Bằng,bằng!
Hai tiếng súng vang lên. Tên cầm súng tự động một chân đạp văng cánh cửa đang đóng chặt rồi xông vào phòng tiệc.
Tên đó ngoác miệng nói để lộ ra một hàm răng vàng:
- Buổi tối vui vẻ. Không ai được nhúc nhích, chúng mày có thể yên tâm, tao sẽ không lấy mạng của chúng mày đâu.
Ngay sau đó, khoảng bẩy tám tên cầm vũ khí xông tới. Bọn chúng xông đến bèn lập tức khống chế phòng tiệc. Trong phòng tiệc, những người đến dự tiệc còn chưa hiểu là chuyện gì thì lại nghe thấy một loạt súng vang lên, tiếng súng khiến những người trong phòng tiệc càng thêm kinh hãi.
Trong đại sảnh tầng một của khách sạn, bốn tên trang bị vũ khí đã chặn ở cửa chính không cho bất cứ ai được vào. Không ai biết rõ trong khách sạn cụ thể có bao nhiêu tên trang bị vũ khí.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình trốn ở một gian phòng trên tầng mười lăm, khách sạn này có tất cả hai mươi tầng, đi lên thêm năm tầng nữa sẽ tới tầng trên cùng, Diệp Lăng Phi cho rằng nếu bây giờ nấp ở tầng trên cùng thì cũng không phải là một biện pháp tốt, cần biết một khi những phần từ võ trang này lên thì đến trốn cũng không có chỗ trốn.
Tay phải Diệp Lăng Phi ôm chặt Bạch Tình Đình, sắc mặt Bạch Tình Đình có phần nhợt nhạt, cô ta đâu đã trải qua những chuyện thế này, nên khi nhìn thấy những kẻ mang vũ khí kia thì đã sợ mất vía. Tay kia của Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đang nói chuyện với Minako. Diệp Lăng Phi vốn cho rằng Minako còn ở trong phòng tiệc nhưng không ngờ khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rời khỏi phòng tiệc thì Minako cũng đi ra cùng, lúc ở hành lang Minako đã nhìn thấy những tên mang vũ khí kia đi chạy ra từ thang máy.
Lựa chọn của Minako và Diệp Lăng Phi đều giống nhau, đều là rời khỏi tầng đó trước, cô ta không hề chạy xuống tầng lầu phía dưới mà là chạy lên tầng lầu trên. Trong lúc Diệp Lăng Phi gọi điện cho Minako, Minako đang ở tầng thứ mười bẩy tính toán sẽ đi tìm Bạch Tình Đình như thế nào. Minako tận mắt nhìn thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi hai người cùng rời khỏi bữa tiệc. Với năng lực của Diệp Lăng Phi, cô ta tin chắc rằng chỉ cần Diệp Lăng Phi ở bên cạnh Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình sẽ không có vấn đề gì cả, chính vì như vậy Minako mới không vội vàng đi Bạch Tình Đình.
Diệp Lăng Phi gọi điện cho Minako, Minako mới biết Diệp Lăng Phi lại trốn ở tầng mười lăm, cô ta nói:
- Diệp tiên sinh, bây giờ tôi sẽ qua đó.
- Minako, trên người cô có mang theo súng không?
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trên tay, hắn không biết Minako có mang theo súng hay không, trên người Diệp Lăng Phi chỉ mang theo một con dao gấp. Ngoài cái đó ra thì không còn vũ khí nào khác. Diệp Lăng Phi lúc đầu bảo Minako mamg theo súng, Diệp Lăng Phi lo Minako cũng lười mang theo súng bên người như hắn, nếu như thế thì sẽ phiền phức to. May mà Minako không khiến Diệp Lăng Phi thất vọng, qua điện thoại Diệp Lăng Phi nói với Minako làm thế nào để đến chỗ hắn, sau đó hắn cúp điện thoại.
Bạch Tình Đình luôn dựa chặt vào người Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đâu đã trải qua những chuyện này, mặc dù lần trước cô ta suýt chút nữa bị bắt cóc ở trước cửa bách hóa Việt Dương, nhưng lúc đó cô ta không hề nhìn thấy nhiều phần tử võ trang đến như vậy nhất là ban nãy những kẻ mang súng đó tấn công cô ta và Diệp Lăng Phi, khiến Bạch Tình Đình cảm thấy tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô ta dựa người vào Diệp Lăng Phi, hai tay nắm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi không chịu buông ra. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình như vậy, bèn ôm Bạch Tình Đình vào lòng an ủi:
- Bà xã, em không cần lo lắng, ở đây đã có anh rồi sẽ không có chuyện gì đâu.
