Diệp Lăng Phi không đợi nữ nhân viên phục vụ kia động tay, hắn giơ tay lấy trong tay người phục vụ kia thực đơn của tiệm cơm này, hắn xem qua một lượt thì thấy những món cơm trên thực đơn đều là những món ăn thường thấy ở các tiệm cơm, không có món nào là đặc biệt cả. Diệp Lăng Phi tùy tiện gọi hai món, rồi bảo cô phục vụ đem cho hắn một chai bia, hắn phải lái xe buổi tối nên không dám uống nhiều. Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ muốn nhấp môi một chút, tuy tửu lượng của Diệp Lăng Phi rất tốt, đừng nói là một chai bia, cho dù Diệp Lăng Phi uống bốn năm chai nhiều hơn thế nữa thì cũng giống như uống nước vậy, căn bản là không say, dù vậy, Diệp Lăng Phi vẫn phải khống chế tửu lượng của mình một chút, hắn không muốn khi mình lái xe lại xảy ra chuyện gì đó. Hắn không phải sợ bị người khác cướp tiền, mà là chỉ lo lắng sẽ không cẩn thận mà đụng vào người khác, như vậy thì không tốt lắm. Dù sao hắn bây giờ đang sống trong đô thị, muốn làm một người bình thường, muốn thích ứng với cuộc sống của người bình thường thì cần phải học cách tôn trọng tính mạng của người khác, nếu chỉ biết được việc chém chém giết giết thì làm sao mà trở thành một người bình thường được. Cô phục vụ kia nhớ kỹ những thứ mà Diệp Lăng Phi gọi rồi cầm thực đơn xoay người sang chỗ khác và bước đi. Diệp Lăng Phi ngồi ở đây, ánh mắt của hắn nhìn một lượt khắp tiệm ăn, Diệp Lăng Phi lâu rồi không đánh giá tình hình xung quanh như vậy. Tốc độ phục vụ của quán cơm này rất nhanh, chỉ trong chốc lát, toàn bộ những món ăn mà Diệp Lăng Phi vừa gọi đều được mang đến. Diệp Lăng Phi cầm chai bia rót cho mình một ly, hắn vừa uống cạn thì điện thoại của hắn lại vang lên. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại nhìn, thì ra là Bạch Tình Đình gọi đến. Khi nãy Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình rõ ràng nghe thấy bên đầu dây Bạch Tình Đình nhiều âm thanh ồn ào, có thể xác định được rằng lúc đó Bạch Tình Đình không ở trong công ty nghe điện thoại của Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi không nói ra, có một số chuyện có lẽ không nói thì hay hơn, nếu như Diệp Lăng Phi trực tiếp hỏi thì ngược lại sẽ khiến cho Bạch Tình Đình thẹn quá thành giận, như vậy sẽ càng không thể nào giải thích được. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình gọi điện thoại đến thì hắn nghe điện thoại, từ đầu dây bên kia điện thoại truyền lại giọng của Bạch Tình Đình:
- Ông xã, anh ăn cơm chưa?
- Anh đang ăn cơm!
Diệp Lăng Phi tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm đũa gắp một ngụm thịt vịt bỏ vào trong miệng, nhưng ngay sau đó hắn lại bỏ đũa xuống, Diệp Lăng Phi vừa nhai thịt vịt, vừa nói:
- Khi anh về nhà thì thấy trong nhà không có ai, đành phải đi ra ngoài ăn cơm một mình thôi!
Bạch Tình Đình đương nhiên không nghĩ như vậy, trước tiên cô kinh ngạc rồi sau đó lập tức nói:
- Ông xã, em quên mất tối nay Trương Vân và Suzu Yamakawa đã đến bệnh viện rồi, tối nay em phải cùng anh đi ăn cơm chứ, ông xã, em xin lỗi, anh không giận em chứ!
Bạch Tình Đình nói như vậy thì cho dù Diệp Lăng Phi có tức giận đến mấy thì nghe Bạch Tình Đình nói thế thì cũng sẽ không thể nào tức giận được, hắn nói:
- Tình Đình, không sao đâu, anh cũng không trách em, dù sao chúng ta cũng đều có việc phải làm, em cũng không thể luôn luôn ở bên anh được, em không phải có việc chính cần làm sao? Không sao đâu, em yên tâm làm việc của em đi, anh ăn cơm một mình cũng được rồi!
- Ông xã…!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì dường như cô tỏ ra có chút ngại ngùng và nói quanh co:
- Ông xã, thật ra em ở bên đây, bên đây cũng không có chuyện gì, em, em.. ai da…!
Bạch Tình Đình mới vừa nói đến đây thì cô "Ai da" một tiếng, cô nói vậy làm cho Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hắn vội vàng hỏi:
- Bà xã, sao thế?
- Không có.... Không có chuyện gì cả! Bạch Tình Đình nói,
- Em mới vừa rồi không cẩn thận làm đổ nước, ông xã, em không sao đâu!
- Không có chuyện gì là tốt rồi, em phải cẩn thận một chút đấy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh ăn cơm đã, bà xã, chúng ta nói chuyện điện thoại sau nhé!
- Dạ!
Bạch Tình Đình trả lời.
Diệp Lăng Phi cúp máy, hắn ngồi một mình ăn cơm. Chai bia khi nãy hắn uống còn một nửa thì cửa tiệm cơm ở ra có hai người đi từ bên ngoài vào.
