Diệp Lăng Phi bỏ điếu thuốc vào lại trong người rồi xoay mặt nhìn Trương Lộ Tuyết đang ngồi ở ghế sofa bên cạnh hắn, chỉ nhìn thấy áo sơ mi màu trắng trong bộ vest xanh, cổ áo sơ mi để hở lộ ra một mảng thịt trắng nõn. Chiếc cổ trắng nõn dài của Trương Lộ Tuyết, trên mặt vốn có vẻ khó chịu giờ đây hồng hào lại. Trên người Trương Lộ Tuyết phản phất mùi hương của cơ thể phả vào mũi Diệp Lăng Phi. Chiếc quần dài màu xanh ôm sát vòng mông tròn đầy, hai chân dài bắt chéo nhau, hai đùi đặt trên đùi Diệp Lăng Phi, tuy nói là quần dài nhưng Diệp Lăng Phi vẫn cảm thấy đùi của Trương Lộ Tuyết vẫn rất quyến rũ.
Cánh tay phải của Diệp Lăng Phi ôm eo của Trương Lộ Tuyết, hắn kéo Trương Lộ Tuyết vào lòng mình, Trương Lộ Tuyết ngồi trên ghế sofa nằm lên người Diệp Lăng Phi có cảm giác ấm áp, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài và chậm rãi nói:
- Lộ Tuyết, việc của anh bây giờ thật sự rất nhiều, có những chuyện vốn không phải anh muốn làm là làm được, anh hy vọng giữa em và Bạch Tình luôn tốt, tuy anh biết đây chẳng qua là cách nghĩ của anh, nhưng anh vẫn hy vọng bọn em ít nhất có thể hòa hợp một chút!
- Điều này thì em biết, không phải là em không muốn hòa hợp với Bạch Tình Đình!
Trương Lộ Tuyết sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói thì cô giơ tay phải ra ôm lấy cánh tay của Diệp Lăng Phi, ngẩng mặt lên nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Anh có biết bà xã tốt của anh hôm nay khi mở cuộc họp, mà không nói với em một tiếng nào, hoàn toàn không coi em là phó tổng tài, chuyện gì cô ấy cũng một mình quyết định, vậy còn cần em làm phó tổng tài làm gì, em chỉ là tranh luận với cô ấy vài câu mà thôi, những chuyện khác thì không có gì, chỉ đơn giản là như vậy thôi!
Truơng Lộ Tuyết nói dường như rất đơn giản, nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi lại rất rõ, chuyện này không giản đơn như vậy, từ phản ứng của Trương Lộ Tuyết cho thấy giữa Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết nhất định đã cãi nhau rất lâu. Diệp Lăng Phi đưa môi lại, hắn hôn lên mặt Trương Lộ Tuyết một cái và nói:
- Lộ Tuyết, em có biết không em và Tình Đình đều là người của anh, nếu ai cũng không chịu nhường ai đương nhiên chuyện này cũng không thể trách bọn em, cuộc sống của bọn em quyết định tính cách của bọn em, mà tính cách này lại quyết định rồi, bọn em thích tranh cường háo thắng là đương nhiên, đúng là cá tính tranh cường háo thắng này của bọn em càng khiến bọn em trở nên đáng yêu, anh cũng thích bọn em ở điểm này!
- Diệp Lăng Phi, em đã từng nói rồi, miệng của anh rất ngọt, bây giờ lại bắt đầu những lời dỗ ngon dỗ ngọt rồi!
Trương Lộ Tuyết nói như vậy nhưng trong lòng cô lại rất thích nghe những lời tán dương này của Diệp Lăng Phi, người con gái nào lại không thích người đàn ông của mình khen, Trương Lộ Tuyết cũng là phụ nữ, đương nhiên cô ấy cũng muốn nghe Diệp Lăng Phi dùng những lời ngon ngọt mà khen cô ấy, chỉ là Trương Lộ Tuyết không muốn Diệp Lăng Phi nhìn thấy mà thôi nên cô mới cố ý nói như vậy.
Diệp Lăng Phi làm sao có thể không biết được, Diệp Lăng Phi không để ý đến câu nói của Trương Lộ Tuyết, hắn khẽ nói:
- Lộ Tuyết, nếu anh nói giữa em và Tinh Đình không có giận dỗi gì chúng ta cũng không cần giận dữ như vậy đâu, em đừng đến tập đoàn Tân Á gấp như vậy, ngồi đây một chút đi, đợi một lát anh sẽ đi tìm Tình Đình, khi hai người bọn em bình tĩnh lại cùng nhau ngồi xuống nói chuyện thì theo anh thấy sẽ không có chuyện gì lớn cả, không đáng để bọn em giận dữ như vậy đâu!
- Em đồng ý, không biết bà xã đáng yêu cả anh có đồng ý hay không?
