Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1253-2: Nguy hiểm tiềm tàng! (2)




Phó cục trưởng Tôn cười nói:

- Chuyện quan trường này em không hiểu được đâu, em không biết anh làm ở Vọng Hải bao nhiêu năm rồi sao?

- Em làm sao mà biết được!

Liêu Tiểu Hồng nghe thấy Phó cục trưởng Tôn hỏi như vậy, cô ta lại đi đến, đưa điếu thuốc lên miệng, sau khi hút một hơi thì Liêu Tiểu Hồng lại nói một cách dịu dàng:

- Em đến Vọng Hải mới có hai năm, làm sao mà biết anh làm ở Vọng Hải bao nhiêu năm chứ, anh lại không chịu nói với em mà!

Liêu Tiểu Hồng cái gọi là phong tình vạn chủng, đặc biệt là ở đây, trên mặt cô khẽ ửng hồng, khi nãy cô sau khi đại chiến liên tục với Phó cục trưởng Tôn thì Liêu Tiểu Hồng gương mặt vẫn không mất đi vẻ ửng hồng đó. Phó Cục trưởng Tôn thích nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp đó của Liêu Tiểu Hồng, hắn đặt bàn tay mập mạp lên trên bộ ngực đầy đặn của Liêu Tiểu Hồng, ông ta hút thuốc, cười nói:

- Năm năm, anh đã ở thành phố Vọng Hải năm năm rồi, anh tận mắt thấy những chuyện trên chốn quan trường của thành phố, những chuyện thi phi phải trái, hơn tận mắt nhìn thấy sự điều động nhân sự biến ảo vô thường. Lấy bí thư thành ủy tiền nhiệm Chu Hồng Sâm làm ví dụ, năm đó ông ta chẳng qua chỉ là một Phó thị trưởng mà thôi, kết là hai ba năm sau cũng đã điều đến tỉnh thành rồi. Theo anh thấy, được đièu chuyển nhanh như Chu Hồng Sâm, ngoại trừ sau lưng có chỗ dựa, nếu không thì không thể nào làm được!

Liêu Tiểu Hồng không hiểu những lời mà Phó cục trưởng Tôn vừa nói, cô ta nói:

- Anh nói với em những lời này có tác dụng gì, bây giờ em muốn biết chuyện tối hôm nay, em không hiểu anh nói những chuyện chốn quan trường là đang nghĩ gì vậy?

Liêu Tiểu Hồng nói đến đây thì nũng nịu nói tiếp:

- Giống như em vẫn không biết trong nhà anh rốt cuộc vợ anh dáng vẻ thế nào, hay là em đến nhà anh gặp tẩu tẩu nhé!

- Đừng đừng!

Phó cục trưởng Tôn nghe thấy Liêu Tiểu Hồng nói như vậy thì hắn vội nói:

- Tiểu Hồng, chuyện này không thể nói được, đây không phải chuyện nhỏ, nếu để vợ anh biết thì anh đừng mong được yên, ài, bây giờ đang yên lành, ai mà biết trong thành phố này sẽ xảy ra chuyện gì nữa, như vậy anh sẽ rất thảm, em không nhẫn tâm như vậy chứ?

Liêu Tiểu Hồng đương nhiên biết những lời nói của tên già này chẳng qua chỉ là đang nói đùa mà thôi, Liêu Tiểu Hồng làm sao mà uy hiếp được, cô ta và Phó cục trưởng Tôn đều là lợi dụng lẫn nhau. Liêu Tiểu Hồng có thể trong hai năm mà trở thành phóng viên hạng nhất của Đài truyền hình Vọng Hải là có liên quan đến Phó cục trưởng Tôn. Một người phụ nữ vốn muốn thành cômh thì phải tìm một chỗ dựa. Liêu Tiểu Hồng chồng cô ta chẳng qua là một nhân viên công vụ bình thường, vốn không có bản lĩnh gì. Nếu không phải Liêu Tiểu Hồng thì chồng cô ta đến chức nhân viên công vụ cũng không làm nổi. Cho nên nói chồng cô ta vốn không quan tâm đến cuộc sống của Liêu Tiểu Hồng ở Vọng Hải như thế nào, hắn và Liêu Tiểu Hồng ở riêng hai nơi. Nhưng đừng thấy Liêu Tiểu Hồng có quan hệ với người đàn ông khác như vậy nhưng cô ta lại không thể dễ dàng tha thứ khi biết chồng cô ta bên ngoài có người phụ nữ khác, cô ta biết chồng mình có quan hệ với một người phụ nữ nào đó không rõ, nên mới bảo chồng đến Vọng Hải. Chuyện này đều do Liêu Tiểu Hồng làm, chồng cô đã bị điều đến Vọng Hải.

Liêu Tiểu Hồng là một nữ nhân cường thế, người phụ nữ giống như cô ta hiểu mình lúc nào mình nên ăn nói thế nào. Lúc này Liêu Tiểu Hồng ở trước mặt phó cục trưởng Tôn thấy là người đàn bà dịu dàng, mỗi cử động đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng.

