Thời gian qua lão Nhiếp sống cũng khá ổn, ở trong nước cũng có chút danh tiếng, vì công ty của lão tham gia tài trợ cho một số hoạt động lớn, được các phương tiện thông tin đại chúng tung hô, ca ngợi, lão ta cứ thế mà lên, hoàn toàn không coi Bạch Cảnh Sùng ra gì. Lần này danh nghĩa là đến Vọng Hải bàn công việc làm ăn nhưng trên thực tế là muốn đến để cho Bạch Cảnh Sùng xem, để Bạch Cảnh Sùng biết, lão ta bây giờ không đơn giản, muốn quan hệ có quan hệ, muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị nhưng Bạch Cảnh Sùng thì hoàn toàn khác đã rút khỏi vị trí tổng giám đốc, bây giờ chỉ là lão già tầm thường mà thôi.
Bạch Cảnh Sùng không nói gì, trong lòng ông ta hy vọng Diệp Lăng Phi có thể dạy dỗ cho lão già này một trận. Đúng lúc đó, cháu của lão già kia chen đến. Tên gã đó là Nhiếp Thiên, gã mặc một bộ vest phẳng lì, đeo kính gọng mạ vàng. Nhiếp Thiên đeo kính chẳng qua là để thể hiện mà thôi chứ gã không hề cận thị, không cần thiết phải đeo kính.Gã đeo kính gọng vàng chỉ là muốn tỏ ra nho nhã trước mặt người khác.
Nhiếp Thiên đi đến, liếc nhìn Diệp Lăng Phi, khi hắn thấy tay phải Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, Nhiếp Thiên cười nhạo nói:
- Tổng giám đốc Bạch, tôi không ngờ chồng của cô lại là một người như thế này, tối sớm đã nghe nói tổng giám đốc Bạch cô đã kết hôn rồi chỉ là không ngờ chồng cô...
Nhiếp Thiên chưa nói hết câu đã bị Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:
- Từ từ, tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh?
Diệp Lăng Phi vừa nói, Nhiếp Thiên hơi sửng sốt, gã nhìn Diệp Lăng Phi, trong lòng không hiểu Diệp Lăng Phi rut cuộc muốn làm gì, Nhiếp Thiên nói:
- Anh mốn hỏi gì?
Diệp Lăng Phi khẽ nói:
- Tôi hỏi một câu rất đơn giản, tôi muốn biết nếu không may quần của anh bi rượu đổ vào nhất là ở chỗ giữa hai chân anh, anh sẽ làm như thế nào?
Nhiếp Thiên nghe xong, gã lắc đầu làm bộ như rất có phong cách của một quý ông nói:
- Tôi không hiểu lắm câu nói của anh, không biết anh có thể nói rõ hơn một chút được không?
Diệp Lăng Phi gật đầu khẽ nói:
- Ồ, anh không hiểu ý của tôi. Vậy tôi sẽ nói một cách đơn giản, nếu rượu đổ vào chỗ kín của anh, anh sẽ làm như thế nào, trước mặt nhiều người ở đây anh sẽ lựa chọn như thế nào, anh sẽ dùng quần áo của anh để che, hay là dùng tay để che chỗ kín?
Câu hỏi đó của Diệp Lăng Phi không chỉ khiến Nhiếp Thiên không hiểu mà ngay cả Bạch Tình Đình, Bạch Cảnh Sùng và những người ở đó đều không hiểu ý nghĩa câu hỏi của Diệp Lăng Phi, bọn họ đều nhìn Diệp Lăng Phi. Nhiếp Thiên nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, gã lắc đầu nói:
- Một câu hỏi thật vô vị.
Diệp Lăng Phi nghe Nhiếp Thiên nói vậy cười nói:
- Vậy sao? Tôi thật sự rất muốn biết đáp án, nếu anh có thể biểu diễn một chút tại đây thì tốt biết mấy nhỉ?
