Diệp Lăng Phi nói rồi cúp điện thoại, Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng điện tút tút ở đầu kia điện thoại cô t bĩu môi oán trách một cách không hài lòng:
- Đến nơi sẽ biết em vội gì chứ. Anh đợi đấy nếu anh để em biết được anh trêu trọc em, em sẽ tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu.
Bành Hiểu Lộ nghĩ vậy cô ta lái xe đi theo xe của Diệp Lăng Phi, ở ngã tư phía trước mặt rẽ phải, đi thêm khoảng hơn hai trăm mét nữa, phía trước có một cây xăng, Diệp Lăng Phi lái xe vào cây xăng. Bành Hiểu Lộ cũng vào theo nhưng xe của cô ta không cần đổ thêm xăng nên không đỗ ở chỗ đổ xăng.
Diệp Lăng Phi đỗ xe xong hắn mở cửa xe đi xuống. Trong cây xăng có một siêu thị. Đồ trong siêu thị này đắt hơn ở ngoài một chút, giống như những cửa hàng bán đồ trong nhà ga xe lửa, các đồ bán ở đó đều đắt hơn nhiều so với ở bên ngoài.
Bành Hiểu Lộ cũng mở cửa xuống xe. Cô ta bước nhanh hai bước đuổi theo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đẩy cửa siêu thị nói:
- Hiểu Lộ, mời vào.
Bành Hiểu Lộ cũng chẳng có gì cần phải khách khí, trực tiếp bước vào. Diệp Lăng Phi theo sau Bành Hiểu Lộ bước vào siêu thị, ban nãy Diệp Lăng Phi đã nói với Bành Hiểu Lộ rồi, hắn cần vào đây mua đồ. Bành Hiểu Lộ vừa bước vào, liếc nhìn đồ bán trong siêu thị rồi trách Diệp Lăng Phi:
- Diệp Lăng Phi anh có phải sớm đã biết cần phải mua đồ mang theo không?
- Ừ… có thể nói như vậy.
Diệp Lăng Phi cầm một cái làn, trước tiên đi tới quầy bán nước ngọt, từ trên giá đồ uống, Diệp Lăng Phi lấy hai hộp đồ uống để vào trong làn, rồi quay mặt sang phía Bành Hiểu Lộ nói:
- Hiểu Lộ, em uống gì thì tự lấy.
Bành Hiểu Lộ không lấy đồ uống nào, cô ta đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, liếc nhìn mấy hộp nước ngọt trong giỏ của Diệp Lăng Phi rồi ngẩng mặt lên nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh đã biết phải mua đồ tại sao không mua lúc ở trong thành phố, lại phải để đến đây mua, Diệp Lăng Phi anh không phải không nhìn thấy, đồ ở đây không nhiều, lẽ nào anh cố tình làm vậy sao?
Diệp Lăng Phi nghe khẩu khí của Bành Hiểu Lộ, trong lòng biết Bành Hiểu Lộ cho rằng hắn cố ý làm như vậy, mục đích là muốn trêu trọc cô ta. Lần này Diệp Lăng Phi thật sự quên mất không mua đồ, khi hắn ra khỏi thành phố mới nhớ ra hắn vẫn chưa mua đồ. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Bành Hiểu Lộ, hắn kề miệng vào tai Bành Hiểu Lộ khẽ nói:
- Hiểu Lộ, anh thật sự quên mật mua đồ, trên đường đi anh cứ nghĩ làm thế nào để dành cho em một sự ngạc nhiên, kết quả nghĩ đi nghĩ lại thành ra quên mất mua đồ, Hiểu Lộ, em đừng tức giận, anh bảo đảm lần sau sẽ không như vậy nữa, lần này bỏ đi, anh thành tâm thành ý xin lỗi em, em đừng tức giận nữa nhé.
Bành Hiểu Lộ nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi dường như không phải là nói dối. Có lẽ đúng là Diệp Lăng Phi đã quên thật, Bành Hiểu Lộ nghĩ đến đây, cô ta lại nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Vậy được rồi, em không so đo với anh nữa, nhưng nếu anh không nói với em sẽ đi đâu, định làm gì, em sẽ tức giận.
Bành Hiểu Lộ luôn muốn biết rút cuộc định đi đâu, bây giờ, cô ta tìm được một cơ hội bắt Diệp Lăng Phi bất luận thế nào cũng phải nói cho cô ta biết rút cuộc định đi đâu. Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ hỏi vậy, hắn không muốn làm Bành Hiểu Lộ tức giận nữa, chuyện này vốn là một chuyện tốt, muốn làm Bành Hiểu Lộ vui, nhưng đâu có ngờ sự việc lại biến thành như vậy, Bành Hiểu Lộ vì chuyện này mà tức giận. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn không giấu Bành Hiểu Lộ thêm nữa, kề miệng vào tai Bành Hiểu Lộ nói, trên mặt Bành Hiểu Lộ mới nở nụ cười. Cô ta liếc nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh không nói sớm.
