Trương Lộ Tuyết trong lòng vẫn cứ cảm thấy khó chịu, không suôn sẻ. Tuy Diệp Lăng Phi đã giải thích với cô rồi, nhưng ở trong lòng Trương Lộ Tuyết vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái. Khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình ở hội sở Đại Phú Quý nghỉ ngơi thì Trương Lộ Tuyết ngồi trong phòng làm việc, cô đang kể khổ Trịnh Khả Nhạc.
Trương Lộ Tuyết và Trịnh Khả Nhạc không có gì giấu diếm nhau cả, Trịnh Khả Nhạc đã trở thành một trong những người bạn thân nhất của Trương Lộ Tuyết. Chỉ là bởi vì hiện nay Trịnh Khả Nhạc vẫn là thư ký của Trương Lộ Tuyết, ở trường hợp công khai, Trương Lộ Tuyết đối xử với Trịnh Khả Nhạc rất nghiêm túc, nhưng khi ở phòng làm việc của cô thì Trương Lộ Tuyết không có gì phải lo lắng về mặt này. Cô tựa lưng vào thành ghế, bắt chéo đùi phải lên, chiếc quần dài màu lam của cô căng lên trên đùi, khiến cho đường cong của bắp đùi cô trở nên rất rõ ràng. Đặc biệt là bộ phận giữa hai chân, càng lộ ra vẻ mê người, nếu như giờ phút này mà Diệp Lăng Phi nhìn thấy thì nói không chừng lúc này dục hỏa của Diệp Lăng Phi sẽ dâng trào, hắn sẽ ở đây cùng Trương Lộ Tuyết triền miên một phen.
- Khả Nhạc, em nói xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
Trịnh Khả Nhạc ngồi ở chiếc ghế đối diện Trương Lộ Tuyết, lúc trước Trịnh Khả Nhạc và Trương Lộ Tuyết đồng thời có những hành vi thân mật với Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết cũng đã biết rõ mối quan hệ giữa Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi, do đó khi cô nói cô và Diệp Lăng Phi quan hệ thì cũng không có gì lảng tránh cả, cô trực tiếp nói với Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc nghe Trương Lộ Tuyết hỏi như vậy thì cô khẽ nhíu chân mày, tỏ vẻ có chút khó xử.
Trịnh Khả Nhạc vốn đoán không ra tâm tư của Diệp Lăng Phi, càng không hiểu nổi mình ở rốt cuộc là giữ vị trí nào trong lòng Diệp Lăng Phi. Bây giờ nghe Trương Lộ Tuyết hỏi như vậy thì Trịnh Khả Nhạc có đôi chút chần chừ và nói:
- Chuyện này em cũng không rõ lắm, em cũng không hiểu nổi trong lòng Diệp đại ca rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa!
- Nói cũng phải, tâm tư của anh ấy không phải người bình thường có thể hiểu được!
Trương Lộ Tuyết gật đầu, cô để chân phải xuống, hướng người về phía trước rồi mỉm cười nói:
- Khả Nhạc, đừng nói chuyện này nữa, tối nay em có việc hay không?
Trịnh Khả Nhạc lắc đầu và nói:
- Tối nay em không có việc gì, cuộc sống của em bây giờ rất đơn giản, chỉ là đi làm, tan sở, về nhà chơi game, sau đó đi ngủ, cuộc sống của em chỉ đơn giản như vậy, bây giờ còn nợ tiền của Diệp đại ca này...!
Trịnh Khả Nhạc nói tới đây, cô bỗng nhiên cười một tiếng và nói:
- Nhưng em không định trả cho anh ấy, ai bảo anh ấy có tiền như vậy chắc cũng không để ý đến món tiền nhỏ của em đâu, anh ấy là người có tiền mà!
- Ừ, cũng đúng!
Trương Lộ Tuyết nói,
- Anh ấy có rất nhiều tiền, dĩ nhiên sẽ không để đến chút tiền của em đâu, Khả Nhạc, có cơ hội thì em nên nói với anh ấy, để chị dạy cho em mấy chiêu!