Diệp Lăng Phi vừa nói đến đây, bèn thấy khuỷu tay hắn đột nhiên chạm vào cổ tay một của người đàn ông đang cầm ly rượu ở bên cạnh, anh ta không ngờ khuỷu tay Diệp Lăng Phi lại chạm vào mình như thế, tay anh ta đột nhiên run lên, ly rượu trên tay anh ta vừa đúng đổ vào chỗ kín của Nhiếp Thiên. Nhiếp Thiên lại mặc quần tây màu trắng. Rượu đổ vào giống như Nhiếp Thiên đái dầm vậy, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không ngờ anh lại quả thật như vậy, bây giờ anh nói cho tôi biết, anh định làm thế nào?
Nhiếp Thiên nhìn ra, chuyện này là do Diệp Lăng Phi cố tình làm, mục đích là muốn cho gã ta một bài học, gã trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, không nói gì nữa, theo bản năng hai tay che lấy chỗ kín, quay người định đi vào nhà vệ sinh, Nhiếp Thiên vừa đi được vài bước thì nghe thấy Diệp Lăng Phi ở sau lưng gã ta lớn tiếng nói:
- Anh nhớ kỹ khi vào nhà vệ sinh đừng làm ướt quần nữa nhé.
Câu nói của Diệp Lăng Phi rất dễ khiến người ta hiểu nhầm vì vốn là trong phòng tiệc có rất nhiều người không biết quần của Nhiếp Thiên bị ướt, nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, những người không biết đã xảy ra chuyện gì đều quay ra nhìn về phía Nhiếp Thiên, ngay lập tức Nhiếp Thiên có phần chịu không nổi nữa, vội vàng đi về phía nhà vệ sinh. Diệp Lăng Phi lúc đó lẩm nhẩm:
- Ồ, thì ra là dùng hai tay để che chỗ kín, cuối cùng tôi biết rồi.
Nhiếp Thiên vừa đi khỏi, Diệp Lăng Phi bèn quay sang nhìn lão Nhiếp cười nói:
- Người ban nãy là người cháu ruột mà ông nói ư? Ừm, thật có giáo dục, biết phải che chỗ kín lại.
Lão già kia nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy xong, trừng mắt giận dữ nhìn Diệp Lăng Phi, rồi lập tức quay sang phía Bạch Cảnh Sùng lạnh lùng nói:
- Con rể quý của ông quả nhiên là không giống ai.
Bạch Cảnh Sùng cười nói:
- Lão Nhiếp, chuyện của giới trẻ tôi không quản nổi, ông cũng biết, sau khi tôi rút lui khỏi chức ghế tổng giám đốc, thì chỉ ăn không ngồi rồi thôi.
Bạch Cảnh Sùng nói đến đây lại nói thêm:
- Lão Nhiếp, ông cũng già rồi, chuyện của giới trẻ thì để chúng nó đi làm được rồi, nếu ông cứ không yên tâm về giới trẻ....
Lão Nhiếp còn chưa nghe hết lời Bạch Cảnh Sùng nói thì đã quay mặt rảo bước đi. Bạch Cảnh Sùng thấy lão Nhiếp đi khỏi, ông ta quay mặt lại, giang tay vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, con đúng là con rể tốt của bố, bố không hề nhìn nhầm người.
Bạch Cảnh Sùng nói xong bèn rảo bước đi khỏi, Diệp Lăng Phi vẫn còn chưa hiểu đây rút cuộc là chuyện gì, hắn nhìn Bạch Cảnh Sùng bước đi rồi quay sang Bạch Tình Đình đang đứng bên cạnh hắn hỏi:
- Bà xã, câu nói cuối cùng của nhạc phụ rút cuộc là có ý gì vậy, anh không hiểu rõ lắm.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta cười nói:
- Ông xã, lẽ nào anh không hiểu câu nói sau cùng của bố sao? Ý của bố là muốn nói, con rể của bố rất lợi hại, có vậy thôi.