Trong đó có một cô bé mặc quần dài, cầm trong tay một túi xách, tóc để dài nhìn bộ dạng giống như là sinh viên, một người đàn ông khác có lẽ là khá lớn tuổi, khoảng cỡ hơn bốn mươi tuổi, hắn đeo một cặp kính, vừa nhìn thì đây là một người đàn ông lớn tuổi đọc rất nhiều sách. Đây chính là một cặp, sau khi hai người này bước vào thì nhìn lướt qua một cái, sau khi nhìn thấy chỗ ngồi ở phía sau Diệp Lăng Phi, chỗ ngồi này tựa vào bức tường, ánh sáng có chút hơi tối, người đàn ông hơn 40 tuổi kia chỉ vào chỗ ngồi ấy thì thấy cô bé kia bước đi theo phía sau lưng người đàn ông. Diệp Lăng Phi vừa uống bia, vừa ăn cơm, hoàn toàn không chú ý đến hai người kia, mãi cho đến khi hai người bọn họ ngồi phía sau Diệp Lăng Phi thì Diệp Lăng Phi mới biết sau lưng của hắn có khách.
Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm hai người kia đang làm gì, hắn vẫn chậm rãi mà ăn cơm của hắn, cơm này ăn cũng không đến nỗi nào, Diệp Lăng Phi đưa tay lên, gọi phục vụ:
- Phục vụ, tính tiền!
Khi Diệp Lăng Phi vừa nói ra những lời này thì bỗng nhiên cửa tiệm cơm lại mở ra, có bốn năm người phụ nữ trung niên từ bên ngoài tiệm cơm bước vào, trong số bốn năm người đó thì có một người thoạt nhìn khoảng chừng hơn 40 tuổi, người phụ nữ tóc uốn đó hướng ánh mắt nhìn khắp tiệm cơm một lượt sau đó ánh mắt của bà ta dừng lại ở người đàn ông ngồi phía sau lưng Diệp Lăng Phi, ánh mắt của bà ta trợn tròn, chạy vội vàng và hùng hổ tới, còn những người phụ nữ còn lại thì chạy theo phía sau lưng bà ta.
Diệp Lăng Phi không biết chuyện gì đang xảy ra, khi hắn thấy bốn năm người phụ nữ trung niên hùng hổ chạy tới, Diệp Lăng Phi còn tưởng rằng những người phụ nữ trung niên kia chạy về phía hắn. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm tính toán, gần đây mình đâu có hấp dẫn những người phụ nữ có tuổi giống như bác gái này, cũng không nên tìm mình gây phiền phức chứ!
- Chính là hắn...!
Người phụ nữ trung niên dẫn đầu bốn năm người kia xông đến, lao thẳng về phía cô gái trẻ tuổi ngồi sau lưng Diệp Lăng Phi, lúc đó đã thấy tay phải của bà ta túm lấy tóc cô bé, bà ta giơ tay lên thì nghe thấy tiếng “ bốp”, người phụ nữ trung niên kia tát một cái vào mặt cô bé đó, bà ta đánh xong rồi còn mắng:
- Ngươi, con hồ ly này, dám quyến rũ chồng bà à!
Những người phụ nữ trung niên cũng ở phía sau phụ họa. Diệp Lăng Phi ngồi ở đây còn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra thì cô bé kia đã bị người phụ nữ trung niên đó đánh ngã vào người hắn, Diệp Lăng Phi chau mày. Tuy Diệp Lăng Phi không thích quản những chuyện này, nhưng nếu như chuyện này liên lụy đến hắn thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ không khách khí. Diệp Lăng Phi đứng lên, hắn xoay người và quát:
- Bà làm gì vậy?
Người phụ nữ trung niên cũng đang tức giận, bà ta ỷ là nhiều người nên cũng không sợ gì Diệp Lăng Phi, bà ta nghênh cổ lên và mắng:
- Liên quan gì đến ngươi, ta đến là bắt con hồ ly này, có liên quan gì đến ngươi chứ, người đừng ở đây mà bắt chó đi cày, xen vào chuyện người khác!
Mấy người phụ nữ ở phía sau cũng mắng theo, bọn họ cũng cho là Diệp Lăng Phi muốn xen vào chuyện của người khác. Diệp Lăng Phi sắc mặt trầm xuống, hắn giơ tay phải lên, một phát nắm lấy cổ áo của người phụ nữ trung niên kia, giống như nắm một con gà vậy, hắn nhấc người phụ nữ trung niên kia lên, Diệp Lăng Phi quát:
- Tôi nói cho bà biết, tôi không thích quản những chuyện bậy bạ hôi thối này, nhưng khi nãy bà đã dám mắng tôi, vậy thì tôi cho bà biết hậu quả của việc mắng tôi là như thế nào!
Diệp Lăng Phi vừa nói hắn vừa giơ tay lên ra vẻ muốn cho người phụ nữ này đo đất, lúc này những người ở đây bị hù đến sợ chết khiếp. Nhất là người phụ nữ trung niên kia, bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, những câu thô tục trong miệng cũng không dám mắng ra, bà ta vội vàng van xin tha lỗi:
- Vị tiên sinh này, thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin cậu bỏ qua cho tôi!
Diệp Lăng Phi nhấc người phụ nữ trung niên kia trong tay, ánh mắt của hắn trừng lên, miệng quát:
- Bây giờ bà biết hối hận rồi sao, khi nãy bà làm gì, mẹ kiếp tôi muốn yên tĩnh ăn cơm một mình đến chuyện này mà cũng bị bọn khốn các người quấy rầy!