Bạch Tình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng ít nhiều có phần yên tâm. Bạch Tình Đình quay mặt về phía Diệp Lăng Phi nói:
- Ông xã, lẽ nào những kẻ đó đến để bắt cóc em sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh thấy không phải vậy n những kẻ đó đến tìm anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói câu đó ra, Bạch Tình Đình vô cùng kinh ngạc cô ta vội vàng nói:
- Ông xã, anh mau nghĩ cách rời khỏi đây đi, ở đây quá nguy hiểm, ông xã…
Bạch Tình Đình vừa nói ra xong thì dường như nghe ở bên ngoài có tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi ngầm bảo Bạch Tình Đình đừng nói gì, hắn lấy con dao gấp trên người ra cầm trong tay rảo bước đi xuống cuối phòng. Căn phòng đó sớm đã bị Diệp Lăng Phi dùng tủ chặn cửa lại, người thường khong thể xông vào được, cho dù như vậy, Diệp Lăng Phi vẫn tỏ ra vô cùng thận trọng, tay hắn nắm chặt con dao gấp, chăm chú lắng nghe âm thanh ở bên ngoài.
Tiếng bước chân đó càng ngày càng đến gần, dường như người ở bên ngoài vô cùng cận thận, tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, ngay sau đó bèn nghe thấy tiếng của Minako từ bên ngoài vọng vào.
- Diệp tiên sinh, ông có ở đó không?
Tiếng của Minako rất nhẹ. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Minako xong bèn trả lời:
- Tôi ở đây!
Nói rồi Diệp Lăng Phi đẩy tủ ra, mở cửa thấy Minako đứng ở bên ngoài. Cửa phòng vừa mở ra, Minako rất nhanh xông vào. Diệp Lăng Phi kép cửa phòng lại, ngay sau đó lấy tủ chặn vào cửa phòng. Diệp Lăng Phi lúc này mới cùng Minako đi vào trong phòng, Bạch Tình Đình ngồi ở dưới đất, khi Bạch Tình Đình thấy Minako tới, cô ta thở dài nói:
- Minako, ban nãy tôi còn lo cô xảy ra chuyện, tối hôm nay chúng ta vốn dĩ không nên đến, nếu như thế thì đã không có chuyện gì xảy ra.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải hắn ôm chặt lấy eo Bạch Tình Đình, nhìn Minako nói:
- Vấn đề bây giờ là chúng ta cần phải làm gì để thoát ra ngoài? Minako, cô có cách nào hay không, chúng ta phải làm sao mới có thể thoát khỏi đây?
- Diệp tiên sinh, từ đây nếu đi xuống lầu nhất định phải đi qua mười tầng, ở đây ngoài thang máy ra chỉ có một cầu thang bộ, nếu có kẻ chặn ở đó chúng ta rất khó vượt qua. Bên dưới là khách sạn nhưng những kẻ đó đã dám đến đây thì nhất định đã có kế hoạch chi tiết, chúng ta không biết chắc chắn rút cuộc kẻ nào là bọn bắt cóc, nói không chừng, những kẻ bắt cóc này lại nằm trong số những khách thuê phòng ở khách sạn. Tóm lại, tình hình trước mắt không rõ ràng, chúng ta không dễ phán đoán, càng không dễ xác định nên thoát khỏi đây như thế nào.
Diệp Lăng Phi gật đầu cười nói:
- Minako, cô biết không, những lời ban nãy cô nói vừa đúng với những gì tôi nghĩ trong lòng, lo lắng của cô và của tôi giống nhau, chính là lo lắng những tên lính đánh thuê vốn dĩ ở trong khách sạn, hoặc là nói một số kẻ trong bọn chúng ẩn nấp trong khách sạn này, vấn đề bây giờ trở nên thật phiền phức, chúng ta không trong số những khách thuê phòng có bao nhiêu lính đánh thuê, càng không biết rõ kẻ nào sẽ bắn chúng ta…
Bạch Tình Đình hỏi.
- Ông xã, vậy chúng ta làm thế nào, lẽ nào chúng ta cứ ở đây đợi sao?