Diệp Lăng Phi gãi đầu gãi tai nói:
- Anh lợi hại? Anh không hề cảm thấy anh có gì lợi hại cả, bà xã, anh chỉ làm theo những gì mình nghĩ mà thôi, không có ý gì khác, ha ha, ha ha...
Diệp Lăng Phi không hề thích tham gia những loại tiệc tùng như thế này, hắn ăn nọ bụng xong, sau đó cùng Bạch Tình Đình cầm ly rượu đến ngồi ở một góc trong phòng tiệc, ngồi xuống xong, Diệp Lăng Phi gác chân lên, lạnh lùng nhìn những người đang chào hỏi ở nhau khắp nơi trong bữa tiệc, Diệp Lăng Phi thấy cuộc sống của những người này thật là mệt mỏi, ngày nào cũng phải đóng kịch chứ không phải là chính mình. Diệp Lăng Phi nhấp một ngụm rượu. Hắn quay mặt sang Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh nói:
- Bà xã, chúng ta có cần rời khỏi đây không, những kiểu tiệc tùng này anh không thích tý nào, chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta cùng nhau đi dạo phố còn hay hơn là ngồi ở đây nhiều.
Bạch Tình Đình chớp hai mắt đồng ý nói:
- Ông xã, được rồi, ban nãy em cũng muốn đi, vì thấy ông xã còn đang ăn nên em lo ông xã vẫn chưa ăn no bụng.
Diệp Lăng Phi cười, cầm ly rượu trên tay lên uông một ngụm rồi đứng dậy nói:
- Bà xã, chúng ta qua chào nhạc phụm một tiếng rồi đi.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình bàn xong bèn đi tìm Bạch Cảnh Sùng, nhưng tìm hồi lâu cũng không tìm thấy Bạch Cảnh Sùng trong phòng tiệc, cũng không loại trừ Bạch Cảnh Sùng vì có việc mà đã đi rồi. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình không tìm thấy Bạch Cảnh Sùng, Bạch Tình Đình chạy ra ngoài phòng tiệc, cầm điện thoại gọi cho Bạch Cảnh Sùng, từ trong điện thoại vọng ra tiếng của Bạch Cảnh Sùng:
- Tình Đình, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra thang máy, Bạch Tình Đình tay cầm điện thoại nói:
- Bố, bố có còn trong phòng tiệc không? Con và chồng con đi về trước nên muốn chào bố một tiếng.
Trong điện thoại vọng ra tiếng của Bạch Cảnh Sùng nói:
- Ồ, Tình Đình bố bây giờ đang trên đường về nhà, nếu con và Tiểu Diệp muốn về nhà thì cứ về đi. Có lẽ do bố già rồi, bố đã không thể thích ứng với cuộc sống đó, ha ha, Tình Đình, bố tham gia bữa tiệc này cũng là muốn giới thiệu một số người cho con nhưng ban nãy bố mới nhận ra con đã trưởng thành rồi, có một số việc còn hoàn toàn có thể tự làm chủ.
- Bố...
Bạch Tình Đình vừa mới hô lên, cánh tay Diệp Lăng Phi đột nhiên kéo Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình quay mặt sang phía Diệp Lăng Phi muốn biết rút cuộc tai sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy. Diệp Lăng Phi không giải thích nhiều với Bạch Tình Đình, hắn kéo tay Bạch Tình Đình chạy về phía thang máy.
- Ông xã....!
Bạch Tình Đình vừa nói câu đó thì bèn nghe thấy tiếng súng vang lên bằng, bằng..., cùng với tiếng súng hai người phục vụ khách sạn ngã xuống đất, cửa thang máy cũng mở ra, từ trong thang máy xông ra một đám người.
- Các người...các người...
