Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, hắn không lái xe đi ngay mà ngồi trong xe, tay phải kẹp điếu thuốc, khi điếu thuốc chỉ còn lại đầu thuốc, hắn cầm đầu thuốc vứt qua cửa xe. Diệp Lăng Phi thấy, việc Chu Ngọc Địch đột nhiên xuất hiện chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp. Những chuyện từ mười năm trước bất giác hiện lên trong đầu Diệp Lăng Phi…
Trên đại dương sóng cả ba đào, một con thuyền chở hàng chất đầy container đang lướt đi. Điểm đến của con tàu này là nước Anh, ở trong ngăn chứa hàng của một chiếc container, trong một không gian chưa đến mười mét vuông mà có đến bảy mươi tám mươi người chen chúc ở bên trong. Mùi bên trong container vô cùng khó ngửi. Những người đó có cả đàn ông, đàn bà…Điểm đến của bọn họ đều là nước Anh, nơi đó đối với bọn họ là thiên đường trong chốn nhân gian.
Một thiếu niên khoảng mười tuổi ngổi ở trong góc của container, sắc mặt cậu ta không chút biểu cảm, cặp mắt đen trống rỗng tựa hồ như đã vô cùng tuyệt vọng với xã hội, bên cạnh là một cô gái xấp xỉ tuổi cậu ta. Cô gái đó để tóc ngắn nhưng khuôn mặt cô ta dường như có nét trưởng thành hơn người bình thường.
Cùng với sự lay động dữ dội của con tàu chở hàng trên đại dương, những người ở trong container cũng bị xô lại một góc, từng đợt kêu thảm thiết vọng ra ngoài. Người thanh niên đó ra sức đẩy xác của một ông gia do không chịu được sự nóng bức trong container nên đã chết ra bên ngoài. Khi cái xác lăn đến, cô gái ở bên cạnh cũng cùng anh ta đẩy cái xác ra ngoài.
Con tàu chở hàng đột nhiên lay động dữ dội…
Chuông điện thoại vang lên liên hồi khiến Diệp Lăng Phi bừng tỉnh về với hiện tại, hai tay Diệp Lăng Phi xoa lên mặt rồi cầm điện thoại lên nhìn, là Bạch Tình Đình gọi điện đến.
Diệp Lăng Phi thở dài một hơi, rồi nghe điện thoại, hắn hỏi:
- Bà xã, có chuyện gì vậy?
- Em vừa làm việc xong, muốn nói chuyện với anh.
Bạch Tình Đình cố gắng hết sức để khẩu khí tỏ ra thoải mái nhất nhưng Diệp Lăng Phi có thể nghe ra được, Bạch Tình Đình gọi điện cho hắn chắc chắn không phải chỉ để nói chuyện đơn giản như thế, hẳn là trong lòng Bạch Tình Đình vẫn luôn lo lắng cho hắn, nhưng cô ta lại lo nếu trực tiếp hỏi hắn thì hắn sẽ không chịu nói, nên mới tìm một chủ đề khác, mục đích không cần nói cũng có thể thấy chính là muốn biết rút cuộc hắn làm sao?
Diệp Lăng Phi không nói vòng vo với Bạch Tình Đình mà trực tiếp nói thẳng:
- Bà xã, anh biết em lo lắng cho sự an toàn của anh, không sao đâu, anh đều có tính toán rồi.
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại nói thêm một câu:
- Bây giờ anh không chỉ là một người chồng mà còn sắp là một người cha, lẽ nào em cho rằng anh còn có thể lấy tính mạng của mình ra mạo hiểm được sao?
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy có ta khẽ nói:
- Ông xã, không phải em có ý đó, em chỉ muốn nói chuyện với ông xã thôi”
- Tình Đình, anh đưa Dã Thú ra rồi sẽ về nhà, em cứ làm việc của em đi.
Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình xong bèn cúp máy. Hắn lại lấy một điếu thuốc ra hút. Diệp Lăng Phi thấy mặc dù Chu Ngọc Địch nói lần này cô ta đến Vọng Hải không liên quan gì đến hắn nhưng Diệp Lăng Phi cho rằng sự việc không hề đơn giản như vậy. Chu Ngọc Địch người phụ nữ này không phải là một nhân vật đơn giản. Mười năm trước, Diệp Lăng Phi đã biết được sự lợi hại của Chu Ngọc Địch. Diệp Lăng Phi thở dài, bất luận Chu Ngọc Địch muốn làm gì, thì hắn cũng nên đi gặp Chu Ngọc Địch, dù sao cũng đã mười năm rồi không gặp. Trong tiềm thức của Diệp Lăng Phi thì Chu Ngọc Địch là một người đàn bà đã chết nhưng thật không ngờ người đàn bà này lại xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi thậm chí không biết hắn có thể nhận ra Chu Ngọc Địch được hay không nữa.
Diệp Lăng Phi khởi động xe, đi về phía khu vui chơi giải trí cao cấp đó. Trên đường đi, Diệp Lăng Phi nhớ lại tình hình ngày hôm qua khi hắn và Bạch Tình Đình đến khu vui chơi giải trí cao cấp đó, lúc ấy hắn đã cảm thấy khu vui chơi giải trí cao cấp này không hề đơn giản chỉ là không ngờ bên trong lại có nhiều chuyện đến vậy. Diệp Lăng Phi lái xe đến cửa khu vui chơi giải trí Đại Phú Quý thấy Trác Việt đi từ bên trong ra. Diệp Lăng Phi cũng không biết đây là Chu Ngọc Địch sắp xếp trước hay là tình cờ Trác Việt vừa tới đây, thấy hắn lái xe tới nên mới ra ngoài đón.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa xuống xe, Trác Việt đã đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, không đợi Diệp Lăng Phi nói, Trác Việt đã giành nói trước:
- Diệp Lăng Phi, bà chủ của chúng tôi vẫn chờ anh đến, thật không ngờ Diệp tiên sinh lại là người quen cũ với bà chủ của chúng tôi, thực sự xin lỗi, lần trước đã không tiếp đãi anh chu đáo, lần này tôi nhất định sẽ tiếp đãi anh chu đáo, anh có yêu cầu gì xin cứ nói với tôi!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn Trác Việt, hắn thấy gã đàn ông tên Trác Việt này có phần hơi thái quá, bản thân hắn cũng chỉ là người quen cũ từ mười năm trước với Chu Ngọc Địch, hơn nữa lúc đó hai bên cũng chẳng có gì vui vẻ, không thể phủ nhận rằng, Chu Ngọc Địch khí đó có ân tình với Diệp Lăng Phi, nếu không có Trương Ngọc Địch thì có lẽ Diệp Lăng Phi đã không thể thuận lợi đến được nước Anh, nhưng đồng thời Chu Ngọc Địch cũng suýt chút nữa khiến Diệp Lăng Phi chết ở nước Anh, những chuyện giữa Diệp Lăng Phi và Chu Ngọc Địch không ai có thể nói rõ được rút cuộc ai sai, ai đúng mà bây giờ đi đánh giá chuyện đó cũng không có ý nghĩa nữa.
Qua con người Trác Việt, Diệp Lăng ít nhất cũng nhìn ra một vài thứ, đó là Chu Ngọc Địch không hề tỏ ra có ý thù địch với hắn, nói cách khác người đàn ông tên Trác Việt tỏ ra muốn kéo gần quan hệ với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không biết gã đàn ông tên Trác Việt và Chu Ngọc Địch có quan hệ gì với nhau, lẽ nào lại chỉ là quan hệ bà chủ và người làm thuê? Diệp Lăng Phi không tin chuyện đó, đương nhiên chuyện đó không phải là mối quan tâm trước mắt của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi quay mặt sang phía Trác Việt hỏi:
- Nói như vậy, Chu Ngọc Địch vẫn luôn đợi tôi?