Trương Lộ Tuyết giơ tay phải ra, vẫy Trịnh Khả Nhạc đến bên cạnh cô, Trịnh Khả Nhạc không rõ Trương Lộ Tuyết rốt cuộc muốn dạy cô chiêu gì. Khi Trương Lộ Tuyết kề môi vào tai Trịnh Khả Nhạc nói mấy câu thì Trịnh Khả Nhạc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cô lóe ra vẻ không thể tin được, cô nói:
- Như vậy có được không?
- Sao lại không được chứ!
Trên mặt Trương Lộ Tuyết hiện ra vẻ mặt khinh thường, cô nói:
- Anh ta là đàn ông, đàn ông đều thích cái này, Khả Nhạc, em đừng lo, tin chị đi nhất định không có vấn đề gì đâu!
Trịnh Khả Nhạc về lại chỗ ngồi của mình, dường như cô có chút bán tín bán nghi đối với những lời khi nãy Trương Lộ Tuyết vừa mới nói, cô không tin tưởng lắm. Đúng lúc đó điện thoại của Trịnh Khả Nhạc vang lên. Trịnh Khả Nhạc cầm điện thoại di động nhìn vào màn hình hiển thị, Trịnh Khả Nhạc vội vàng đứng dậy và nói:
- Trương tổng tài, em đi ra bên ngoài nghe điện thoại, sẽ quay lại nhanh thôi!
Trương Lộ Tuyết gật đầu, Trịnh Khả Nhạc lập tức cầm điện thoại di động rời khỏi phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Một lát sau, Trịnh Khả Nhạc lại trở lại phòng làm việc, Trịnh Khả Nhạc đi đến trước mặt Trương Lộ Tuyết và nói:
- Trương tổng tài, em..., em ở đây... có chút việc!
Trịnh Khả Nhạc ấp a ấp úng nói, trong ánh mắt của cô cũng lóe ra tia nhìn không chừng, dường như trong lòng Trịnh Khả Nhạc vẫn chưa uyết định, Trương Lộ Tuyết nhìn Trịnh Khả Nhạc một cái và nói:
- Chẳng lẽ tối nay em có việc sao?
- Dạ!
Trịnh Khả Nhạc khẽ gật đầu và nói:
- Em vẫn chưa nghĩ kỹ là có nên đồng ý hay không!
Trịnh Khả Nhạc khẽ cắn môi, nhưng ngay sau đó cô nói:
- Chị còn nhớ em đã từng nhắc đến với chị người bạn trai học cùng lớp không?
- Ừ, có chút ấn tượng!
Trương Lộ Tuyết nghe Trịnh Khả Nhạc nói những lời này thì cô khẽ gật đầu và nói:
- Có phải cái người bạn học tên là Triệu Đào hay không?
- Ừ, chính là cậu ấy!
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe Trương Lộ Tuyết nhắc đến tên Triệu Đào, cô vội vàng gật đầu và nói:
- Cậu ta vốn đến thành phố Vọng Hải công tác một tuần, nhưng bởi vì một ít chuyện nên mãi đến bây giờ mới đến thành phố Vọng Hải. Em đã nhận lời cậu ấy trước rồi, nếu như cậu ấy đến thành phố Vọng Hải thì em sẽ dẫn cậu ấy đi dạo một chút, khi nãy chính là cậu ấy gọi điện thoại cho em, cậu ấy nói cậu ấy đã đến thành phố Vọng Hải, bây giờ sẽ ở tại khách sạn Vọng Hải, tối nay muốn em dẫn cậu ấy đi dạo một chút!
Trịnh Khả Nhạc nói tới đây thì cô dừng lại một chút rồi nói một cách không chắc chắn lắm:
- Trong lòng em cũng do dự, có nên đi gặp cậu ấy hay không, trước đây em cũng đã nói với cậu ấy, cậu ấy có tình cảm với em nhưng em đối với cậu ấy một chút tình cảm cũng không có!
Những lời nói phía sau của Trịnh Khả Nhạc dường như là muốn giải thích với Trương Lộ Tuyết, cô biết quan hệ giữa Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi rất thân mật. Trong lòng Trịnh Khả Nhạc lo lắng một khi Trương Lộ Tuyết hiểu lầm mình yêu Triệu Đào thì có thể cô sẽ nhắc đến chuyện này trước mặt Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc lo lắng sẽ khiến cho Diệp Lăng Phi hiểu lầm cho nên lúc này cô mới vội vội vàng vàng giải thích với rương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết lắc đầu, trên môi nở nụ cười, cô nói:
- Khả Nhạc, đây là chuyện của em, em muốn yêu ai thì do em chủ động quyết định, hơn nữa bây giờ em cũng chưa có bạn trai, cho dù có đàn ông theo đuổi em thì cũng là chuyện bình thường, em không cần giải thích với chị quá nhiều, trong lòng chị cũng hiểu, cũng có thể hiểu được!