Bạch Tình Đình trợn tròn mắt, cô ta nhìn thấy trong những kẻ đó có một tên chính là tên ngày hôm đó đã định bắt cóc cô ta, những kẻ đó tay cầm vũ khí xông ra khỏi thang máy.
- Bằng, bằng, bằng...
Một tên cầm súng máy tự động sau khi ra khỏi thang máy, gã ta hướng họng súng về phía trước bắn ra một loạt đạn. Tiếng súng nổ bùm bùm khiến những người đi ở hành lang kinh hoàng tụ lại một góc, nhất là những tên đó còn bắn bị thương hai nhân viên phục vụ của khách sạn, càng khiến nơi đây loạn lên tụ thành một đám.
- Không được nhúc nhích, đứng yên cho tao!
Tên cầm súng tự động lớn tiếng quát.Tiếng của gã vừa vang lên thì đã có người phát hiện Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chạy đến trước thang máy.
- Bên kia có đứa chạy trốn.
Cùng với câu nói đó là một loạt đạn liên tục hướng về phía Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Hai người bọn họ đã chạy tới cửa cầu thang bộ, khi loạt súng kia vang lên Diệp Lăng Phi đã kéo tay Bạch Tình Đình chạy vào rồi.
Đạn bắn bùm bùm vào tường, sắc mặt Bạch Tình Đình nhợt nhạt, môi cô ta run run, không biết nên làm như thế nào mới được. Diệp Lăng Phi đã trải qua tình cảnh này rất nhiều lần, lúc này, điều hắn cần làm là giữ bình tĩnh, tìm ra một cách thoát thân thích hợp. Diệp Lăng Phi nghĩ đến Minako, Minako ở trong phòng tiệc, ban nãy khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình hai người rời đi không gọi Minako, lúc này, Diệp Lăng Phi nhớ ra Minako vẫn còn trong phòng tiệc, hắn kéo Bạch Tình Đình dọc theo cầu thang chạy lên trên gác, vừa chạy vừa dặn dò:
- Bà xã, gọi điện cho Minako bảo cô ta chú ý ẩn nấp không cần mạo hiểm.
Bạch Tình Đình trong lòng không hiểu rút cuộc tại sao Diệp Lăng Phi lại muốn chạy lên trên lầu, Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nên chạy xuống dưới mới đúng. Bạch Tình Đình không có kinh nghiệm về mặt này, cần biết những tên kia nhất định sẽ nghĩ Diệp Lăng Phi sẽ chạy xuống dưới, nói không chừng sẽ ở cửa cầu thang bộ của tầng dưới đợi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình tự lao đầu vào lưới, nếu Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chạy xuống lầu dưới như thế lại chính là tự tìm đường chết, việc cần làm bây giờ chính là tìm một nơi có thể ẩn nấp tạm thời. Từ tầng một đến tầng mười của khách sạn này là phòng ở, bắt đầu từ tầng mười một là phòng tiệc, điểm vui chơi, vị trí mà Diệp Lăng Phi đang ở chính là tầng mười hai của khách sạn, hắn kéo Bạch Tình Đình chạy một mạch ba tầng, sau khi đến tầng thứ mười năm, Diệp Lăng Phi tìm một gian phòng, đá cửa phòng ra rồi kéo Bạch Tình Đình vào.
Diệp Lăng Phi khép cửa lại, kéo một cái tủ đến chặn ở sau cửa, rồi mới chạy đến trước mặt Bạch Tình Đình, hắn ngồi bịch xuống bên cạnh Bạch Tình Đình, thở hổn hển, Bạch Tình Đình cũng đang thở hổn hển, ban nãy bọn họ chạy vội quá, đến tận bây giờ mới có cơ hội ngồi thở.
- Ông xã, là bọn chúng. Là...là những kẻ đã muốn bắt cóc em.
Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến đây, hai mắt Diệp Lăng Phi bèn nhắm lại, Diệp Lăng Phi thấy buổi tối hôm nay nhất định là một buổi tối không tầm thường.