Khi Diệp Lăng Phi vừa nhắc đến tên Chu Ngọc Địch thấy sắc mặt Trác Việt thay đổi, chắc hẳn Trác Việt không ngờ Diệp Lăng Phi lại trực tiếp gọi tên Chu Ngọc Địch ra ở đây. Gã theo thói quen cá nhân mà suy nghĩ về Diệp Lăng Phi, Trác Việt tuyệt đối không dám trực tiếp gọi tên Chu Ngọc Địch, vì vậy, gã cũng cho rằng Diệp Lăng Phi không nên trực tiệp gọi tên Chu Ngọc Địch ra ở đây, nhưng gã đã quên mất rằng Diệp Lăng Phi không phải là gã, không cần phải lo lắng sự đối phó của Chu Ngọc Địch.
Trác Việt cẩn trọng nói:
- Bà chủ của chúng tôi đang đợi Diệp tiên sinh ở trong phòng vip. Bà chủ bảo tôi ở đây đợi Diệp tiên sinh đến, bà chủ nói nếu Diệp tiên sinh đến thì tôi phải đích thân đưa anh đến phòng khách vip.
Trác Việt nói xong Diệp Lăng Phi đột nhiên phá lên cười khiến Trác Việt thấy hoang mang khó hiểu không biết rút cuộc tại sao Diệp Lăng Phi lại cười.
Diệp Lăng Phi dang tay vỗ vai Trác Việt nói:
- Anh có biết tại sao mụ tú bà Chu Ngọc Địch lại bảo anh đích thân đưa tôi đến phòng khác vip không?
- Mụ tú bà?
Khi Trác Việt nghe Diệp Lăng Phi gọi Chu Ngọc Đích là con mụ, gã ta trố tròn mắt lên nghĩ thầm:
- Câu này mình đã nghĩ không biết bao nhiêu lần nhưng đều không dám nói nhưng không ngờ anh ta lại nói ra một cách dễ dàng như vậy, quả nhiên có người gọi Chu Ngọc Đích là con mụ trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều.
Đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ của Trác Việt mà thôi, gã không dám trước mặt gọi Chu Ngọc Địch như vậy, cứ nghĩ đến bộ dạng cưỡng bức điên cuồng tối hôm qua của Chu Ngọc Địch khi lên giường với gã là Trác Việt lại không kìm được ngầm thở dài, xem ra người đàn ông này có lẽ là ở thế mạnh hơn nếu không sự tôn nghiêm của đàn ông đều bị mất hết rồi. Nhưng Trác Việt chỉ nghĩ vậy thôi, nhưng cho dù gã có suy nghĩ đó thì cũng không dám tỏ thái độ chứ đừng nói đến việc nói thẳng ra như Diệp Lăng Phi
Trác Việt đi ở phía sau Diệp Lăng Phi, gã khẽ nói:
- Chuyện của bà chủ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ hỏi, cũng không muốn biết bà chủ làm vậy nhằm mục đích gì, tôi chỉ cần biết bà chủ bảo tôi làm gì thì tôi làm, những chuyện khác tôi không biết và cũng không muốn biết.
Diệp Lăng Phi nghe Trác Việt nói vậy, hắn đột nhiên dừng lại, dùng ánh mắt sắc sảo nhìn Trác Việt. Trác Việt không hiểu gì cả, gã nhìn Diệp Lăng Phi đợi Diệp Lăng Phi nói. Nhưng không nghe thấy Diệp Lăng Phi nói gì mà chỉ cười thần bí, sau đó quay người đi về phía khu vui chơi giải trí Đại Phú Quý. Diệp Lăng Phi cười khiến Trác Việt hoang mang không hiểu rút cục Diệp Lăng Phi cười cái gì. Thấy Diệp Lăng Phi không nói gì đi về phía cửa, Trác Việt vội vàng rảo bước đuổi theo Diệp Lăng Phi.
- Diệp tiên sinh, ban nãy anh cười gì vậy?