Trương Lộ Tuyết nói đến đây Diệp Lăng Phi cười định mở miện nói thì điện thoại trong túi hắn reo lên, Diệp Lăng Phi xin lỗi Trương Lộ Tuyết và cười nói:
- Xem ra anh phải đi nghe điện thoại đã, Lộ Tuyết, em ở đây đợi anh, anh nghe điện thoại xong thì sẽ nói chuyện với em!
Diệp Lăng Phi nói rồi lấy điện thoại trong người ra vừa nhìn vào điện thoại thì thấy số của Mộ Văn gọi đến, Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết đang ngồi ở sofa một cái rồi lập tức cầm điện thoại nghe.
Trương Lộ Tuyết rõ ràng nhìn thấy phản ứng khi nãy của Diệp Lăng Phi nhưng cô lại không để ý. Trương Lộ Tuyết không giống như Bạch Tình Đình. Trương Lộ Tuyết biết địa vị của cô khác, cô vốn không thể ước thúc được Diệp Lăng Phi, nếu nói như vậy, thì không nên trói buộc Diệp Lăng Phi. Nếu Bạch Tình Đình ngồi ở đây thì có thể khác, Bạch Tình Đình sớm đã hỏi Diệp Lăng Phi rồi. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi đến trước cửa sổ, ở đây có thể nhìn ra quảng trường ở xa xa, Diệp Lăng Phi không có tâm trạng để ngắm cảnh gì cả. Theo Diệp Lăng Phi thấy Mộ Văn sở dĩ gọi điện thoại cho mình chính là vì cô ấy không hỏi được Hoàng Việt một chút gì cả. Mộ Văn hy vọng có thể lấy được một ít tin tức từ mình.
Khi điện thoại được kết nối thì những lời mà Mộ Văn nói Diệp Lăng Phi đã đoán ra rồi. Mộ Văn bây giờ đã đến Sở cảnh sát rồi, đồng thời cũng đã nói chuyện với Hoàng Việt mà Hoàng Việt không tiết lộ thân phận và bối cảnh của hắn cho Mộ Văn biết, phải nói Hoàng Việt một hai ba là không biết, chỉ là Mộ Văn tốn thời gian để hỏi mà thôi, Mộ Văn tốn nhiều thời gian cũng không thể hỏi ra được gì từ Hoàng Việt, cô ta không còn cách nào khác mới gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi.
- Tôi cũng không có cách nào!
Diệp Lăng Phi không có ý gặp Hoàng Việt, Diệp Lăng Phi ở đây cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, không muốn tham gia vào những chuyện này nữa, vốn dĩ cũng hy vọng có thể nghỉ ngơi bên Bạch Tình Đình một chút nhưng không ngờ lại đến đây lại gặp phải chuyện Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình, theo Diệp Lăng Phi thấy chuyện rắc rối này luôn đeo theo hắn, bất luận hắn đi đến đâu những chuyện này luôn không ngừng xảy ra.
Diệp Lăng Phi không muốn đến, hắn nói:
- Theo tôi thì, hay là cô báo cáo với cấp trên của cô, đưa Hoàng Việt về Bắc Kinh đi, tôi vốn hy vọng biết được một vài chuyện liên quan đến Ám bộ từ miệng Hoàng Việt, nhưng bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi, Hoàng Việt là một đặc công, hắn nhất định đã qua rèn luyện về phương diện này rồi, cho dù tôi muốn hỏi hắn vài chuyện thì Hoàng Việt cũng sẽ không trả lời tôi, đã như vậy thì tôi không muốn lãng phí thời gian của mình. Mộ Văn, tôi không đi gặp Hoàng Việt, bây giờ tôi chỉ muốn bình tĩnh lại, phải giải quyết những chuyện xảy ra gần đây một chút, có lẽ tôi có thể tìm được đầu mối mà tôi đang cần!
- Diệp Lăng Phi ý của anh là nói tôi đưa Hoàng Việt về Bắc Kinh à?
Mộ Văn sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô ta hỏi một câu:
- Lẽ nào anh không lo lắng người của Ám bộ sẽ giết anh sao, Diệp Lăng Phi, đây là cơ hội cuối cùng của anh. Ngộ nhõ tôi đưa Hoàng Việt về Bắc Kinh, anh sẽ không có cách nào lấy được tin tức anh đang cần từ Hoàng Việt đâu!
- Vì sao cô lại hỏi tôi như vậy?
Diệp Lăng Phi nói,
- Lẽ nào cô không biết à, cô làm như vậy là vi phạm kỷ luật của cô đấy, bây giờ cô gọi điện thoại cho Hồi báo, tối nay tốt nhất là có thể đem Hoàng Việt đi được rồi, theo tôi thấy thời gian Hoàng Việt ở lại Vọng Hải càng lâu cơ hội hắn bị người ta giết càng lớn còn không mau đưa hắn rời khỏi đây đi!
