

- Chu Ba, anh rốt cuộc có phải đàn ông không vậy, có thể có chút tiền đồ nào không? Chu Ba sửng sốt, hắn nhìn Liêu Tiểu Hồng và nói:

- Tiểu Hồng, em nói những lời này là có ý gì?

- Anh còn hỏi em có ý gì à?

Liêu Tiểu Hồng nói một cách lạnh lùng,

- Em làm như vậy cũng là vì anh, vì cái nhà này, em khổ sở lắm mới nghĩ ra cách để anh đến thành phố Vọng Hải, không phải là muốn chúng ta có thể sống cùng nhau hay sao? Anh nhìn anh đi, giống như là chuyện gì cũng không quan tâm, Chu Ba, anh nói cho em biết, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?

Chu Ba có chút hoảng, hắn vừa định tựa người vào Liêu Tiểu Hồng thì lại bị Liêu Tiểu Hồng dùng chân đá văng ra, Liêu Tiểu Hồng không để cho Chu Ba tựa vào người cô ta, Liêu Tiểu Hồng tiếp tục nói:

- Em vì muốn anh đến đây nên mới tiếp cận với Phó Thị Trưởng, người ta thích ngọc bội này nên em mới nhớ trong nhà mình cũng có ngọc bội, anh nói là vật tổ tiên truyền lại nhưng trong xã hội hiện nay vật tổ tiên truyền lại có tác dụng gì, có thể giúp cho cuộc sống của chúng ta không?

- Tiểu Hồng, miếng ngọc bội kia thật không thể được, chuyện gì thì được nhưng miếng ngọc bội đó không thể động vào được!

Thái độ của Chu Ba cũng lộ ra vẻ rất kiên quyết, sau khi Liêu Tiểu Hồng nghe thấy Chu Ba nói những lời này thì cô ta đột nhiên từ trên giường ngồi thẳng người dậy và đưa tay phải ra, chỉ vào Chu Ba và nói:

- Chu Ba, anh nói đi người đàn ông như anh, bản lính gì không có, ban đầu vì sao em lại lấy anh?

Chu Ba đứng trên nền nhà, hắn nhìn thấy Liêu Tiểu Hồng ngồi trên giường há mồm mắng hắn thì Chu Ba cũng không nói gì. Liêu Tiểu Hồng mắng một hồi lâu sau thì đột nhiên hỏi:

- Chu Ba, anh nói cho em biết rốt cuộc anh có cầm theo miếng ngọc bội hay không?

- Không cầm theo!

Chu Ba trả lời rất gọn gàng, dường như trước giờ hắn chưa bao giờ nói gọn gang như vậy. Chu Ba nhìn Liêu Tiểu Hồng và nói:

- Tiểu Hồng, anh đã nói với em rồi, miếng ngọc bội đó không thể động vào được, em muốn cái gì cũng được nhưng miếng ngọc bội đó thì không được đâu em à, ngọc bội đó là vật tổ truyền của nhà anh, bố anh đã nói rồi…!

- Anh đừng nói nữa, anh cút đi cho em!

Liêu Tiểu Hồng dường như bị Chu Ba làm cho tức điên lên, cô ta mở to miệng mắng, Chu Ba nghe thấy Liêu Tiểu Hồng nói những lời này thì hắn sửng sờ, dường như hắn không nghe rõ lời Liêu Tiểu Hồng nói..., sau khi xác nhận đúng là Liêu Tiểu Hồng bảo hắn cút đi thì hắn cầm lấy quần áo rời khỏi phòng ngủ.

Liêu Tiểu Hồng lại lấy gói thuốc lá mồi lên và hút một hơi.

- Chu Ba, anh không cầm thì lẽ nào tôi không có cách sao?

Liêu Tiểu Hồng trong lòng thầm nghĩ.