- Điều này…
Diệp Lăng Phi hơi ngần ngừ, hắn an ủi:
- Tình Đình, em không cần lo lắng, anh sẽ nghĩ ra cách, ồ, bây giờ anh sẽ gọi điện cho Dã Lang và Dã Thú, xem ra tình hình trở lên khó giải quyết cần có bọn họ đến phối hợp.
- Phối hợp?
Minako không hiểu ý câu nói của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không giải thích, hắn lấy điện thoại ra, gọi điện cho Dã Thú. Đầu bên kia điện thoại đổ chuông hai tiếng, cuối cùng nghe thấy tiếng Dã Thú từ trong điện thoại vọng ra.
- Lão đại, có chuyện gì vậy?
Bên phía Dã Thú mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười của Lưu Tuyết Hoa, dường như Dã Thú vừa mới nói gì với Lưu Tuyết Hoa, trêu Lưu Tuyết Hoa cười. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng Dã Thú hắn khẽ thở dài nói:
- Dã Thú, làm phiền cậu, anh bị nhốt lại rồi.
Diệp Lăng Phi vừa nói ra, Dã Thú bèn hốt hoảng:
- Lão đại, anh nói gì anh bị nhốt lại, anh bị nhốt ở đâu?
Khẩu khí của Dã Thú tỏ ra rất lo lắng, như thể muốn lập tức đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, tình cảm giữa, tình cảm giữa Diệp Lăng Phi và Dã Thú người ngoài không thể hiểu được, thậm chí Angle cũng không thể hiểu tại sao gã lại đối tốt với Diệp Lăng Phi như vậy, lẽ nào chỉ vì năm đó Diệp Lăng Phi Phi năm đó cứu Dã Thú sao? Cần biết Dã Thú năm đó cũng đã cứu Diệp Lăng Phi, nếu không có Diệp Lăng Phi không biết Diệp Lăng Phi có thể sống đến bây giờ hay không.
Có những thứ tình cảm người ngoài không thể hiểu được, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được chỗ đáng quý trong tình cảm đó. Dã Thú vừa nghe Diệp Lăng Phi bị nhốt lại, hắn vô cùng lo lắng, liên tục truy hỏi. Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, em đừng vội lo lắng, bên anh nguy cơ cũng không có gì đặc biệt lắm, nói thế nào nhỉ, nói một cách đơn giản thì anh đi dự tiệc kết quả một đám phần tử võ trang tấn công khách sạn, khống chế cả bữa tiệc, anh đã trốn được nhưng không có cách nào rời khỏi khách sạn, vì anh không biết trong khách sạn này có bao nhiêu người là phần tử võ trang, Dã Thú, cậu có hiểu tình cảnh khó khăn trước mắt của anh không?
Diệp Lăng Phi đã dùng tất cả những từ ngữ đơn giản nhất mà hắn biết để tường thuật lại toàn bộ sự việc, hắn nói xong lại lo lắng Dã Thú không hiểu, bèn nói thêm một câu. Dã Thú đã hiểu chỉ là Dã Thú không hiểu những phần tử võ trang mà Diệp Lăng Phi nói là những kẻ nào, Dã Thú hỏi:
- Lão đại, những phần tử võ trang mà anh nói là ai, lẽ nào là những tên lính đánh thuê đó?
Diệp Lăng Phi nói một cách khẳng định nói:
- Đúng thế. Anh thấy những kẻ đó chính là những tên lính đánh thuê vô pháp vô thiên, Dã Thú, em tìm Dã Lang, anh cần hai cậu viện trợ vũ khí.
- Lão đại, anh cứ yên tâm, những việc còn lại anh cứ giao cho em và Dã Lang, có chuyện gì em sẽ nói lại với lão đại.
Dã Thú nói xong bèn nói thêm:
- Lão đại, anh cần cẩn thận một chút.
Diệp Lăng Phi đồng ý nói:
- Dã Thú em yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện gì đâu.
Diệp Lăng Phi nói xong bèn cúp điện thoại, hắn quay mặt sang phía Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã, buổi tối hôm nay em phải ngheo sự dặn dò của anh, không được làm loạn, lần này không phải chuyện đùa đâu.
Bạch Tình Đình gật đầu đồng ý nói:
- Em biết. Ông xã, em biết phải làm như thế nào!