Diệp Lăng Phi nói xong thì Mộ Văn ở đầu dây bên kia trầm ngâm một lúc, rồi cuối cùng mới nói:
- Vậy thì được, bây giờ tôi gọi cho cấp trên, à, Hoàng Việt khi nãy vô ý nói ra một câu, hắn nói hắn chính xác là bị Serena tập kích, Diệp Lăng Phi, anh nói xem vậy là có ý gì?
- Ý là Serena vẫn chưa chết!
Diệp Lăng Phi nói một cách khẳng định,
- Mộ Văn, cô đi nói với Hoàng Việt là nói tôi cảm ơn hắn vì đã nói chuyện này cho tôi biết, vậy tôi cũng báo cho hắn một chuyện là kêu hắn lập tức rời khỏi đây, dù hắn có ở lại Cục cảnh sát thì vẫn sẽ không an toàn. Vì có người muốn giết hắn đấy!
Diệp Lăng Phi nói câu này đương nhiên là không phải đang đùa, mà rất chi là chính xác, theo Diệp Lăng Phi thấy, Hoàng Việt đã biết rất nhiều, nếu hắn không chết thì sẽ có rất nhiều người ăn không ngon, ngủ không yên, cho nên sẽ có không ít người muốn Hoàng Việt chết, nói không chừng ở Vọng Hải đang có người muốn giết chết hắn.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến cái chết của Sean, Sean cũng ở Cục cảnh sát, lúc đó nhất định Sean nghĩ ra điều gì đó mới cho rằng ở Cục cảnh sát không an toàn, hắn muốn rời khỏi Cục cảnh sát, để tránh bị người khác giết chết. Kết quả sao, Sean cuối cùng vẫn xảy ra chuyện, từ chuyện của Sean đã rất dễ dàng phát nhiện Cục cảnh sát ở Vọng Hải cũng không an toàn, còn nguy hiểm hơn so với bên ngoài, Diệp Lăng Phi mới nói với Mộ Văn nên đưa Hoàng Việt đi đi.
- Diệp Lăng Phi, chuyện này không cần anh quan tâm, tôi biết nên làm thế nào!
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô ta nói:
- Tôi thấy anh nên lo cho mình đi, anh chưa nghĩ đến chuyện bây giờ đang trở nên càng ngày càng phức tạp, có thể anh không có cách nào để khống chế đại cục được rồi!
- Tôi từ trước giờ chưa nói sẽ khống chế đại cục!
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói như vậy thì hắn cười và nói:
- Con người của tôi từ trước giờ chỉ muốn làm sao để bảo vệ tính mạng của mình, tôi sẽ không đi khống chế đại cục, vì tôi biết tôi căn bản không có cách nào để khống chế đại cục, Mộ Văn, khi nãy tôi nghĩ ra một chuyện, cô biết không? Đới Vinh Cẩm từng gọi điện thoại cho tôi, Khoa Nhung Hỏa Diễm chẳng qua là cửa ải thứ nhất, dù tôi có vượt qua cửa ải thứ nhất là lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm thì phía sau còn có cửa ải thứ hai, theo tôi thấy Đới Vinh Cẩm hiện nay đang chơi trò mèo vờn chuột với tôi, hắn luôn cho rằng hắn là mèo còn tôi là còn chuột đáng thương, bây giờ tôi hy vọng làm điều gì đó để thay đổi thế cục hiện nay, cho tên khốn kiếp đó là chuột, ngày đó cô và Hoàng Việt đến kỳ thực đã sớm định ra thế cục bây giờ, nếu không có hai người thì có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên càng thuận lợi hơn, cho nên hay là hai người nên rời khỏi đây đối với tôi càng tốt hơn!
- Xem ra tôi lo lắng hơi quá rồi!
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy cô bĩu môi và nói một cách lạnh lùng:
- Tùy anh, dù sao thì cũng không liên quan gì đến tôi, Diệp Lăng Phi, bản thân tôi cũng đã định rồi, tôi không muốn tiếp tục điên cùng với anh, vậy chúng ta tạm biệt nhé!
Sau khi Mộ Văn nói xong câu nói này thì cô ta tắt máy, Diệp Lăng Phi nghe thấy đầu dây bên kia của Mộ Văn truyền lại âm thanh tít tít thì hắn cũng bỏ máy xuống xoay người lại nhìn Trương Lộ Tuyết đang ngồi trên ghế sofa. Khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết cũng không hiểu thế cục bây giờ lắm, Diệp Lăng Phi đã khiến Bạch Tình Đình dính dáng vào rồi hắn bây giờ cũng không muốn Trương Lộ Tuyết phải dính dáng nữa, Diệp Lăng Phi nhìn Trương Lộ Tuyết và xua xua tay nói:
- Một người bạn gọi điện thoại cho anh, à, Lộ Tuyết, chúng ta đi tìm Tình Đình thôi, ba người chúng ta có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, nói không chừng anh có thể khiến em và Tình Đình hòa hảo đấy!