- Không phải, không phải!
Trịnh Khả Nhạc vừa nghe Trương Lộ Tuyết nói như vậy thì cô vội vàng giải thích:
- Em và Triệu Đào thật không có gì cả, cậu ấy chỉ là bạn học của em thôi, lần này cậu ấy đến thành phố Vọng Hải công tác. Khi nãy không phải em mới vừa nói rồi sao? Trong lòng em đang suy nghĩ có nên đi gặp cậu ấy không, tuy cậu ấy bạn học, nhưng đã mấy năm rồi không liên lạc, lần trước đột nhiên gặp nhau, cho nên em vốn không muốn gặp cậu ấy lắm!
Trương Lộ Tuyết thấy Trịnh Khả Nhạc nói như vậy bộ dạng lơ lửng trên không cô cười nói:
- Khả Nhạc, em không cần phải giải thích với chị nhiều đâu, đi đi, chị khi nãy cũng chị thuận miệng nói thôi, cũng không có ý gì khác. Em cũng không cần suy nghĩ đến lời nói của chị đâu, tối nay có lẽ chị phải làm nhiều chuyện khác, có thể tham gia tiệc tùng, nghe nhạc…!
Trương Lộ Tuyết vì sợ Trịnh Khả Nhạc trong lòng băn khoăn nên mới nói như vậy. Trịnh Khả Nhạc nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy thì cô chớp mắt một cái, rồi nhẹ nhàng nói:
- Trương tổng tài, nếu như tối nay chị không có việc gì thì chi bằng đi cùng em gặp anh chàng học cùng lớp ấy đi. Chị cũng biết, dù sao thì em cũng không hiểu về cậu ta lắm, ai mà biết trong lòng cậu ta nghĩ gì, em nên cẩn thận một chút thì tốt hơn!
- Khả Nhạc, em nói vậy không phải là nói bậy sao? Bạn học của em em gặp thì có gì đâu!
Trương Lộ Tuyết đưa tay ấn lên đầu Trịnh Khả Nhạc một cái và nói:
- Em đừng ở đây mà nghĩ bậy bạ, chị thấy em nên đi gặp cậu ấy một mình đi!
- Em thật không dám đi!
Trịnh Khả Nhạc nói,
- Trương tổng tài, chị đi với em đi, dù sao tối nay chị cũng không có việc gì, đến lúc đó, chúng ta có thể đi shopping, mua đồ nữa…!
Trương Lộ Tuyết nghe đến đó cô khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ đến đề nghị của Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc thấy Trương Lộ Tuyết đang cau thì trong cô biết Trương Lộ Tuyết đang suy nghĩ, nói cách khác Trương Lộ Tuyết cũng muốn đi ra ngoài chơi. Trịnh Khả Nhạc vội vàng nói tiếp:
- Chị Lộ Tuyết, chị đừng do dự nữa, hay là chúng ta đi ra ngoài chơi đi!
Trịnh Khả Nhạc nhỏ hơn Trương Lộ Tuyết, cô gọi Trương Lộ Tuyết là chị, chỉ sau khi tan sở mới xưng hô như vậy. Trịnh Khả Nhạc khi còn ở công ty thì vẫn gọi Trương Lộ Tuyết như vậy. Trương Lộ Tuyết trong lòng vốn đang chần chừ, tối nay cô không có cuộc hẹn nào cả. Trương Lộ Tuyết nhìn Trịnh Khả Nhạc một cái, cuối cùng cô khẽ gật đầu và trả lời:
- Vậy cũng được!
Trịnh Khả Nhạc nghe Trương Lộ Tuyết trả lời như vậy thì cô cao hứng nói:
- Vậy thì tốt quá, em vẫn chưa đồng ý với Triệu Đào đâu, trong lòng em cũng đang do dự, ok, vậy em đi gọi điện thoại cho cậu ấy!