Nói xong, Bành Hiểu Lộ cũng không đợi Diệp Lăng Phi bảo tự mình đi lấy một cái giỏ đi đến trước quầy hàng chọn đồ ăn.
Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ chọn không ít đồ ăn và đồ uống, chất đầy ba túi nilong. Diệp Lăng Phi thanh toán xong, hắn xách ba túi đồ đi ra khỏi siêu thị. Bành Hiểu Lộ đi ở phía sau Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, anh làm vậy không sợ Bạch Tình Đình suy nghĩ gì sao?
Diệp Lăng Phi hai tay xách ba túi đồ đứng trước cửa xe, hắn đợi Bành Hiểu Lộ đi đến mở cửa xe, nghe thấy Bành Hiểu Lộ nói vậy Diệp Lăng Phi quay mặt về phía Bành Hiểu Lộ nói:
- Anh đương nhiên lo Tình Đình hiểu nhầm anh, vì vậy anh mới không nói chuyện này với Tình Đình, Hiểu Lộ, lẽ nào em định chủ động nói với Tình Đình sao?
Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi vậy xong, cô ta vội vàng sửa lại nói:
- Em…ồ, em đương nhiên sẽ không làm vậy rồi, em làm sao có thể nói đi nói với Tình Đình chứ. Được rồi, Diệp Lăng Phi anh đừng lần mần ở đây nữa mau lên xe đi” Bành Hiểu Lộ nói rồi mở cửa xe ra, Diệp Lăng Phi để ba túi nilong vào trong xe sau đó hắn đóng cửa xe lại, đối mặt với Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi bĩu môi nói: Hiểu Lộ, em nói đúng, chúng ta không cần thiết phải mất thời gian ở đây, mau đi thôi nếu còn chậm trễ trên đường nữa không biết tới đó thì đã mấy giờ rồi nữa.
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp lăng Phi nói vậy bèn nói:
- Vốn là như vậy mà. Là em ở đây lần mần hay là anh, thật là mau lên xe đi.
Bành Hiểu Lộ giục Diệp Lăng Phi lên xe, thực ra Diệp Lăng Phi sớm đã lên xe rồi, nghe thấy Bành Hiểu Lộ lần mần mãi, Diệp Lăng Phi không chịu được bèn nói:
- Bành Hiểu Lộ, em đừng có đứng ở trước cửa xe của anh giục anh lên xe nữa, anh sớm đã lên xe rồi, bây giờ vấn đề là ở em, em định khi nào mới lên xe?
Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ lên xe, hắn bĩu môi lạnh lùng nói:
- Nha đầu này, chỉ biết gây thêm phiền phức thôi.
Nói xong, Diệp Lăng Phi khởi động xe.
Diệp Lăng Phi lái xe đến chân núi Long Sơn, việc xây dựng đang được tiến hành rộng rãi. Tiếng máy móc gầm rú trên công trường, xe của Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ từ bên cạnh công trường xây dựng Long Sơn vòng qua công trường xây dựng đi thẳng đến phía nam Long Sơn. Ban nãy Diệp Lăng Phi đã thông báo cho Dã Thú bảo Dã Thú sắp xếp người của gã mở cửa ở, Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ lái xe vào Long Sơn. Xe của hai bon họ đi đến lưng chừng núi mới dừng lại.
Diệp Lăng Phi dừng xe lại, hắn mở cửa, xuống xe. Bành Hiểu Lộ cũng xuống xe, thấy Diệp Lăng Phi mở cửa xe lấy ra ba túi đồ, Bành Hiểu Lộ đưa tay phải ra nói:
- Tới đây, em xách giúp anh một túi.
Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ nói:
- Không cần đâu. Đồ không nặng, anh xách lên cũng không thấy mệt, Hiểu Lộ, em không cần lo lắng cho anh, đi thôi, chúng ta lên đỉnh núi thôi.
Bành Hiểu Lộ ngẩng đầu liếc nhìn đỉnh núi, rồi quay sang phía Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, chúng ta định lên đỉnh núi ăn cơm dã ngoại sao?
Bành Hiểu Lộ chẳng qua chỉ là đùa với Diệp Lăng Phi mà thôi, trước đó Diệp Lăng Phi đã nói với Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ cố tình nói như vậy, cô ta nhìn thái độ của Diệp Lăng Phi bèn vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi, Diệp Lăng Phi em không nói nhiều nữa là được rồi, nhìn anh kìa lẽ nào em lại không biết anh muốn làm gì, em đã nói với anh rồi, anh đừng có ý đồ gì khác, em…
Bành Hiểu Lộ còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:
- Bành Hiểu Lộ, phiền em đừng nói nữa, anh thật sự không có cách nào với em nữa rồi, lẽ nào em không thể yên tĩnh một chút được sao, nếu em có gì muốn nói cũng phiền em khi nào đến đỉnh núi hãy nói với anh.