Phó cục trưởng Tôn tay kẹp điếu thuốc nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của Liêu Tiểu Hồng, thì hắn tê dại. Khi nãy hắn đã đại chiến cùng Liêu Tiểu Hồng và cảm thấy đầu gối sắp rụng rời. Dù bây giờ trong lòng muốn nhưng cũng không có sức, Phó cục trưởng Tôn chỉ có thể đặt tay lên người Liêu Tiểu Hồng, Liêu Tiểu Hồng lợi dụng có thể mình, khi Phó cục trưởng Tôn để tay lên người cô thì cô cố ý dùng ngực mình miết vào ngực Phó cục trưởng Tôn, miệng cô dịu dàng:

- Phó cục trưởng Tôn, anh vẫn chưa giải thích với em, rốt cuộc chuyện tối nay là thế nào vậy, à, còn những tiếng bom nữa, thật là sợ chết đi được, em lần đầu tiên mới gặp phải chuyện như vậy đấy!

Phó cục trưởng Tôn hút một hơi, trong tay hắn cầm điếu thuốc bỏ vào trong gạt tàn, hai tay ôm Liêu Tiểu Hồng vào lòng và nói:

- Chuyện này em đừng hỏi nữa, chuyện này anh biết nhiều nhất cũng không có gì cả, em nên biết, có những chuyện anh sẽ nói cho em biết, có những chuyện anh không thể nói với em, anh như vậy cũng vì tốt cho em thôi!

Liêu Tiểu Hồng nghe Phó cục trưởng Tôn nói như vậy thì cô ta ngồi vào lòng Phó Cục trưởng Tôn, cô ta ngậm điếu thuốc trong miệng rồi lôi ra và bỏ vào gạt tàn, Liêu Tiểu Hồng tỏ vẻ không hài lòng, cô lầm bầm:

- Em biết anh sẽ nói như vậy, em cũng không hỏi nhiều nữa, anh cũng sẽ không nói gì thêm nữa đâu, à, em vốn cho rằng anh luôn quan tâm đến em, anh cũng có nhiều chuyện không nói với em nhưng không ngờ…!

Liêu Tiểu Hồng vẫn chưa nói xong thì Phó cục trưởng Tôn đã ngồi dậy. Phó cục trưởng Tôn ôm Liêu Tiểu Hồng vào lòng và nói:

- Tiểu Hồng, anh không phải không muốn nói với em, kỳ thực chuyện này anh cũng không biết là vì nguyên nhân gì, làm sao anh nói được, anh chỉ theo lời dặn của Thị trưởng Dương mà làm thôi, chuyện này có lẽ là Thị trưởng Dương và Điền thư ký bàn bạc với nhau rồi!

Liêu Tiểu Hồng là người nào, đương nhiên có thể nghe ra được những ý nghĩ trong những lời nói của Phó cục trưởng Tôn. Phó cục trưởng Tôn cũng không phải là nhân vật đơn giản, thân ở chốn quan trường, hắn cần phải cẩn thận, cố gắng không để người ngoài nắm thóp hắn. Tuy Phó cục trưởng Tôn bây giờ thân mật với Liêu Tiểu Hồng, nhưng không có nghĩ là tất cả chuyện gì hắn cũng nói cho Liêu Tiểu Hồng nghe, Phó cục trưởng Tôn còn lo lắng sẽ tự châm lửa đốt mình. Phó cục trưởng Tôn nói như vậy là đã nói cho Liêu Tiểu Hồng không ít chuyện rồi, hắn còn có ý nói cho Liêu Tiểu Hồng biết chuyện này có liên quan đến Thị trưởng Dương.

Lời nói này đã nói ra đến đây, nếu Liêu Tiểu Hồng không hiểu thì chỉ có thể Liêu Tiểu Hồng quá ngốc thôi. Liêu Tiểu Hồng cũng không hỏi nhiều, cô bước xuống giường và nói:

- Em đi tắm đã!

Phó cục trưởng Tôn thấy Liêu Tiểu Hồng đi ra khỏi phòng thì hắn mới lật người sang, hắn lấy từ trong hộp thuốc ra điếu thuốc. Liêu Tiểu Hồng khi nãy câu nói đó vẫn nằm trong đầu Phó cục trưởng Tôn, Phó cục trưởng Tôn cũng tự hỏi mình vấn đề này, rốt cuộc Thị trưởng Dương muốn làm gì.

Diệp Lăng Phi hai ba giờ sáng bị điện thoại làm thức giấc. Khi hắn tỉnh dậy, Bạch Tình Đình cũng tỉnh theo. Bạch Tình Đình hỏi một cách mơ mơ hồ hồ:

- Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy?

- Anh không biết!

Diệp Lăng Phi rút cánh tay phải đang để dưới cổ Bạch Tình Đình, hắn không bật đèn, tay phỉa hắn sờ soạn bên cạnh gối cả một lúc mới chạm vào được điện thoại, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay cũng không để ý đến ai gọi điện thoại đến, trực tiếp nghe điện thoại. Trong điện thoại truyền lại tiếng của Angel, Angel nói với một giọng lo lắng, cô nói:

- Satan, bệnh của anh không tái phát chứ?

Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Angel, hắn lật người lại, tay phải cầm điện thoại, tay trái ôm Bạch Tình Đình trong tay, mắt hắn mơ mơ hồ hồ và nói:

- Không tái phát, Angel, muộn như vậy sao lại gọi điện thoại đến, lẽ nào em không biết bây giờ bên này là rạng sáng sao, anh còn đang ngủ mà!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì nghe thấy tiếng nói lo lắng của Angel trong điện thoại vang lên:

- Satan, em không phải đang đùa với anh đâu, tình hình của anh vốn không tốt đâu, em lo vết thương cũ của anh có thể bị tái phát một lần nữa, ngộ nhỡ không có cách nào khống chế được thì anh có thể phải đối mặt với một chọn lựa mới nữa!

Diệp Lăng Phi vốn không để ý, khi hắn nghe Angel nói như vậy thì Diệp Lăng Phi bỗng nhiên ngồi dậy, hành vi này của Diệp Lăng Phi khiến Bạch Tình Đình hơi sợ, Bạch Tình Đình không hiểu Diệp Lăng Phi rốt cuộc là làm sao, sao mà đột nhiên ngồi dậy. Bạch Tình Đình cũng ngồi dậy, cô nhìn Diệp Lăng Phi thì thấy Diệp Lăng Phi trừng mắt, trong tay hắn cầm điện thoại và nói:

- Angel, ý của em là nói bệnh anh có thể vô phương khống chế à?

- Satan, em và một vài chuyên gia bên Mỹ đã nói chuyện rồi, theo em thấy anh là vết thương tâm lý, tuy là một loại bệnh tâm lý, nhưng lại là một loại bệnh tâm lý rất khó điều trị. Theo em thấy anh là một người hai cá tính, một cá tính mạnh hơn so với cá tính anh bây giờ. Hai loại tính cách này dẫn đến anh dễ bị phâ nliệtt hành người hai nhân cách!

Angel nói đến đây rồi nói thêm một câu:

- Anh có thể ban ngày là một tính cách, mà ban đêm lại là một tính cách khác, em nhớ lúc đó não anh bị kích động cho nên rất có thể phần não của anh bị tổn thương nên sẽ gia tăng vết thương tâm lý lúc này của anh, dẫn đến vấn đề bây giờ của anh. Lúc đầu anh chỉ là dùng thuốc để áp chế, nhưng không trị hết được, anh nói anh lại phát bệnh em thấy tình hình bây giờ rất có thể trở nên phiền phức!

Trong tay Diệp Lăng Phi cầm điện thoại sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, đây không phải chuyện nhỏ. Diệp Lăng Phi vốn định trực tiếp hỏi Angel, nhưng hắn nhớ ra Bạch Tình Đình ngồi cạnh hắn, Diệp Lăng Phi nghĩ nghĩ và nói:

- Angel, anh biết rồi, em nói đi bây giờ anh phải làm gì?

- Uống thuốc đúng giờ!

Angel nói,

- Em sẽ mau chóng đưa cho anh vài loại thuốc qua đường bưu điện, xem chuyện này ra sao đã. Nếu thời gian dài mà anh không phát bệnh thì không có vấn đề gì lớn lắm, cũng không cần về lại Mỹ để kiểm tra, nếu anh có đôi chút cảm giác có gì không thích hợp thì nhất định phải trở về Mỹ, Satan, em sẽ nghĩ cách để trị bệnh cho em, anh nhất định phải nhớ lời em nói, đừng coi thường!

- Anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Vậy thì được, có gì chúng ta liên lạc sau nhé!

Diệp Lăng Phi nói rồi cúp máy, hắn bật đèn và nói với Bạch Tình Đình:

- Tình Đình, em đi ngủ trước đi, anh đi vệ sinh đã!

Diệp Lăng Phi vừa bước xuống giường, Bạch Tình Đình ngồi trên giường và nói:

- Ông xã, khi nãy Angel gọi điện thoại đến có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi đã bước xuống giường, sau khi nghe Bạch Tình Đình nói Diệp Lăng Phi hơi ngẩng người rồi lập tức nói:

- Tình Đình, không có gì đâu, em đừng lo lắng!

- Em đi ngủ trước đi, ngày mai anh sẽ nói với em!

Diệp Lăng Phi không nói gì nữa, cất bước đi ra khỏi phòng ngủ. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô làm sao mà ngủ tiếp được. Cô biết nhất định có chuyện gì đã xảy ra, Bạch Tình Đình ngồi trên giường suy nghĩ, cô cũng bước xuống giường. Diệp Lăng Phi khi nãy nói đi vệ sinh nhưng Bạch Tình Đình đi đến phòng vệ sinh thì phát hiện Diệp Lăng Phi không có trong đó. Bạch Tình Đình lại đi xuống dưới lầu, trong phòng khách ở lầu dưới, cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặc áo ngủ ngồi trên ghế sofa, trong tay hắn cầm một chai rượu whisky đang rót rượu vào trong ly.

- Ông xã, anh ở đây à, khi nãy em mới vào phòng vệ sinh tìm anh!