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô ta trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, mặc dù ngoài miệng không nói gì nhưng ánh mắt cô ta nói với Diệp Lăng Phi rằng, cô ta lúc này đang rất tức giận. Diệp Lăng Phi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Bành Hiểu Lộ nhìn hắn như vậy nhưng hắn vẫn vờ như không nhìn thấy, tay xách ba túi đồ rảo bước đi. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi rảo bước cô ta cũng không cam tâm nên phải vội đuổi theo.
Lúc này vẫn chưa đến mười hai giờ, mặt trời chưa lên đến đỉnh. Mọi người đều cho rằng trong một ngày, mười hai giờ là lúc thời tiết nóng bức nhất, kỳ thực suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm, trong một ngày thời điểm nóng nhất là khoảng hai giờ chiều, lúc đó nhiệt độ cao nhất vì lúc đó mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất.
Phong cảnh trên đỉnh núi Long Sơn rất đẹp, từ trên đỉnh núi có thể nhìn thấy toàn cảnh Long Sơn. Diệp Lăng Phi chọn một thảm cỏ, hắn để đồ xuống rồi nằm xuống cũng không nói một lời với Bành Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi nằm ngửa mặt lên trời, hai tay để dưới đầu, hai chân rạng ra tỏ vẻ vô cùng thích thú, cô ta dùng chân khẽ đá nhẹ vào người Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi anh làm cái gì vậy, lẽ nào anh nói lên đỉnh núi ngắm phong cảnh là ngắm thế này sao?
Diệp Lăng Phi vẫn giữ tư thế đó, không hề đổi bất kỳ tư thế nào khác, hắn nói:
- Đương nhiên rồi, vậy em còn muốn ngắm như thế nào. Hiểu Lộ, em cũng nằm xuống đi giống như anh này.
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy cô ta chỉ còn cách nằm dựa vào Diệp Lăng Phi để mặt trời rọi vào mặt.
Diệp Lăng Phi nói:
- Hiểu Lộ, lẽ nào em không thấy nằm như thế này rất lãng mạn sao? Anh còn nhớ hồi trước khi chúng ta ở căn cứ huấn luyện, hai chúng ta đã nằm như thế này chỉ là lúc đó chúng ta không nằm một cách thoải mái như bây giờ, Hiểu Lộ, lẽ nào em có suy nghĩ khác sao?
Bành Hiểu Lộ trả lời một cách dứt khoát, cô ta nói:
- Không có, Diệp Lăng Phi em còn nghĩ anh có bản lĩnh gì cơ, thì ra là như thế này.
Khi Bành Hiểu Lộ nói đến đây cô ta đột nhiên quay người nằm nghiêng nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi, nói về chuyện giữa anh và Bạch Tình Đình đi.
Diệp Lăng Phi không quay người lại, hắn vẫn nằm trên ngửa, nhắm mắt nói:
- Có gì mà nói, chuyện giữa anh và Tình Đình em cũng không phải chưa từng nhìn thấy, cũng chỉ như thế thôi. Nói thế nào nhỉ, bọn anh là một cặp vợ chồng ân ái, chính là như thế.
- Vợ chồng ân ái?
Bành Hiểu Lộ nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, bộ dạng của cô dường như muốn cười, nhưng Bành Hiểu Lộ cố nhịn không cười, cô ta nói:
- Diệp Lăng Phi khi anh nói câu này em thấy có phần kỳ lạ, Diệp Lăng Phi, anh nói xem cảm nhận này của em rút cuộc là vì sao?
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói vậy, hắn quay người lại nằm nghiêng về phía Bành Hiểu Lộ nói:
- Bành Hiểu Lộ, câu nói của em thật buồn cười. Đó là cảm nhận của em, tại sao lại hỏi anh, anh cũng không phải con giun trong bụng em, anh không biết.
- Đương nhiên là những lời ban nãy anh nói làm em cảm thấy kỳ lạ.
Bành Hiểu Lộ đưa tay phải ra đặt vào ngực Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp Lăng Phi ban nãy anh nói anh và Bạch Tình Đình là một cặp vợ chồng ân ái, em chính là vì câu nói đó mà cảm thấy buồn cười, anh có biết không, Bạch Tình Đình đã từng tìm em giúp để thăm dò anh, mục đích cô ấy làm như vậy là vì muốn biết anh có yêu cô ấy hay không?